-Tiểu Tuyết, cháu đang bơi à? Dì Tiêu đã về a!
Vốn đang bơi chó trong bể bơi Phương Dật Thiên nghe thấy giọng nói yểu điệu ngọt ngào nhất thời không kịp phản ứng, uống phải hai ngụm nước, sau đó đầu óc hắn mới phản ứng lại: Dì Tiêu đã về ? Không phải chứ, Lâm Thiên Tuyết chẳng phải đi đón dì Tiêu sao? Như thế nào dì Tiêu đã trở về? Chả lẽ, vừa rồi mình xuất hiện ảo giác? (DG: Dì út họ Tiêu, các chương sau đều là dì Tiêu)
Tựa hồ để chứng minh Phương Dật Thiên vừa rồi không bị ảo giác, giọng nói ngọt ngào kia lai truyền tới:
- Tiểu Tuyết, sao cháu không nói gì? Có phải muốn chơi trò trốn tìm với dì Tiêu a? Dì Tiêu đã sớm nghe được âm thanh cháu bơi lội rồi!
Một khắc kia, Phương Dật Thiên có một loại cảm giác bực bội, con mẹ nó, về lúc nào không về, cố tình đợi hắn thoát y trên người chỉ còn độc một cái quần lót nhỏ xíu mới về, không phải rõ ràng là làm khó hắn sao, vạn nhất Dì Tiêu gặp được......
Phương Dật Thiên quả thực không dám nghĩ tiếp, lại nói hắn mà chạm mặt với dì Tiêu, hắn một đại nam nhân ở bể bơi trong biệt thự Lâm gia thoát y bơi lội, không biết đến lúc đó giải thích thế nào?
Nói mình là vệ sĩ cho Lâm Thiên Tuyết? Có người nào hôm nay vừa làm vệ sĩ đã thoát quang nhàn nhã tắm táp dưới bể bơi a? Nói thế coi được sao? Khẳng định là không được!
Quan trọng hơn là, lúc này hắn gần như trần như nhộng, do năm nay là năm hạn của hắn, nên hắn luôn mặc quần lót đỏ trông rất phong cách, nếu cứ vậy mà bị dì Tiêu nhìn thấy khẳng định dọa đối phương chết khiếp.
Càng nghiêm trọng hơn là, không chừng dì Tiêu gọi điện báo cảnh sát một nam nhân đột nhật ý đồ gây rối phi lễ nữ nhân..., bởi vậy không thể chạm mặt!
Phương Dật Thiên trong lòng âm thầm kêu khổ, tự trách mình không nên biểu diễn màn lộn nhào ra sau 360 độ, đã thực hiện không thành công, lại còn đập thân thể vào làn nước gây ra âm thanh lớn như vậy, mà trùng hợp lúc dì Tiêu trở về vừa vặn nghe được tiếng động này vì vậy mới nghĩ là Lâm Thiên Tuyết đang bơi.
Bất quá lúc này hối hận cũng không được gì, Phương Dật Thiên đã tính toán trong lòng, vạn nhất để dì Tiêu thấy mình chỉ mặc chiếc quần lót đỏ cầu may, thật hết đường giải thích.
Thời khắc mấu chốt Phương Dật Thiên trấn định suy nghĩ tình hình hiện tại, ánh mắt hắn thoáng nhìn, quần áo đặt trên chiếc ghế cạnh hồ bơi, thầm nghĩ thừa dịp này mình dùng tốc độ nhanh nhất lên bờ mặc quần áo, dựa vào tốc độ của mình, chỉ cần vài giây là mặc xong.
Hạ quyết tâm Phương Dật Thiên đang chuẩn bị ra khỏi bể bơi, nhưng lúc này, giọng nói ngọt ngào của dì Tiêu lại truyền tới:
- Tiểu Tuyết, được lắm, là cháu không trả lời dì hả? Vậy dì sẽ tới tìm cháu, hôm nay cũng nóng, vừa lúc dì Tiêu cũng muốn tắm táp cho dễ chịu!"
- Cái gì?
Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh," Phụt! mộ tiếng, nước đang ngậm trong miệng cũng phun ra, đầu như muốn nổ tung, dì Tiêu lại muốn bơi? Trời ạ, vậy chẳng phải là ......trực tiếp bị nàng bắt gặp sao?
Tiếp theo, Phương Dật Thiên liền nghe được tiếng bước chân rất nhỏ hướng tới bể bơi, lúc này nếu muốn lên bờ mặc lai quần áo là không có khả năng, Phương Dật Thiên đành lặn xuống nước chỗ vách tường tối hơn, ý muốn tránh né ánh mắt dì Tiêu.
Sau đó, Phương Dật Thiên nhìn thấy một thân ảnh màu trắng yêu kiều vẽ ra một đường cong xinh đẹp nhảy xuống hồ," bùm!" một tiếng, bọt nước văng tung tóe.
