Phía mũi thuyền có bóng người đang nhìn về phía xa xa. Vừa thấy bóng chiếc thuyền nhỏ đã vội và quay vào khoan thuyền.
Chiếc thuyền nhỏ vừa cập mạn thuyền lớn, Diệu tứ muội đã vội vàng ôm Thiết Trung Đường nhảy qua. Nàng ôm Thiết Trung Đường chặt đến nổi chàng chỉ còn thở dài nhắm mắt.
Bóng người trong thuyền lớn đã rõ ràng, nhưng vẫn không nghe một tiếng động.
Diệu tứ muội ghé vào tai Thiết Trung Đường nói nhỏ:
- Trước hết để muội giải khai hai huyệt đạo để chàng tự di chuyển.
Rồi nàng hôn vào má Thiết Trung Đường một nụ hôn ngọt ngào rồi mắng yêu:
- Đồ tiểu quỷ, chàng hãy nhìn muội thương chàng biết mấy!
Diệu tứ muội trở tay mở hai huyệt đạo cho Trung Đường.
Tâm lý của Thiết Trung Đường trong hoàn cảnh này cũng không biết nên cười hay nên giận. Hai chân chàng tuy chấm đất, nhưng hai tay không cử động được, còn thân hình chàng như không còn lấy một chút khí lực. Lúc ấy thì Diệu tứ muội sửa lại áo quần, quấn lại mái tóc bước vào.
Thiết Trung Đường thấy Diệu tứ muội chuyển qua dáng dấp nghiêm trọng. Chàng tự nhủ:
“Con nữ ma này bây giờ làm bộ đứng đắn, phải chăng trong khoan thuyền còn người nào vai vế trên hắn?” Diệu tứ muội đến cửa khoan thuyền, hé rèm nghiêm giọng:
- Đại thư, hắn đã bị chúng muội bắt trở về, tỷ đồng ý cho hắn vào bây giờ hay chưa?
Có tiếng nói từ trong khoan thuyền:
- Mang hắn vào đây!
Diệu tứ muội quay mặt lại vẫy tay về phía Thiết Trung Đường:
- Vào đi!
T Thiết Trung Đường ngần ngại đi từng bước. Chàng đoán rằng trong khoan thuyền có người nào mới đến nhưng không biết người đó là ai.
Diệu tứ muội giả vờ nạt:
- Vào đi!
Nàng vội cuốn rèm lên.
Dưới ánh sáng của mấy ngọn đèn, soi tỏ một Thiết Trung Đường khiên nghị hiên ngang không hề biết sợ hãi. Bao nhiên con mắt duyên dáng từ trong khoan thuyền đều đổ về Thiết Trung Đường.
Hai mắt chàng vẫn lạnh lùng, nhưng không biết đã còn bao nhiêu tiềm lực ở trong đôi mắt ấy.
Đôi mắt Thiết Trung Đường tuy không hề di động nhưng từng chỗ ở trong khoan thuyền, từng khuôn mặt, từng động tác đều không ra khỏi đôi mắt của chàng.
Đó cũng là nơi từng bị Hải Đại Thiểu đánh phá tơi bời. Bây giờ đã được sửa sang sắp xếp chỉnh tề.
Tất cả “phong nữ” đều vây quanh một thiếu phụ nhan sắc tuyệt trần. Họ chia làm hai phía. Phía phải khoang thuyền gồm ba thiếu nữ với phong thái thật yêu kiều, ngồi vào ba chiếc cẩm đôn.
Thiết Trung Đường không ngờ trong ba thiếu nữ lại có mặt Thủy Linh Quang.
Trong sát na, bốn mắt nhìn nhau. Khiến gương mặt lạnh lùng của chàng cũng phải thay đổi nhưng rất kín đáo. Do vậy nên người ngoài khó mà nhận ra. Nhưng Thủy Linh Quang hình như quá kinh ngạc, nàng nôn nao đứng dậy.
Dẫu cho Thủy Linh Quang đã hết sức tự chế, nhưng vẫn không che nổi gương mặt của nàng vừa mừng lại vừa lo.
Hoàng Phong Nhứt Oa hỏi:
- Người mà các cô nương nhắc tới chính là hắn?
Thủy Linh Quang gật đầu. Ba “phong nữ” ngồi ở phía trái nàng cũng mỉm cười:
- Hoa Đại Cô! Không ngờ đại cô lại thật thà như thế. Đúng rồi, người mà tỷ muội chúng ta cần chính là hắn.
Thì ra thiếu nữ mặc áo gấm chính là người đứng đầu thất ma nữ môn hạ của Cửu Tử Quỷ Mẫu.
Nàng cười:
- Dị Băng Mai của chúng tôi nói quấy đấy, bây giờ các vị để chúng tôi mang hắn về, tất cả những gì xảy ra giữa chúng ta đều bỏ qua hết.
Hoàng Phong Nhứt Oa Hoa Đại Cô nói ngay:
- Các muội, hình như ta có nói rằng, chúng ta đến đây chỉ lấy tư cách cá nhân, chứ chưa hề đề cập đến trường hợp tha hắn phải không?
Nghe thế, sắc mặt của Dị Băng Mai hơi biến sắc. Nhưng Hoa Đại Cô không chú ý đến nàng, mỉm cười nói:
- Dị cô nương là người càn quấy đó thôi. Nhưng ta mỗi khi làm việc gì đều không muốn lấy bùn liệng vào nước. Quỉ mẫu tiền bối hỏi đến thế chúng tôi phải tức khắc đưa hắn tới. Nhưng lai lịch của tên thiếu niên này rất kỳ lạ, người nào cũng xem hắn như một báu vật, vì vậy mấy cô em của ta cũng không thể nào để hắn thoát, nếu ta đáp ứng yêu cầu của Dị cô nương thì còn mặt mũi nào nhìn họ?
Nghe xong, Thủy Linh Quang trợn tròn mắt ngạc nhiên:
- Thế … thế thì … Mỗi khi hoàn cảnh khẩn trương, nàng lại nói không ra lời.
Hoa Đại Cô cười:
- Muội muội thương mến của ta, muội nói không được, hãy để cho Dị cô nương nói cho.
Thủy Linh Quang tức bực ngồi xuống, xem chừng như muốn khóc. Từ thuở nhỏ, nàng rất khéo chịu đựng mỗi khi gặp nghịch cảnh. Ngược lại mỗi khi Thủy Linh Quang tức giận thì nàng không thể chịu được, nhưng trường hợp này, nàng phải cố gắn chịu đựng.
Dị Băng Mai xịu mặt xuống không nói năng gì, chỉ có một ma nữ khác mỉm cười đứng dậy. Cô nàng trước sau vẫn không nói mà chỉ mỉm cười. Trong lúc này mới mở miệng:
- Hoa Đại Cô, nếu không thả hắn thì chúng tôi nói như thế nào với gia sư? Mong người hãy tha cho hắn.
Hoa Đại Cô gật đầu:
- Người ta nói so với Cúc Hoa thì Dị Thanh Cúc đẹp hơn nhiều, ngay Hoa Đại Cô tôi đây cũng phải nể lời cô nương.
Dị Thanh Cúc cười ngọt ngào:
- Thế thì Đại cô bằng lòng tha hắn?
- Nếu ta tha hắn thì mấy muội muội ta trách móc, trường hợp ta không tha hắn thì các cô sẽ hận ta, biết làm sao đây.
Bỗng dưng Diệu tứ muội chạy ra chen lời:
- Đại thư, chi bằng để chúng muội tiếp cô nương vài ba chiêu, nếu chúng muội thắng thì hãy nhường vị công tử ấy cho chúng tôi?
Dị Thanh Cúc hỏi vặng:
- Còn cô nương thua thì sao?
Diệu tứ muội cười khanh khách:
- Nếu tứ muội này thua thì nhường lại cho tỷ muội khác sẽ tiếp chiêu cùng Dị cô nương.
Dị Thanh Cúc mỉa mai:
- Cô nương hay nhỉ! Các cô sao lại thông minh như thế. Nói như vậy có nghĩa là các cô nương chiếm hết tiện nghi?
Diệu tứ muội cười ranh mãnh:
- Hảo thư thư, bọn muội còn quá nhỏ xin nhường cho một chuyến mà!
Dị Thanh Cúc cười như bướm liệng hoa rung:
- Như vậy không thể được.
Diệu tứ muội hỏi:
- Có gì không được?
Lý nhị thư đang đứng sau lưng Thiết Trung Đường, nói nhỏ với Dương bát muội:
- Nếu tỷ muội mình không có Diệu tứ muội thì có ai đối phó nổi với Dị Thanh Cúc.
- Nếu không có Diệu tứ muội thì không còn ai đối phó nổi!
Nghe vậy Dị Thanh Cúc cười dịu dàng rồi nói:
- Thôi được, chúng ta thử một lần, nhưng chúng ta đấu ở đâu?
Diệu tứ muội nghe xong, nàng cũng vừa cười vừa nói:
- Đấu ở chỗ nào cũng thế thôi? Ở đầu thuyền được không?