Hiển nhiên, dì Tiêu đã nhảy xuống hồ bơi, lúc này Phương Dật Thiên đang ở dưới đáy bể, trong nước hắn nhìn thấy hai đùi thon dài trắng nõn lướt trên mặt nước, dì Tiêu mặc chính là một bộ bikini hai mảnh, thân thể đẫy đà của nàng nhưng lại không mất đi vẻ lả lướt, bikini gợi cảm hoàn toàn thể hiện ra những đường cong hoàn mĩ yểu điệu trên thân thể nàng, làn da trong suốt trắng nõn như chứng minh trên đời thực sự có cái gọi là da trắng như tuyết đẹp như ngọc, hoàn mỹ đến cực điểm!
Chỉ là theo dáng người cùng với làn da mềm mại mà nhìn, da thịt nàng như một thiếu nữ vậy, nhưng nếu là dì của Lâm Thiên Tuyết vậy ít nhất phải hơn ba mươi tuổi, một người hơn ba mươi tuổi có thể bảo trì dáng người cùng da dẻ như vậy, nếu không tận mắt nhìn Phương Dật Thiên quyết không tin.
Phương Dật Thiên may mắn phát giác dì Tiêu sau khi nhảy xuống đều quay lưng về phía hắn, cho nên nhất thời không có phát hiện ra hắn, thừa dịp này, Phương Dật Thiên cân thận xem xét thân hình ngạo nhân đang mặc bikini hai mảnh của dì Tiêu, vừa nhìn vừa gật đầu, thầm nghĩ: "Nhìn qua cũng biết dì Tiêu là cực phẩm nữ nhân, bởi vì ông trời rất công bằng, dáng người cùng da dẻ như vậy sẽ không cho nó ở trên người một sửu nữ..... Trời ạ, dì Tiêu nhỏ nhắn như vậy mà bộ ngực thật lớn? Đáng chết, cái này ít nhất cũng phải cỡ E đi?"
Ngay lúc Phương Dật Thiên đang sợ hãi than thầm chợt thấy hai chân dì Tiêu hạ xuống duỗi ra, hai tay hợp nhất cả người xoay 180 độ, Phương Dật Thiên còn chưa chuẩn bị, không kịp tránh né đã cùng dì Tiêu đối mặt!
Có thể nghĩ, giờ phút này, biểu tình trên mặt dì Tiêu kinh ngạc cùng khiếp sợ đến mức nào, nàng vốn tường rằng mình xoay người lại sẽ nhìn thấy cô cháu gái Lâm Thiên Tuyết của mình, nhưng tuyệt đối không ngờ người trước mắt lại là một nam nhân trên người thoát quang chỉ còn độc một cái quần lót!
Hơn nữa, ánh mắt nam nhân kia còn dính chặt trên bộ ngực cực lớn kiêu ngạo của nàng đến giờ vẫn kiên quyết không dời đi!
Dì Tiêu trong đầu liền xuất hiện một ý niệm báo cảnh sát, vì vậy nàng liền ra sức khua khoắng, cái loại xúc động này như là hoàng hoa khuê nữ gặp phải một tên sắc lang chặn đường cướp của vậy!
Phương Dật Thiên lúc này cũng giật mình, trời đất chứng giám, hắn tuyệt đối không ngờ dì Tiêu bỗng nhiên xoay người lại, nếu biết hai mắt hắn cũng sẽ không dán lên đôi tuyết phong đang rung động mãnh liệt của dì Tiêu!
Nhìn dì Tiêu đang ra sức vùng vẫy dưới nước, Phương Dật Thiên thầm kêu không tốt, trong lòng cười khổ một tiếng, lần này đúng là hiểm lầm quá lớn!
-Ngươi là ai? Tại sao lại xuất hiện ở đây? Ta sẽ báo cảnh sát!
Dì Tiêu trồi lên mặt nước sau đó thất kinh nói, khuôn mặt như hoa đã hồng lên một mảnh – tự dưng trong bể bơi lại thấy một nam nhân mình trần trùng chục phía dưới mặc mỗi cái quần lót mầu đỏ tươi, cho dù Tiêu di là nữ nhân đã trải qua sóng to gió lớn, cũng không nhịn được mặt đỏ hồng lên!
-Báo cảnh sát?
Phương Dật Thiên trong lòng cả kinh, thầm nghĩ không thể để Tiêu di đi báo công an, không phải chỉ là một chút hiểu lầm thôi sao, trực tiếp giải thích là được rồi, làm gì phải báo cảnh sát cho thiên hạ đều biết sao? Nếu huyên náo, có thể nghĩ, hắn không chừng dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng tẩy không sạch tội danh.