Không chờ đáp lời, Diệu tứ muội đã nhẹ nhàng bước ra cửa khoan thuyền. Khi đi ngang Thiết Trung Đường, nàng không quên vuốt vào mình chàng.
Mui thuyền vuông vức chừng năm trượng vuông. Diệu tứ muội lấy phấn kẽ một hình tròn chừng một trượng năm thước.
Thấy vậy, Dị Băng Mai dặn dò Dị Thanh Cúc:
- Con nhỏ ấy khôn ngoan lắm, muội hãy đề phòng.
Thủy Linh Quang đến trước mặt Thiết Trung Đường, hình như nàng định nói gì đó. Khi đến gần thì Thủy Linh Quang không nói được, chỉ mỉm cười. Nàng cố hết sức mới mở miệng:
- Huynh đừng lo … Rồi vội vàng đi theo mấy người kia.
Diệu tứ muội gõ vào viên phấn trong tay, ngoảnh mặt lại nói:
- Tỷ muội chúng tôi đứng trong vòng tròn này chịu hai chiêu, ai ra khỏi vòng tròn thì thua.
Hoa Đại Cô mừng thầm:
“Tứ muội quả là thông minh, hắn biết các ma nữ học trò của Quỉ mẫu, người nào cũng ác độc, nên vẽ một vòng tròn, nếu không địch nổi thì chỉ cần một bước nhảy là ra khỏi vòng tròn, nên đối phương không thể đả thương, hoặc làm phương hại đến tính mạng. Thêm vào đó, với vũ khí trong tay nếu ra tay tức thì chiếm tiện nghị” Diệu tứ muội hỏi:
- Dị thư thư, thư thư không dùng binh khí?
Dị Thanh Cúc nói:
- Muội tốt quá, muội cứ sử dụng đi.
Diệu tứ muội cúi mình lễ phép:
- Đa tạ thư thư!
Nói chưa dứt lời, Diệu tứ muội liền phóng hai đạo ngân quang xé không khí bay tới. Một đạo ngân quang nhằm vào trán Dị Thanh Cúc, luồng ngân quang phía dưới nhằm vào hông của Dị Băng Mai.
Loại binh khí của các “phong nữ” là một sợi dây dài, đầu dây có một cái móc, riêng vũ khí của Diệu tứ muội thì đầu dây có hai cái ngân câu.
Loại binh khí này có thể công từ xa, khi thu về gần để thủ, có ám khí khi tung dây dài, khi thu ngắn thì không có ám khí. Trong lúc này nàng phóng một chiêu gồm hai cách, nhanh như điện chớp.
Dị Thanh Cúc cười:
- Tiểu phong tử (Con ong nhỏ) rất lợi hại, nói đánh là đánh ngay, ta nhường ngươi ba chiêu.
Hoa Đại Cô thầm mừng:
“Nếu cô ấy xáp lại gần mà công thì binh khí của Diệu tứ muội không thể phát huy tác dụng. Lần này nếu cô ta bị Diệu tứ muội phóng chiêu thức thế nào cũng bức cô ấy ra khỏi vòng tròn”.
Chỉ thấy Diệu tứ muội uốn mình một cái ngân quang quay về. Luồng trái là chiêu “Tuyết phủ mai vàng”, luồng phải là chiêu “Mai vàng hé nhụy”, luồng phía dưới chiêu “Cánh én mừng xuân” và “hoa đào lả tả”. Sau hai chiêu ấy thì hai ngân câu mới bắt đầu thi triển. Nên biết rằng loại binh khí ngoại môn này không dễ gì phát huy tác dụng ở khoảng cách gần và trong trường hợp cấp thiết. Lần này Dị Thanh Cúc hứa nhường ba chiêu rất phù hợp với ý đồ của Diệu tứ muội, nàng rất mừng rỡ nên cứ việc thi triển.
Ai ngờ Dị Thanh Cúc lại đổi ý:
- Không thể nhường ba chiêu mà chỉ nhường hai chiêu thôi. Nàng vừa cười vừa nói lại vừa lách khỏi các luồng ngân quang xông vào.
Trong khi ấy chiêu “Mai vàng hé nhụy” của Diệu tứ muội đã hết đà, còn chiêu “cánh én mừng xuân” vẫn chưa phóng ra. Lực cũ đã hết, lực mới chưa sinh nên chỉ là trống không.
Diệu tứ muội giật mình thì Dị Thanh Cúc đã lợi dụng khoảng trống không ấy xông vào.
Loại ngân phi câu chỉ đánh xa chứ không đánh gần được, tay trái của Dị Thanh Cúc phóng ra nắm chặt đoạn giữa của sợi dây, còn tay phải của nàng đánh vào ngực Diệu tứ muội.
Bên trong thì Diệu tứ muội rất sợ hãi, nhưng bên ngoài vẫn cố giữ sắc mặt bình thường, miệng vẫn cười, phóng cước đá vào cổ tay của Dị Thanh Cúc.
Tay trái của Dị Thanh Cúc bắt cổ chân của Diệu tứ muội, tay phải nàng giật nửa sợi dây, chợt nghe phía sau có gió, thì ra đó là ngân câu từ phía sau lưng Dị Thanh Cúc được Diệu tứ muội thu về. Đó là chiêu “Uyên ương song phi”. Chân phải trụ xuống, chân trái Diệu tứ muội phóng ra một chiêu gồm ba thức giáp kích Dị Thanh Cúc.
Tinh thần của Dị Thanh Cúc vẫn không rối loạn, nàng cũng không quay đầu mà lại cúi mình về phía trước, tay phải nàng nắm chân trái của Diệu tứ muội, đầu nàng húc vào ngân câu.
Trong thời khắc ấy, Dị Thanh Cúc chỉ cần đẩy nhẹ cánh tay thì Diệu tứ muội bị nhào xuống ngay. Nhưng Diệu tứ muội đã thu ngân câu bay trở về, bốn ngón tay nàng xáp nhập với Ngân hộ thủ, còn ngón tay cái bám vào ngón tay giữa rồi nàng trở bàn tay đánh vào cổ Dị Thanh Cúc. Trước tình thế ấy, nếu Dị Thanh Cúc dùng tay đỡ chiêu thức của Diệu tứ muội chắc chắn là nàng sẽ bị ngân câu gây trọng thương.
Cả hai người đều là những thiếu nữ có nhan sắc, thân hình lại yểu điệu nhưng chiêu thức của họ chẳng những nhanh nhẹn mà còn chuẩn xác và rất thâm độc, chỉ trong chớp mắt, mỗi bên đã ra mấy chiêu.
Những người chung quanh chứng kiến cuộc so tài đều như bị hoa mắt. Không ai ngờ cuộc so tài đã trở thành cục diện nguy hiểm. Bỗng nghe một tiếng “chát” một bóng người bay lơ lửng giữa không trung.
Do vì tình thế đang diễn ra như ngàn cây treo sợi tóc. Khi chiếc ngân câu của Diệu tứ muội chưa rơi xuống, Dị Thanh Cúc nhanh nhẹn trở tay phóng nửa sợi dây có một chiếc ngân câu khác mà nàng đã chiếm được từ tay Diệu tứ muội, lợi dụng trong lúc ấy nàng nghiêng mình về phía phải. Cùng lúc ấy ngân câu trong tay phải của Diệu tứ muội cũng vừa rơi xuống. Hai chiếc ngân câu chạm vào nhau phát ra âm thanh nghe chát chúa.
Toàn thân Diệu tứ muội bị chấn động buộc nàng phải phóng người lên cao đến ba trượng và không thể nào thu trở về được, nhìn xuống phía dưới sóng nước muôn trùng.
Mọi người chứng kiến đều rất lo sợ. Trong lúc ấy Dương bát muội phóng tức khắc một đạo ngân quang bay tới móc vào chiếc ngân câu của Diệu tứ muội, lợi dụng trường hợp này, Diệu tứ muội liền mượn thế lộn nhào, đầu xuống dưới, hai chân lên trời bay trở về chẳng khác nào một con chim én.
Mặc dù Diệu tứ muội bại trận nhưng nàng đã biểu diễn chiêu thức vừa nhanh lại vừa đẹp mắt khiến những người đang chứng kiến đều tấm tắc cổ vũ.
Thủy Linh Quang không nhịn nổi, nàng buộc miệng khen:
- Hay quá!
Ai ngờ Diệu tứ muội vừa đặt hai chân xuống mui thuyền, thấy nàng lảo đảo.
Dương bát muội đã lao tới đỡ nàng. Dương bát muội lo lắng hỏi:
- Tứ thư, thư thư có sao không?
Sắc mặt của Diệu tứ muội nhợt nhạt, mồ hôi lạnh đổ ra như tắm, giọng run run:
- Chỉ sợ … chân ta không còn đi được nữa!
Dương bát muội thất kinh cúi đầu xuống nhìn xem, thấy máu chảy ra ướt đẫm mũi giày gấm của Diệu tứ muội, hình như ngón chân cái của nàng đã bị gãy xương.