Lúc này, Phương Dật Thiên hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng(DG:Đầu tiên mình tưởng làm từ A đến Z luôn), trực tiếp lặn xuống nước bơi tới, ánh mắt dì Tiêu thất kinh, tiểu tử này rất là vô sỉ một tay bịt kín đôi môi anh đào đỏ tươi xinh xắn, một tay giữ chặt hai tay của dì Tiêu, khiến nàng tạm thời không thể động đậy.
Giờ khắc này, nỗi khiếp sợ trong lòng dì Tiêu có thể tưởng tượng được, điểm ấy có thể từ đôi mắt long lanh đã đỏ lên tràn đầy vẻ kinh ngạc, bao nhiêu năm nay nàng có bao giờ vô duyên vô cớ bị một nam nhân xa lạ ôm chặt lấy?
Hơn nữa, càng đáng giận hơn là trên người nàng chỉ mặc bộ bikini hai mảnh, mà nam nhân xa lạ lại mình trần, trời ơi, thời điểm này, nàng trong lòng càng thêm chắc chắn là mình đã gặp phải một kẻ bỉ ổi, hạ lưu, cuồng dâm!
Dì Tiêu ở trong bể bơi liều mạng giãy dụa, cặp đùi thon dài trắng như tuyết liều mạng khua khoắng, muốn thoát ra khỏi Phương Dật Thiên, nhưng mà, dưới đôi tay mạnh mẽ của Phương Dật Thiên dù nàng có giẫy dụa thế nào cũng đều vô ích.
Nhìn mặt ngọc phẫn nỗ như muốn giết người của dì Tiêu, cùng với đôi mày liễu nhíu chặt, Phương Dật Thiên trong lòng lại thở dài một tiếng, thế này chỉ sợ hiểu lầm càng thêm sâu.
Ôm chặt làm thân thể da thịt hai người đều ngoài ý muốn thân mật tiếp xúc, nếu bình thường một nam nhân xa lạ cùng một nữ nhân xa lạ không thể đều mặc áo tắm sau đó ôm nhau trong bể bơi, một khi tình huống này phát sinh như vậy quá nửa là nam nhân sẽ bị quy thành tội phạm, cho nên Phương Dật Thiên biết tình cảnh trước mắt của mình thực không ổn, hắn cũng thầm nghĩ là buông dì Tiêu ra, nhưng lại lo lắng một khi mà buông ra sau đó dì Tiêu la to làm người khác biết rồi chạy tới, thì thật sự là xong rồi.
Không có biện pháp, phương dật thiên đành phải tiếp tục không khoan nhượng gắt gao khống chế thân thể Tiêu Di, rồi thở sâu, nói:
-Nghe đây, tôi là Phương Dật Thiên, cô chính là dì Tiêu phải không? Giới thiệu một chút nhé, tôi là bảo tiêu riêng của cháu cô Lâm Thiên Tuyết, tôi là sợ ngươi hiểu nhầm báo cảnh sát linh tinh cho nên mới không thể không làm như vậy.
- Sự tình trước và sau như thế này, cháu cô Lâm Thiên Tuyết lái xe ra sân bay đón cô, mà tôi ở biệt thự cảm thấy oi bức nên ra bể bơi bơi lội một chút, nói thật tôi không lường trước là cô lại về nhanh như vậy, nếu biết đánh chết tôi cũng không chạy tới bể bơi. Ta vừa xuống bể bơi thì cô liền về đến, tôi là một nam nhân xa lạ sợ cô gặp trong tình huống như vậy sinh ra hiểu lầm liền định trốn tại bể bơi, không nghĩ tới cô lại xuống đây bơi lội, không khéo lại bị cô nhìn thấy, cho nên sợ cô kêu loạn- hô bậy tôi đành bịt miệng ngươi lại!
- Cô yên tâm, tôi tuyệt đối không có ý đồ gì khác, từ hồi nhỏ đi học mẫu giáo đến khi học tiểu học tôi đều được nhận giấy khen "Học sinh xuất sắc", với phẩm chất làm người của tôi cô cứ yên tâm, tôi sẽ không làm gì với cô, tôi chỉ sợ ngươi báo cảnh sát a kêu loạn lên a gì gì đó, cho nên tình huống cấp bách mới bịt miệng của ngươi!
Phương Dật Thiên vừa nói vừa nhìn sắc mặt Tiêu Di, khi hắn thấy sắc mặt Tiêu Di tương đối dịu đi sau đó hắn tiếp tục nói:
-Cô nghe hiểu chưa? Hiểu rồi thì gật gật đầu, nếu mà nghe không hiểu thì hãy chớp chớp mắt.
Tiêu Di đôi mắt to long lanh nghi hoặc nhìn Phương Dật Thiên, nghe xong lời nói sau cùng của Phương Dật Thiên ánh mắt đúng là không tự chủ được chớp chớp không ngừng.