Toàn thể tỷ muội phong nữ đều lo lắng, riêng Dị Thanh Cúc vẫn đứng yên một chỗ xem như chưa có điều gì xảy ra. Nàng cười hì hì:
- Phải chăng ta đã đánh muội trọng thương?
Dị Thanh Cúc tự đánh vào tay của nàng như ân hận:
- Cái tay của ta thật đáng tội chết, ngay cả nặng hay nhẹ cũng không biết, may mà chỉ bị thương ở ngón chân chứ chưa phải bị thương ở trên đôi má đẹp như hoa của muội.
Hoa Đại Cô vùng dậy cười gượng:
- Tuy cô nương không đánh vào má của nó nhưng đường đường một thiếu nữ mỹ miều mà lại bị què chân thì từ nay về sau còn ai để ý đến chớ?
Dị Thanh Cúc cười khanh khách:
- Điều đó có quan hệ gì, đứa em thứ chín của Dị Thanh Cúc này cũng bị què giò.
Nếu Diệu tứ muội cùng bị què thì xứng một đôi với Cửu đệ đệ, chứ có sao đâu?
Dị Băng Mai đứng một bên chen lời:
- Chân của Cửu đệ đệ tuy què nhưng trí óc thì rất linh xảo, nếu không có hắn thì tỷ muội chúng tôi làm sao biết mà đến đây.
Thiết Trung Đường đang đứng như trời trồng ở trước cửa thuyền với nhiều tâm sự ngổn ngang:
- Thì ra cũng chính vì chàng nên thất ma nữ mới biết mà tìm đến. Nếu chàng chưa chết thì Linh Thanh Sương cũng chưa chết.
Ý tưởng ấy vừa thoáng qua trong đầu óc Thiết Trung Đường thì cũng là lúc tình thế ở trên thuyền đã thay đổi.
Lúc này tỷ muội phong nữ kéo cả ra vây chặt tỷ muội họ Dị.
Dị Thanh Cúc vẫn tươi cười thản nhiên:
- Sao? Những thiếu nữ mặt hoa da phần cũng muốn quần đấu hay sao? Hoa Đại Cô, phải chăng cô nương bảo họ hành động như vậy?
Hoa Đại Cô mỉm cười:
- Ai bảo cô nương đánh Diệu tứ muội của họ bị thương, bây giờ họ muốn lâm trận. Dù ai cũng không biết cách nào mà ngăn cản?
Diệu tứ muội lấy tay áo lau mồ hôi lạnh ở trên trán, nàng vừa cười vừa nói:
- Thư thư, các ngươi đừng nghĩ tới chuyện này, hãy bỏ đi, hãy thường ngón chân cho ta!
- Được, ta thường cho!
Dị Thanh Cúc liếc mắt ra dấu cho Thủy Linh Quang, hai tay Dị Thanh Cúc phóng luôn hai chưởng chia làm hai đánh vào sáu huyệt đạo của ba cô phong nữ.
Thủy Linh Quang nhảy tới trước mặt Thiết Trung Đường, đồng thời nàng phóng luôn mấy chiêu đẩy lùi Lý nhị thư miệng hỏi nhanh:
- Huynh bị thương ở chỗ nào … Ở huyệt đạo nào?
Thiết Trung Đường đáp nhanh:
- Huyệt Tương môn … Miệng Thủy Linh Quang nói nhưng hai bàn tay nàng không ngừng ra chiêu thức nguy hiểm nhằm dồn Lý nhị thư.
Tay phải Thủy Linh Quang giải huyệt đạo cho Thiết Trung Đường. Không ngờ Thiết Trung Đường chợt thấy hai luồng gió mạnh đang ụp tới sau lưng của Thủy Linh Quang. Chàng vừa hét to:
- Thủy Linh Quang tránh mau!
Nào ngờ, Thủy Linh Quang chấp nhận bị thương miễn sao nàng giải được huyệt đạo cho Thiết Trung Đường, nên nàng không nhảy tránh, thủ chưởng của nàng vẫn phóng ra. Bản tính của Thủy Linh Quang thì yếu đuối nhưng đối với tình yêu thì nàng là một thiếu nữ si tình cố chấp.
Trước tình thế kinh hoàng ấy, bỗng nhiên Thiết Trung Đường ngồi phịch xuống.
Công lực của chàng tuy bị mất nhưng kinh nghiệm của chàng mỗi khi lâm trận thì sự phán đoán của chàng về chiêu thức của kẻ địch không sai một ly.
Do vậy, thủ chưởng của Thủy Linh Quang mất tự chủ cũng đưa xuống theo, thân mình nàng cũng cúi về phía trước, nên hai đạo ngân quang chỉ bay qua đầu nàng. Còn Thiết Trung Đường chỉ bị Lý nhị thư kéo ra. Thế rồi hai đạo ngân quang bay trở lại vây kín Thủy Linh Quang. Nàng tả xung hữu đột về hướng Thiết Trung Đường, nhưng nàng không thể nào thoát được.
Gần đó Dị Thanh Cúc vẫn một mình tung hoành giữa đám binh khí của các “phong nữ” Khoảng trống trên mũi thuyền chỉ có hạn nên các phong nữ lo sợ chính binh khí của họ chạm vào nhau nên họ không dám phóng dây dài có mang ngân câu. Trong lúc ấy gồm có hai trường kiếm, một cặp ngân câu điểm huyệt, một cặp ngân quang đang vây kín Dị Thanh Cúc nên chỉ còn nghe tiếng binh khí kêu ring rang chẳng khác nào một khúc nhạc tiên.
Tình thế khá nguy cấp, Dị Băng Mai bức cận Hoa Đại Cô, đôi mắt nàng nhìn chầm chập vào Hoa Đại Cô rồi nói:
- Thôi cứ để bọn họ đấu với nhau, chúng ta hãy cùng vào trong khoan!
Hoa Đại Cô quay đầu nhìn rồi cũng cười:
- Ở tại đây cũng không ngại gì!
Dị Băng Mai lo ngại:
- Cô nương với ta ra tay thì sẽ có người khác tiếp sức.
- Còn có ai nữa đâu mà giúp sức.
Ngoài Diệu tứ muội đang bị thương. Lý nhị thư đang giữ Thiết Trung Đường, còn các phong nữ khác đều vào vòng chiến.
Dị Băng Mai không nói năng gì nữa, nàng cứ bước tới gần Hoa Đại Cô.
Thấy thế, Hoa Đại Cô nói:
- Cô nương cũng như ta đều là đại tỷ nên mọi người nhìn chúng ta là người lớn nếu lại cứ quyền đánh, cước đá đều làm trò cười mà thôi.
Dị Băng Mai hỏi:
- Thế thì chúng ta đấu bằng cách nào xin cứ nói ra?
Hoa Đại Cô vừa cười vừa hô:
- Tới!
Thân hình của Hoa Đại Cô phóng lên đứng trên cây về phía trái cột buồm. Dị Băng Mai vừa nhíu đôi mày, nàng cũng lăng không bay lên đứng vào cây xà ngang phía phải cột buồm.
Ai ngước mắt nhìn đều thấy cả hai người cùng đứng cạnh cánh buồm giữa trời mây và sóng nước chẳng khác nào hai tiên nữ, tà áo bay trước gió chẳng khác gì họ đang bay.
Lá buồm bắt đầu lộng gió, nhưng cả hai người thì đứng yên.
Dị Băng Mai hỏi:
- Cuộc đấu như thế nào?
Hoa Đại Cô chỉ lên chóp cột buồm cho biết:
- Hai chúng ta, người nào phóng lên chóp cột buồm là người đó thắng.
- Nếu có người lộn nhào xuống thì sao?
- Người nào còn sống thì người đó thắng.
Dị Băng Mai hỏi:
- Bắt đầu lúc nào?
- Cô nương với ta chạy đến chính giữa cùng vỗ tay một cái là bắt đầu.
- Nếu một chưởng của Băng Mai này làm cho cô nương chấn động mà chết thì bất tất phải so sánh làm gì!
Hoa Đại Cô cười khanh khách:
- Dị cô nương quả là thông minh.
Với cách so tài rất mạo hiểm, cả hai người đều liễu yếu đào tơ họ trao đổi với nhau như em bé đang đùa giỡn. Cuối cùng họ đã đồng ý với nhau.
Nên biết rằng cách so tài này xem ra thật ly kỳ hấp dẫn, nhưng thật ra là trò sống chết. Cả hai người đều quyết dùng toàn bộ võ công, trí tuệ và tiềm lực. Chỉ cần một trong hai người mà nội lực khinh công quyền kiếm chưởng pháp thủ pháp ám khí thua đối phương, chỉ một phần thôi cũng đủ không còn mặt mũi nào mà thách thức người khác.
Cả hai người đều từng bước một di chuyển. Gương mặt của hai người đều thoáng tươi cười. Nhưng cặp mắt của họ như định thần. Cứ mỗi bước họ xích lại gần nhau hơn, trong sự chú tâm của mỗi người đủ biết cuộc so tài rất quan trọng.
Cho đến khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn hai thước. Lúc ấy bất luận là ai, chỉ cần đưa tay ra làm chạm vào đối phương. Cả hai người đều tan biến nụ cười trên đôi môi.
Dị Băng Mai từ từ đưa tay ra, dĩ nhiên là nàng đã vận dụng hết sức mạnh của mình. Hoa Đại Cô chăm chú nhìn vào thủ chưởng của Dị Băng Mai, bỗng nhiên Hoa Đại Cô cười rồi khen:
- Đôi tay đẹp quá!
Rồi cũng phóng thủ chưởng nhanh như điện chớp.
Thật ra hai chữ “điện chớp” cũng không thể nào miêu tả hết tốc độ nhanh khi họ xuất thủ.
Ngón trỏ, ngón giữa và ngón út của Hoa Đại Cô vừa chạm vào đầu ngón áp út của Dị Băng Mai đã phát lên một tiếng “bốp” thân hình nàng cũng bay lên không trung.
Dị Băng Mai đã ngưng tụ chân lực nhưng chưa dùng đến. Nên biết rằng ngón áp út luôn luôn yếu thế hơn, chờ khi Dị Băng Mai sắp phóng chân lực thì toàn thân của Hoa Đại Cô đã nhảy xa mấy thước. Mới nhìn qua cứ tưởng là cô ta nhảy lên cột buồm.
Đúng là đầu óc của người đứng đầu Hoàng giang nhất oa nữ Vương Phong hơn người khác đến ba phần. Hoa Đại Cô biết rằng Dị Băng Mai muốn lấy chưởng lực ra so tài với nàng nên Hoa Đại Cô phải sử dụng nhu thế tránh sức mạnh.
Trên nóc thuyền chỉ có một mình Thiết Trung Đường chứng kiến.
Khi ấy chàng chứng kiến tình huống như vậy, chàng không tránh được tâm lý hồi hộp ngầm lo:
- Hoa Đại Cô quả lợi hại, nếu bây giờ Dị Băng Mai muốn không thất bại thì chỉ còn một cách.
Trong đầu óc Thiết Trung Đường vừa thoáng ý tưởng ấy, chỉ trong chớp mắt chàng thấy Dị Băng Mai chuyển ngay thế đánh vào cột buồm.
Chưởng này Dị Băng Mai đã dùng hết sức mạnh phóng ra nên lực đạo quả thật kinh người. Cây cột buồm lớn như thế đã bị đánh gãy. Chưởng phong của Dị Băng Mai còn tác dụng hơn một trượng khiến cây cột buồm bay xa đến mấy thước, từ giữ không trung nàng từ từ rơi xuống rồi bám vào nóc thuyền.
Toàn thân của Hoa Đại Cô đang ở trên không, khi vừa đến đỉnh cột buồm thì cột buồm đã gãy khiến nàng mất mục đích và cũng không chỗ đặt chân, tự nhiên toàn thân nàng mất sức mạnh, chỉ còn cách từ trên không rơi xuống, trong lòng Hoa Đại Cô không thể không ngầm ca ngợi:
“Không ngờ chỉ trong chớp mắt mà cô ta lại nghĩ ra phương pháp duy nhất này.
Nếu chỉ cần chậm lại một tích tắc là đủ thua rồi!” Dị Băng Mai không chờ thân hình Hoa Đại Cô rơi xuống, nàng phóng luôn cả hai chưởng mạnh như bão táp đánh vào Hoa Đại Cô.
Ngược lại Hoa Đại Cô đang ở trên không nên không có chỗ tựa lại bị một lúc hai chưởng của Dị Băng Mai nên phải chịu rơi xuống nước. Dị Băng Mai không cần chú ý đến Hoa Đại Cô, nàng phóng mình lên nóc thuyền.
Hoa Đại Cô chỉ còn nói được mấy tiếng:
- Không xong rồi!
Bỗng nhiên nàng phóng một chân vào ngọn buồm, mấy ngón chân của nàng móc vào ngọn buồm. Khi ấy như mấy ngón chân móc vào cánh buồm làm trọng tâm khiến thân hình nàng quay như chiếc chong chóng. Nàng mượn cái đà ấy lao mình qua Dị Băng Mai.
Thân hình của Dị Băng Mai chưa kịp rơi xuống thì Hoa Đại Cô đã bay tới. Nàng thất kinh vội vàng thu chưởng.
Nhung không kịp nữa, hai luồng chưởng phong chạm vào nhau phát lên một tiếng “bình” cả hai đều phải văng lên không.
Lần này Hoa Đại Cô nương lực mà phóng tới trong khi đó Dị Băng Mai trên đà rơi xuống. Dị Băng Mai bị chưởng lực của Hoa Đại Cô nên phải bay tà tà lui.
Hoa Đại Cô không cần chú ý đến Dị Băng Mai, nàng phóng mình lên phần cột buồm còn lại.
Ai ngờ Hoa Đại Cô chưa kịp thực hiện ý định của nàng thì trước mắt đã thấy năm đạo ngân quang bay tới.
Nguyên do là trong tay áo của Dị Băng Mai lúc nào cũng có ám khí, khi thân hình nàng bay tà tà liền lợi dụng phóng ám khí.
Hoa Đại Cô vung tay đánh rơi cả năm đạo ngân quang, nàng cũng không vừa gì cùng một lúc trả lời Dị Băng Mai cũng bằng năm đạo ngân quang ám khí bay tới. Trong tình thế nguy cấp ấy, Dị Băng Mai cũng tung ra hai ám khí tuy không chuẩn lắm nhưng để chặn đà bay của Hoa Đại Cô.
Tuy là Hoa Đại Cô đánh rơi dễ dàng ám khí của Dị Băng Mai, nhưng nàng chờ cho năm ám khí ấy hoàn toàn rơi xuốgn nước thì Dị Băng Mai đã thối lui đồng thời phóng cả hai chưởng tấn công.
Chỉ trong chớp mắt cả hai người đã thi triển hơn mười chiêu.
Chưởng pháp của hai người đều nguy hiểm và rất nhanh. Bàn chân của họ không hẹn nhưng cùng một lúc chạm xuống cây cột buồm.
Nếu biết rằng về võ công thì hai người cũng tương đương, còn khả năng thông minh, tinh tế cũng là kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lưỡng tài.
Cả hai người đều biết rằng dù cho cây cột buồm đã bị gãy nhưng người nào đặt chân trước vào đỉnh của đoạn còn lại thì cũng xem như là đã thắng cuộc. Do vậy nên chẳng ai nhường ai một bước.
Thiết Trung Đường nhìn không chớp mắt, đúng là trận so tài kinh thiên động địa.
Chàng tuy có nhiều kinh ngiệm trong giao đấu nhưng chưa bao giờ chàng chứng kiến tận mắt một cuộc so tài như vậy.
Trong thời gian chưa nói hết một câu, cả hai người đều không biết ai thắng ai.
Mỗi người đã phóng mình bao nhiêu lần, khoảng cách thắng phụ trong mỗi lần cũng như bóng ngựa qua cửa sổ.
Chưởng ảnh của Hoa Đại Cô chẳng khác nào cuồng phong. Nàng phóng chiêu “năm chim chầu phụng”, “cuồng ong đùa nhụy” và “cánh én mừng xuân”.
Ba chiêu này Hoa Đại Cô phóng ra liên miên và đều là những chiêu thức linh xảo.
Sau ba chiêu ấy, Hoa Đại Cô liền phóng song chưởng với chưởng lực rất mãnh liệt nhưng thanh âm lại dịu dàng như tiếng suối reo rồi cũng âm thanh ấy chợt biến thành như núi lở đất long.
Chỉ có một chiêu trong ba chiêu ấy là mãnh liệt. Thực ra, Hoa Đại Cô tại thế để lùi, lùi nhưng lại tiến công, nàng chỉ chờ thân hình của Dị Băng Mai né tránh, thế là nàng phóng ngay lên cột buồm.
Ai ngờ Dị Băng Mai lại vận dụng sức tấn công để chống lại thế tấn công, khi chưởng phong của nàng xuyên vào một chiêu, Dị Băng Mai liền sử dụng ngón tay trỏ nhọn như mũi kiếm điểm vào bụng dưới của Hoa Đại Cô.
Chiêu thức này Dị Băng Mai cho là chiêu thức tối nguy hiểm. Chỉ khi nào đấu với người cùng giới nàng mới sử dụng còn đối với hào kiệt trên giang hồ nếu không phải là tình thế ngay cấp thì nàng cũng không dùng nó.
Hoa Đại Cô cũng ít khi đấu với người cùng giới, tự nhiên gặp phải chiêu thức này, đầu óc nàng hơi hoang mang, vả lại nàng cũng không biết tai hại của chiêu thức này như thế nào.
Trong nháy mắt tâm trí nàng rỗng không. Hoa Đại Cô cũng không muốn cả hai đều bị thương nên hạ thế chưởng xuống đón lấy. Chợt Hoa Đại Cô phát hiện chiêu thức ấy đối phương đã dùng sức mạnh kinh người. Thủ chưởng của nàng vừa chạm phải chưởng phong của Dị Băng Mai liền bị chưởng phong hút chặt. Hoa Đại Cô thất kinh:
- Thì ra cô ta dùng toàn lực để đấu với mình?
Hoa Đại Cô không còn cách nào khác là vận toàn công lực để kháng cự với chưởng phong của đối thủ.
Cần hiểu rằng, lấy nội lực chống với nội lực quả rất nguy hiểm, một khi đã dùng tới cách này phần nhiều là một trong hai người sẽ bị tử thương. Nếu không chết thì cũng gần như chết bởi nội lực bị tiêu hao trầm trọng. Trong giới giang hồ, nếu chưa phải là kẻ thù không đội trời chung thì không ai sử dụng cách này cả.
Thiết Trung Đường chứng kiến một tình huống như vậy, chàng không tránh được nỗi lo âu. Bởi vì Thiết Trung Đường biết rõ Dị Băng Mai là một con người luôn luôn kiêu ngạo và hiếu thắng. Chàng cũng biết rằng, bây giờ hai người đấu nội lực, không thể trong một giờ hay một phút mà biết được kẻ thắng người thua. Cùng lúc ấy Thiết Trung Đường nhìn sang trận đấu phía bên kia thấy mấy đạo ngân quang đã tách trận đấu ra làm hai. Dị Thanh Cúc, một mình đấu với bốn địch thủ, nàng đang tả xung hữu đột, lách tránh giữa tám thứ vũ khí ngoại môn. Xem chừng như Dị Thanh Cúc không còn nhanh nhạy như trước. Bốn “phong nữ” đang vây khốn nàng, họ vừa đánh vừa cười hi hi như cầm chắc phần thắng:
- Tỷ muội ơi! Đừng đánh chết ả, chỉ cần làm cho ả què chân là đủ rồi!
Diệu tứ muội băng bó vết thương xong, nàng đứng bên ngoài châm vào:
- Cần phải lời hơn, phải đánh cho ả mất hai ngón chân.
Dị Thanh Cúc cười khanh khách:
- Các cô không sợ chư huynh muội chúng ta đến đây đòi lời sao?
Nàng vừa phóng chưởng chỉ điểm, trong trong chớp mắt Dị Thanh Cúc đã phóng ra bảy chiêu.
Thấy thế, các “phong nữ” không còn cuộc đùa nữa. Họ cứ tưởng rằng đến đây họ có thể chiến thắng, nhưng kết quả không như họ nghĩ nên họ có phần hoang mang.
Riêng, Thủy Linh Quang thì đang đấu với hai “phong nữ”, cả hai bên đã thi triển gần một trăm chiêu. Nàng càng ra chiêu càng tỏ ra tinh luyện. Thân hình Thủy Linh Quang lẹ làng qua lại như điện xẹt. Bỗng nhiên nàng phóng ra một chiêu vừa lạ lùng vừa nguy hiểm.
May mà chiêu thức của Thủy Linh Quang tuy có lạ lùng nhưng không ác độc, tuy thế cũng đủ dồn song phong nữ ở vào thế hạ phong.
Nên biết rằng, Thủy Linh Quang sinh trưởng ở một nơi sơn cùng thủy tận. Nàng ở trong một cái ao đầm rộng lớn, nên thường mong được vượt qua. Do vậy, nàng mới dồn sức luyện tập khinh công. Nhờ vậy mà khả năng khinh công của nàng không thể lường được. Chỉ có một điều là Thủy Linh Quang chưa có nhiều kinh nghiệm trong giao đấu.
Tuy vậy, nhờ tài khinh công của nàng nên đối phương không dễ gì tiếp cận, chiêu thức của nàng tuy không mãnh liệt nhưng cũng đủ để thắng.
Thiết Trung Đường cứ chăm chú theo dõi trận đấu, chàng vừa mừng lại vừa không ngớt khen thầm.
Sau ba trăm chiêu, hai phong nữ coi bộ không thắng nổi nên một người gọi:
- Hãy tăng cường đến đây một người nữa để trợ sức.
Thế là Dương bát muội bỏ Dị Thanh Cúc nhảy qua.
Phần so tài giữa Hoa Đại Cô và Dị Băng Mai thì bốn chưởng chạm vào nhau, người nào cũng đang toát mồ hôi lạnh.
Bốn mắt họ trợn lên nhìn nhau, dưới chân họ nghe răn rắc. May mà mui thuyền kiên cố, còn không thì ít nhất những chỗ dưới bàn chân của họ cũng bị thủng.
Trong thời điểm ấy, người nào cũng tập trung toàn bộ tư thế để thắng đối phương, làm thế nào để chiếm trước đỉnh cột buồm còn lại.
Thiết Trung Đường đứng nhìn trận đấu ở trên mui thuyền, tuy sắc mặt của chàng không hề biểu lộ nét vui mừng hay lo lắng nhưng trong lòng chàng như bị kích động, tất cả những người này vốn không có ân oán gì với nhau, nhưng trong giây phút này lại dốc hết toàn lực để chiến thắng. Chẳng qua bên nào cũng vì chàng. Kết quả như thế nào, người nào thắng, kẻ nào thua cũng khó mà liệu trước. Nhưng bất luận như thế nào, Thiết Trung Đường đều gánh tất cả hậu quả, chàng và tất cả mọi người vốn chưa hề ân oán, ngoại trừ Thủy Linh Quang.
Cũng trong lúc ấy, Thủy Linh Quang đang rơi vào thế hạ phong, với chiêu thức trầm ổn của Dương bát muội, với vũ khí ngoại môn của nàng lúc gần lúc xa, chừng như chiêu thức của nàng xuất sắc hơn cả trong số phong nữ, với thân hình và thân pháp của Dương bát muội đã dồn Thủy Linh Quang ở giữ bốn thứ binh khí đều có ngân câu ấy.
Tuy Thủy Linh Quang đã vượt qua nhiều nguy cơ, vả lại chiêu thức của nàng nhẹ quá, khiến Thủy Linh Quang đang ở trong tình huống rất nguy hiểm.
Lúc này, Thiết Trung Đường mới lộ nét lo sợ. Chàng không nhìn nơi nào khác mà chỉ nhìn theo thân pháp của Thủy Linh Quang. Cứ mỗi lần có một chiêu thức đánh tới nàng, Thiết Trung Đường đều tỏ dáng lo sợ. Ngược lại mỗi khi Thủy Linh Quang có phần thắng thế thì chàng tỏ ra vui mừng. Tình cảm của Thiết Trung Đường đối với Thủy Linh Quang thật vô cùng sâu nặng. Nhưng chàng chỉ ôm ấp ở trong lòng, trong giây phút này tình cảm ấy mới bộc lộ ra bên ngoài. Khốn nổi, công lực của chàng đang bị chế phục, trước mắt chàng không có cách nào để giải cứu cho nàng như nàng đã giải cứu cho Thiết Trung Đường trong những trường hợp nguy nan. Nếu không có Thủy Linh Quang thì chàng đã bỏ mạng trong cái đầm bùn dơ nước đọng.
Thiết Trung Đường hít vào một hơi thật dài, chàng tự nhủ:
- Mình cần phải tìm cách … phải tìm cách … nhưng trong tình thế như vậy chỉ có trời sai thiên tướng thiên binh xuống mà thôi làm gì có biện pháp nào khác?
Lý nhị thư đang chăm chú theo dõi cả ba trận đấu.
Tiếng gió và tiếng sóng dồn pha lẫn với tiếng binh khí thành một âm thanh rất lạ lùng. Thêm vào đó tiếng nước chảy nghe ra thật là náo nhiệt, tê tái.
Bỗng nhiên cước bộ của Thiết Trung Đường di chuyển về phía mạn thuyền.
Chàng như vừa nghĩ ra một điều gì đó, nên nét mặt của chàng tự nhiên sáng ra.
Chợt nghe một tiếng sóng đánh vào mạn thuyền. Lý nhị thư nhìn về phía ấy. Khi nhìn lại đã không thấy Thiết Trung Đường. Lý nhị thư thất kinh vội đi tìm. Mạn thuyền kề cận với mặt nước nên sóng vỗ liên tục. Thiết Trung Đường liền nhảy xuống sông.
Lý nhị thư sợ quá, chỉ biết la lớn:
- Không xong rồi, hắn đã bỏ trốn.
Tất cả “phong nữ” nghe tiếng của Lý nhị thư đều giật mình hỏi:
- Người nào?
- Cái tên … Thiết … Lý nhị thư líu lưỡi không nói được.
Lý nhị thư nói chưa dứt thì tất cả binh khí của phong nữ đều dừng lại cả. Dị Thanh Cúc và Thủy Linh Quang cùng với năm phong nữ chạy đến mạn thuyền. Rõ ràng là bọn họ không ra khỏi tính toán của Thiết Trung Đường vì tất cả đã ngưng trận đấu.
Chàng nghĩ rằng chỉ có cách này mới giải cứu được Thủy Linh Quang chính vì vậy, chàng chấp nhận hi sinh thân mạng của chàng lao xuống giòng sông.
Nước chảy xiết, các phong nữ tuy quen với thủy tính nhưng không một ai dám nhảy xuống sông. Còn Thiết Trung Đường đến giờ vẫn chưa thấy nổi lên.
Thủy Linh Quang quá lo sợ cho tính mạng của Thiết Trung Đường. Nàng hét lên:
- Chàng … các ngươi … Các phong nữ quay đầu nhìn Thủy Linh Quang nhưng vẫn không ai có cử động nào cả.
Thủy Linh Quang chợt nhào tới và có ý định nhảy xuống sông, liền bị Dị Thanh Cúc ôm chặt rồi nghiêm giọng:
- Muội đâu quen với sống nước?
Thủy Linh Quang nghiến răng bặm môi, đôi mắt nàng trợn trừng lắc lắc đầu.
Dị Thanh Cúc dậm chân nói:
- Muội ngu quá! Không quen sóng nước thì làm sao mà cứu hắn được?
Hai giòng nước mắt từ từ lăn xuống đôi má của Thủy Linh Quang, nàng run run nói:
- Muội, muội không thể chứng kiến tận mắt nhìn huynh ấy … huynh ấy chết một mình mà muội không thể cứu được.
Dị Thanh Cúc cứ nắm chặt vai của Thủy Linh Quang rồi tỏ lời oán hận các phong nữ:
- Các cô chết cả rồi sao? Tại sao lại không nhảy xuống cứu người?
Chợt nghe có tiếng nói:
- Chúng tôi với hắn đâu có thâm tình gì. Vì sao phải liều mạng đi cứu hắn.
Dị Thanh Cúc không biết có ai vừa nói, nàng mắng toáng lên:
- Đồ nữ nhân ác độc, ngươi, các ngươi lại nhẫn tâm thấy người chết mà dương dương không cứu.
Nghe Lý nhị thư nói:
- Nếu hắn không quen thủy tính thì nhảy xuống là chết tức thì. Bây giờ chúng ta dù có nhảy xuống thì chẳng qua là để vớt xác hắn mà thôi.
Thủy Linh Quang vừa khóc sướt mướt vừa cố nói:
- Huynh ấy không chết … huynh ấy không thể chết… Huynh ấy mãi mãi sẽ chẳng bao giờ chết.
Chợt thấy Dương bát muội chạy đến mạn thuyền. Thấy vậy Lý nhị thư hỏi:
- Muội định làm gì?
Bát muội đáp gọn:
- Cứu hắn!
- Muội điên rồi sao? Tuy quen với thủy tính nhưng sông Hoàng Hà này không phải như sông Trường Giang, tại sao muội lại phải hy sinh … Dương bát muội không chú ý đến Lý nhị thư, nàng vẫn yên lặng lao mình xuống nước.
Hai chân của Thủy Linh Quang mềm nhũn, nàng quỳ xuống sàn thuyền cầu nguyện:
- Xin trời xanh hãy che chở cho chàng. Huynh ấy … là một con người tốt nên không thể chết.. Dị Thanh Cúc vẫn nắm chặt Thủy Linh Quang đến nổi năm ngón tay của nàng trắng bệch. Nhìn thấy Dương bát muội nhảy xuống nước, Thủy Linh Quang vừa khóc vừa khen:
- Tỷ ấy là một người tốt. Cô nương cứu được huynh ấy hay không muội cũng nhớ ơn cô nương mãi mãi.
Chỉ còn hai người, đó là Dị Băng Mai và Hoa Đại Cô đang chuẩn bị đối chưởng, người nào cũng biết tình hình đang diễn ra. Khốn đốn nhưng chẳng một ai chịu buông tay. Do vì trong giây phút này họ đưa hết công lực tập trung vào thế chưởng, một là để giữ thân, một là để tấn công đối phương không ai chịu thu nội lực của mình, trừ phi cả hai người cùng một lần rút nội lực, nhưng chẳng người nào dám mạo hiểm như vậy. Dù tình thế rất nguy cấp mà người nào cũng biết rõ nhưng họ chú tâm định thần. Trong lúc ấy chợt có một cơn gió mạnh đang ào ào ụp đến. Trong tiếng gió xuất hiện một chấm đen đánh vào cột buồm rồi bốc cháy.
Thấy thế, Hoa Đại Cô và Dị Băng Mai đều hoảng hốt. Nhờ vậy mà chưởng thế của họ tách ra làm hai hướng. Trong lúc này, chẳng những thế chưởng của họ tách nhau mà nội lực cũng yếu đi bởi vì người nào cũng vừa trải qua tâm lý kinh hoảng. Dần dần không người nào còn nội lực. Một khi thế chưởng đã tách rời, nội lực sẽ không còn.
Họ dùng thân hình để tránh cây cột buồm, nhưng cột buồm thì đang cháy.
Cả hai người đều sửng sốt. Gió thổi mạnh, ngọn lửa càng bùng cao. Cả hai không hẹn nhau nhưng cùng có một hành động giống nhau là phóng chưởng phong đẩy cây cột buồm ngã xuống nước.
Hoa Đại Cô vừa gượng cười nói:
- Hai chúng ta đã phí mất nửa ngày trời so tài mà chẳng ai chiếm được cột buồm.
Dị Băng Mai chỉ thở dài không nói.
Cũng trong lúc ấy phía hạ lưu sông Hoàng Hà xuất hiện một chiếc thuyền đang lướt tới.
Một đại hán mình cao lớn đang đứng trên mũi thuyền hét lớn:
- Hãy mau mau thả Hải Đại Thiểu, nhược bằng không thì Tích Lịch đạn của lão phu sẽ phá nát thuyền các ngươi.
Tiếng thét theo gió bay đến chẳng khác gì tiếng chuông đồng.
Hoa Đại Cô nhíu mày:
- Tích Lịch Hỏa lại đến nữa rồi.
Tích Lịch Hỏa mặt chiếc áo chẻn màu đen, đầu tóc và râu đều bạc phau, trên tay lão nắm sẵn cung tên, bên hông tòn teng một cái bao da báo, uy phong lẫm lẫm.
Lúc ấy Dị Băng Mai đang bận giữ Thủy Linh Quang, Hoa Đại Cô nhảy xuống nghe Thiết Trung Đường đã nhảy xuống sông, nàng cũng nhíu mày lo lắng. Nàng tranh thủ hỏi Diệu tứ muội vài câu, rồi lập tức đứng vào mũi thuyền hỏi lớn:
- Phải chăng người ở trước mặt là Tích Lịch lão tiền bối.
Tích Lịch Hỏa đáp:
- Ngoài lão phu thì còn ai?
Hoa Đại Cô vui cười hỏi:
- Phải chăng lão tiền bối tìm tỷ muội chúng tôi để giải khuây?
Tích Lịch Hỏa nổi cơn thịnh nộ:
- Đồ thối tha! Sao ngươi không nói lão phu sẽ đánh đắm thuyền.
Nói xong, tay trái Tích Lịch Hỏa đưa cung lên, tay phải kéo dây cung khiến cây cung uốn cong thành hình nửa mặt trăng.
Hoa Đại Cô cười khanh khách:
- Lão gia, lão gia muốn đốt thì cứ đốt. Nếu lão gia đốt thuyền thì Hoa Đại Cô này sẽ đưa tất cả tỷ muội đến nhà lão gia để kiếm ăn đấy.
Nghe xong, Tích Lịch Hỏa ngớ ngẩn một hồi. Xưa nay lão chưa hề gặp một người đàn bà như Hoa Đại Cô và lão cũng không biết sẽ cư xử như thế nào với người đàn bà như thế.
Hoa Đại Cô nhìn quanh một vòng rồi nói tiếp:
- Lão gia, nếu lão gia không có việc gì thì xin mời lên thuyền nghỉ ngơi. Tỷ muội chúng tôi lúc nào cũng có sẵn rượu thịt, lại còn có cả … Tiếng cười của Hoa Đại Cô trong như chuông reo, nàng chợt xuống giọng:
- Nếu lão gia không bằng lòng vẻ đẹp của tỷ muội này thì tại đây đang có mặt mấy nữ đồ đệ của Quỉ mẫu … Tích Lịch Hỏa nghe xong, lão vừa tức vừa giận nhưng lão không biết phải làm gì thì cũng vừa lúc thuyền nhẹ của lão đã đến gần.
Kể từ khi Tích Lịch Hỏa và Hải Đại Thiểu chia tay nhau tại nhà Lý Lạc Dương, mỗi người một ngã. Giữa bước lưu lãng giang hồ hai người lại gặp nhau, họ cảm thấy ý hợp tâm đầu nên đã kết bạn với nhau. Khi Hải Đại Thiểu đến gặp Nhất Oa Nữ Vương Phong có hẹn với Tích Lịch Hỏa ngồi trên thuyền chờ.
Cái tên Tích Lịch Hỏa đúng là như sấm sét, lão không thể nào ngồi yên để chờ đợi. Lão mới ngồi chờ được một lát thì nóng ruột chèo thuyền tới tìm.
Nhưng khi lão tới thì thấy trên thuyền toàn là nữ nhân.
Hoa Đại Cô nhìn Tích Lịch Hỏa giận dữ như thế nhưng xưa nay nàng chẳng bao giờ để tình cảm lộ trên gương mặt mà chỉ ở trong tiếng cười. Trong lúc này ai nhìn vào sắc mặt của Hoa Đại Cô cũng không thể nào ngờ tới tình hình nguy khốn vừa diễn ra trên thuyền.
Hoa Đại Cô vừa mỉm cười vừa hỏi:
- Lão gia, lão gia có đồng ý lên thuyền hay không?
Cơn giận dữ của Tích Lịch Hỏa như có phần nguôi, nhưng rồi lão vẫn hét:
- Tại sao ngươi không phải là một gã đàn ông. Nếu ngươi là một gã đàn ông, ha ha ha … Hoa Đại Cô nở nụ cười duyên dáng:
- Xin lỗi lão gia, chỉ hận là mẫu thân thiếp sinh ra thiếp là một người con gái, dù có muốn cũng không được nữa rồi.
Tích Lịch Hỏa vẫn nổi giận:
- Nếu ngươi hại Hải Đại Thiểu thì lão phu sẽ … - Thiên sát tinh nổi tiếng trong giang hồ, võ công lại cao hơn tỷ muội tiện thiếp thì làm sao mà hại được lão ta. Hà huống… Hoa Đại Cô nhấp nháy đôi mắt nói tiếp:
- Với dáng dấp của lão ta hiên ngang, đường đường là một nam tử hán, tỷ muội tiện thiếp không đủ ưa hay sao mà còn nghĩ đến việc hại lão ta.
Tích Lịch Hỏa hỏi:
- Hắn đến đây rõ ràng như thế, tại sao bây giờ chẳng thấy?
- Lão gia, lão gia nói năng đã kỳ chưa? Hải tiền bối đường đường là một gã đàn ông chứ đâu phải là một đứa trẻ con, tiện thiếp cũng không phải là mẫu thân của hắn.
Hắn đi đâu, làm sao thiếp biết được. Lão gia, tiện thiếp nghĩ rằng lão gia chẳng cần tìm hắn làm gì mà hãy lên thuyền uống một chút gì cái đã. Lão gia cũng không phải là phụ thân của hắn thì hà tất phải nhọc sức đi tìm hắn?
Hoa Đại Cô cứ nhõng nhẽo nói mãi. Tích Lịch Hỏa cứ nghĩ lui nghĩ tới xem chừng như đối phương nói cũng có lý.
Lão suy nghĩ một hồi, rồi lão gật đầu tự nhủ:
- Đúng rồi, chỉ sợ hắn đi đâu đó thì mình chưa biết, nhưng điều giữa hắn với mấy cô nàng này cũng không có thù hận gì, ắt bọn chúng không hại hắn làm gì?
Hoa Đại Cô khen ngay:
- Lão gia nói như vậy là phải lắm, sao lão gia không nhảy qua thuyền với tỷ muội thiếp?
- Thôi khỏi cần, ta đến đây là để tìm Hải Đại Thiểu. Bây giờ hắn … Chợt Tích Lịch Hỏa hét lên một tiếng chỉ tay nói:
- Hắn đây rồi!
Hoa Đại Cô giật mình nhìn theo ngón tay của Tích Lịch Hỏa, thì ra người đứng trước cửa thuyền không ai khác hơn là Hải Đại Thiểu, một Hải Đại Thiểu đã bị nàng điểm vào ba huyệt đạo.
Hải Đại Thiểu đứng chống nạnh, hai mắt hắn tỏa hào quang như muốn ăn tươi nuốt sống kẻ địch.
Tích Lịch Hỏa mừng quá, lão nhảy ngay lên thuyền nóng lòng hỏi:
- Hải huynh đệ, có việc gì không?
Hải Đại Thiểu đáp:
- Chẳng có việc gì.
- Không có việc gì thì tốt quá, thôi chúng ta hãy đi!
Hải Đại Thiểu ngưng tiếng cười nạt:
- Hãy chờ mỗ tính toán cái đã rồi sẽ đi.
Hoa Đại Cô cười nhạt:
- Ngươi muốn tìm ta để thanh toán thì rất dễ, nhưng ngươi cần phải hiểu rằng, ai là người đã ra tay cứu ngươi.
Tuy lúc này Hoa Đại Cô vẫn tủm tỉm cười, nhưng có phần gượng gạo.
Nàng đã tự tay điểm huyệt Hải Đại Thiểu rồi đưa lão xuống phòng kín. Đến bây giờ Hoa Đại Cô cũng không biết người nào đã giải huyệt đạo cho hắn.
- Ngươi muốn biết ai đã giải khai huyệt đạo cho Hải mỗ tưởng cũng không khó.
Hải Đại Thiểu liền tránh ra một bên nói:
- Ở trong khoang thuyền.
Nghe vậy Hoa Đại Cô hết hồn, sắc mặt của nàng trắng bệch. Một lát sau nàng cười gượng:
- Hay để ta xem hắn có phải là ba đầu sáu tay hay không?
Nàng vừa nói vừa đi tới khoang thuyền. Hải Đại Thiểu lại vội vàng ngăn lại nạt:
- Khoan đã!
Hoa Đại Cô thở dài một tiếng, ngửa mặt nhìn Hải Đại Thiểu xuống giọng:
- Có lý nào ngươi quên hết quá khứ giữa chúng ta để rồi hôm nay ngươi lại hành động như thế này?
Hải Đại Thiểu không nói một lời, chỉ nhìn Hoa Đại Cô với hai con mắt lạnh lùng.
Hoa Đại Cô cúi mặt giọng nói buồn buồn:
- Hôm nay chẳng biết có bao nhiêu người muốn hại thiếp, chàng đã không giúp thiếp thì thôi, tại sao lại tiếp tay với kẻ khác?
Hải Đại Thiểu tuy không nói năng gì, nhưng sắc mặt lạnh lùng của lão đã nói lên được tất cả.
Đôi mi dài của Hoa Đại Cô cụp xuống che kín tia nhìn của nàng. Chỉ nghe giọng nói nhỏ nhẹ của nàng:
- Dù thế nào đi nữa, chúng ta đã thân thiết với nhau đã lâu ngày, thậm chí thân nhau đã nhiều năm… Nếu quả như chàng muốn thanh toán thiếp nào có gấp gì trong ngày hôm nay?
Hải Đại Thiểu hét một tiếng:
- Được! Nếu sau này … Hoa Đại Cô vẫn đôi mắt buồn u ẩn:
- Ngày sau hãy thanh toán, chỉ cần hôm nay thiếp còn sống.
Tay phải của Hải Đại Thiểu dùng chưởng phong nâng người khai giải huyệt đạo của lão lên trước mặt Hoa Đại Cô rồi lớn tiếng:
- Ngươi đã bằng lòng bán hắn cho Hải mỗ. Hôm nay Hải mỗ mang hắn cùng đi.
Hoa Đại Cô chỉ còn thở dài:
- Muốn mang thì cứ mang theo.
- Đi!
Hải Đại Thiểu chỉ nói một tiếng.
Vừa nói xong, Hải Đại Thiểu và Tích Lịch Hỏa từ mũi thuyền nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ. Lúc ấy mọi người mới chứng kiến tài khinh công của một Thiên sát tinh khét tiếng trên giang hồ.
Với cái thân hình to lớn của Hải Đại Thiểu, nhưng khi lão nhảy xuống chiếc thuyền nhỏ như thế nhưng thuyền không hề bị chòng chành.
Tích Lịch Hỏa vừa lắc đầu vừa nói:
- Người huynh đệ, đúng là tì vị của chúng ta dù chết cũng không đổi được. Chỉ muốn ăn thứ mềm chứ không thích loại thức ăn cứng, chỉ cần một vài câu nói nhẹ nhàng là xuống nước tức khắc.
Hải Đại Thiểu hỏi:
- Huynh đệ có biết cô nàng ấy là ai không?
- Phải chăng cô ấy là đại tỷ của Hoàng giang Nữ Vương Phong? Một con người vừa cứng rắn lại vừa mềm mỏng. Thực ra lão phu khi gặp cô nàng cũng không có cách gì.
Hải Đại Thiểu nói:
- Hôm nay nàng đang đứng đầu “Phong nữ” nhưng ngày trước … Tích Lịch Hỏa hỏi:
- Ngày trước thì sao?
Hải Đại Thiểu dùng chưởng phong nâng người trong khoang thuyền đặt vào lòng thuyền rồi nghiến răng nói:
- Ngày xưa cô nàng là thê tử của mỗ.
Nghe xong, Tích Lịch Hỏa ngơ ngác:
- Cô ấy … cô ấy … Hải Đại Thiểu ngửa mặt nhìn trời rồi chậm rãi nói:
- Quanh năm mỗ phiêu lãng khắp bốn phương. Cô ấy … Kẻ đại trượng phu nếu thê tử không hiền, con không hiếu thì giữ để làm gì?
Cả hai người đều cúi đầu, tâm tình của họ đều thoáng nỗi buồn.
Trong lúc ấy, trong khoang thuyền có tiếng rên rỉ vọng ra.
Hoa Đại Cô đang đứng trên mũi thuyền bên, nàng hít một hơi dài rồi đi vào khoang. Các “phong nữ” khác thấy tình thế diễn ra không mấy thuận lợi cùng tiếp gót theo nàng.
Khi ấy Thủy Linh Quang vẫn còn khóc. Dị Băng Mai và Dị Thanh Cúc thì đang hồi hộp, còn Dương bát muội thì đang lội đi tìm, thấy cô ta ngoi lên mặt nước để thở, nhưng Hoa Đại Cô vén bức rèm bước vào khoang, Khi Hoa Đại Cô đặt chân vào khoang thuyền thì đèn đóm đều tắt sạch, duy chỉ còn lại một ngọn đèn tỏa ánh sáng hôn hoàng quạnh quẽ, không có một bóng người.
Nàng ngơ ngác tự nhủ:
“Phải chăng Hải Đại Thiểu đã gạt mình?” Vừa thoáng ý tưởng ấy thì từ phía sau vọng lại âm thanh thật khó nghe:
- Ở đây!
Hoa Đại Cô giật mình bước qua một bên.
Gần cửa khoang trên một chiếc ghế gỗ có một người đang ngồi chễm chệ. Dưới ánh sáng hôn hoàng của ngọn đèn, mới nhìn chẳng khác nào một bóng ma.
Hai tay người này đặt trên tay ghế, hai ống tay áo vừa rộng lại vừa dài tiếp giáp với lòng thuyền.
Với khuôn mặt tròn, hai lông mày như hai lưỡi kiếm, nhưng hai con mắt sâu như hai cái hang nhỏ cứ nhìn về phía trước không hề nhấp nháy.
Khuôn mặt của người này rất trầm tĩnh tựa hồ như lúc nào cũng lạnh lùng. Mái tóc dài che kín cả đôi mi, thêm vào đó hình như tỏa ra một thứ ma lực thần bí.
Sau lưng người này có một người con gái sắc mặt xanh xao, thân hình mong manh yểu điệu nhưng lại rất đẹp. Hai mắt người con gái này thì lại buồn man mác như đang u ẩn một tâm sự gì đó chưa nói được … Cô ấy chính là Linh Thanh Bình đã được các “phong nữ” cứu từ lòng sông lên.
Trong trường hợp này, Hoa Đại Cô cũng phải ngơ ngác một hồi, nhưng nàng trấn tỉnh ngay lập tức. Nàng cố ý không quan tâm gì đến người ngồi trên ghế, mà lại hướng về Linh Thanh Bình hỏi:
- Muội tỉnh rồi à, muội đã khỏe chưa?
Linh Thanh Bình cũng sửng sốt, nàng không ngờ Hoa Đại Cô lại còn cư xử với nàng nhu hòa đến như vậy, đôi môi nàng mấp máy nhưng không nói một lời nào.
Hoa Đại Cô than thở:
- Tuy muội đã đối xử với tỷ vô tình đến như thế, nhưng tỷ tỷ vẫn quan tâm đến muội. Muội hãy thay áo quần nhé! Kẻo áo quần của muội vừa bị ướt sạch rồi bệnh chết.
Hoa Đại Cô nhẹ nhàng bước tới, nàng vẫn không hề chú ý đến người đang ngồi chễm chệ trên ghế. Miệng vẫn mỉm cười:
- Muội hãy xem, tỷ tỷ chăm sóc muội mà thôi mà quên mất người bạn của muội.
Nàng nói tiếp:
- Thực ra mà nói, người bạn của muội là ai thế? Hãy giới thiệu với tỷ tỷ đi muội.
Linh Thanh Bình vốn còn quá trẻ, tính tình cũng còn hay nhẹ dạ. Nghe Hoa Đại Cô nói năng thân mật, không hề tỏ ra giận hờn, lại thêm thủ đoạn của Hoa Đại Cô làm bộ như chân thành.
Bỗng Hoa Đại Cô quắc mắt xem chừng như ngạc nhiên hỏi:
- Nếu người ấy không phải là bạn của muội thì tại sao lại ngồi trong khoang thuyền của tỷ?
Linh Thanh Bình vừa lắc đầu vừa đưa mắt ra dấu xem chừng như nàng không muốn nói.
Hoa Đại Cô cứ tảng lờ như không trông thấy hỏi tiếp:
- Bạn bè không được mời lại tự vào, nếu có việc gì thì cứ nói với chủ nhân này?
Người ngồi trên ghế chỉ lạnh lùng nói mấy tiếng:
- Tại hạ là Ngãi Thiên Phúc.
Chủ yếu là nói rõ ba tiếng “Ngãi Thiên Phúc”.
Quả nhiên, Hoa Đại Cô giật mình. Nàng chưa kịp nói gì thì đã nghe có tiếng khóc từ bên ngoài vọng vào. Tiếng khóc của Thủy Linh Quang cùng với tiếng hỏi dồn dập.
- Tìm không thấy sao?
Kế đến là tiếng thở dồn dập của Dương bát muội:
- Ta cố tìm nhưng không thấy, nhưng … quả như hắn đã chết thì thi hài phải nổi lên.
Thủy Linh Quang lại vừa khóc vừa gọi:
- Thiết Trung Đường … Trung Đường, chàng chết sao mà khốn khổ như vầy … Sắc mặt Linh Thanh Bình tái mét, toàn thân nàng run cầm cập, nàng lùi lại mấy bước rồi ngã lăn xuống sàn thuyền.
Nghe tiếng ngã, Hoa Đại Cô chuyển mắt nhìn qua.
Khi nhìn lại thì không thấy Ngãi Thiên Phúc đâu nữa, chỉ còn tấm rèm phe phất trước cửa.
Rồi Linh Thanh Bình cũng đột ngột phóng ra.
Hoa Đại Cô chạy ra trước bức rèm, nàng khựng lại rồi nhíu mày suy nghĩ một hồi, rồi vội vàng chạy đến một góc ở phía trái.
Bốn mặt khoang thuyền đều có rèm che, nàng vén rèm thò tay vào xem chừng.
Một bên vách khoang bỗng xuất hiện một lỗ trống có mảnh kính để nhìn. Từ bên trong nhìn ra chẳng những trông rõ cảnh vật bên ngoài mà cảnh vật còn được phóng đại.
Linh Thanh Bình, Dị Băng Mai, Dị Thanh Cúc và Thủy Linh Quang đều bị Ngãi Thiên Phúc đứng chặn phía sau một bên thì Dương bát muội ướt như chuột lột đứng trước các “phong nữ” Hình như họ đang tranh luận, nhưng không biết họ đang nói gì?
Xa xa trên dòng sông như xuất hiện mấy chiếc bè.
Hoa Đại Cô nhủ thầm:
“Người ta bảo rằng thế lực của Cửu Tử Quỉ Mẫu không ai dám xem thường, bây giờ mình mới thật tin.” Hoa Đại Cô vội vã xuống khoang dưới. Vừa đến căn phòng kín của nàng thì cánh cửa rất kiên cố của nàng đã bị ai dùng chưởng đập phá.
Hoa Đại Cô sợ quá, nàng nghiếng răng:
- Ngãi Thiên Phúc, chưởng lực của ngươi ghê gớm thật!
Nhìn quanh một vòng thì nào nệm nào gối văng tứ tung. Thế mà nàng cũng mỉm cười, cố hết sức thu dọn đồ đạc cùng với chiếc giường chạm trỗ. Phía dưới giường lại xuất hiện một lỗ hổng chừng ba tấc.
Trong hầm nhỏ ấy có mấy chiếc bao gai lấp lánh báu vật ở bên trong.
Nàng vội vã lấy hết mấy cái bao gai, trên gương mặt đẹp đẽ ấy luôn luôn nở nụ cười tươi, bây giờ thì lộ nét độc ác. Hoa Đại Cô chỉ trù trừ trong giây phút, nàng nghiến răng đứng nép một bên rồi đẩy tấm ván ra, tức thì nước sông tuôn vào. Chẳng mấy chốc đã đầy hang kín ấy. Rồi nước tràn vào, trong thời gian ngắn chiếc thuyền chìm nghỉm trong dòng nước.
Hoa Đại Cô đành phải nói lời tạm biệt:
- Tạm biệt tất cả tỷ muội, tạm biệt thuyền yêu dấu.
Nàng mang hành lý phóng mình ra ngoài.