Phương Dật Thiên thấy thế lúc sau trong lòng nhất thời cảm thấy buồn bực không thôi, gặp phải trở ngại mà tâm không muốn, hắn nghĩ rằng:
-Chẳng nhẽ năng lực diễn đạt của mình kém như vậy sao? Nói nửa ngày nàng vẫn không hiểu? Nhớ hồi xưa ta làm bài tập viết văn thấp nhất cũng phải được 65 điểm mà, chưa bao giờ bằng hoặc dưới 60 điểm, chẳng lẽ chính mình nói còn chưa đủ dễ hiểu?
Không có biện pháp nào khác Phương dật Thiên chỉ có thể tiếp tục giải thích, nói:
- Ách, là như thế này, tôi đây, là cháu gái cô Lâm Thiên Tuyết thuê làm vệ sĩ, không phải là kẻ trộm trèo tường vào hái hoa, xin cô trăm ngàn lần đừng có hiểu nhầm! Từ nhỏ đến lớn tôi đều là học trò ngoan! Kỳ thật tôi cũng không muốn bịt miệng cô như vậy, nếu cô đáp ứng sau khi tôi buông tay ra cô sẽ không kêu lên thì tôi liền buông tay, nghe có hiểu không?
Phương Dật Thiên sau khi nói xong liền thấy, Tiêu Di vẫn như cũ chớp chớp đôi mắt to, lúc này Phương Dật Thiên hoàn toàn ngây dại, thầm nghĩ: " Ôi con mja nó, rốt cuộc là năng lực biểu đạt của ta có vấn đề hay là khả năng nhận thức của dì Tiêu có vấn đề, như thế nào từ đầu tới cuối vẫn thấy nàng nháy mắt?"
- Cô, cô vẫn chưa hiểu à? Ý tứ là muốn tôi lặp lại lần nữa?
Phương Dật Thiên ngữ khí có vẻ rất bất đắc dĩ, đây đúng là chuyện làm thương tổn lòng tự tôn của hắn, giải thích cả nửa ngày mà đối phương vẫn chớp mắt, hắn lại bắt đầu hoài nghi có phải hay không năng lực biểu đạt ngôn từ của mình sai lầm.
Lúc này chợt thấy Tiêu Di đột nhiên lắc lắc đầu, trong miệng "Ư ư" ý bảo Phương Dật Thiên buông tay đang bịt miệng nàng ra, Phương Dật Thiên thầm than một tiếng, liền buông lỏng tay trái đang bịt miệng dì Tiêu.
Dì Tiêu lúc này dí sát đôi mắt đẹp nhìn Phương Dật Thiên, phẫn nộ nói:
- Mắt ta bị nước vào, cho nên mới nháy mắt, không phải đầu óc ngươi có vấn đề đấy chứ? Chỉ tự mình nói a, một chút cũng không bận tâm đến cảm thụ của người khác! Mau buông ta ra!
Phương Dật Thiên lúc này mới bừng tỉnh hiểu rằng, nguyên lai là mắt của dì Tiêu bị nước vào nên mới nháy mắt, xem ra cũng không phải là năng lực biểu đạt của hắn có vấn đề.
- Nói như vậy cô hiểu được điều ta nói?
Phương Dật Thiên hỏi.
- Nói cái gì? Ngươi mau thả ta ra, chẳng lẽ ngươi cảm thấy như vậy ôm lấy một nữ nhân rất lịch sự sao?
Dì Tiêu sắc mặt trắng bệch, thân thể mềm mại xinh đẹp động lòng người run lên nhè nhẹ, tức giận nói.
- Như vậy, cô tin tưởng tôi là vệ sĩ của Lâm Thiên Tuyết sao? Cô tin tôi mới buông tay, tôi sợ buông tay ngươi đi báo cảnh sát, sẽ làm hỏng mất thanh danh của tôi a!
Phương Dật Thiên vẻ mặt vô tội nói.
- Ngươi…Ngươi hiện tại làm như vậy không phải cũng làm nhục thanh danh của ta sao?
Dì Tiêu tức giận đến mức thân thể mềm mại run rẩy lên, bởi vì Phương Dật Thiên vòng tay ôm lấy nàng, không chỉ giữ hai chặt hai tay của nàng, hơn nữa – chết tiệt là là còn chạm đến trước ngực nàng có thể nói chính xác là phía trên đôi tuyết lê cực lớn!
- Hừ, làm gì có vệ sĩ nào giống như ngươi vậy, ngươi nếu là vệ sĩ của Tiểu Tuyết tại sao không đi theo bên người Tiểu Tuyết? Đã thế lại còn nhàn hạ thoải mái ra bể bơi lội? Ngươi biện bạch cũng quá ngây thơ đi?
Dì Tiêu lạnh lùng nói.
Phương Dật Thiên sửng sốt, nhất thời có điểm không nói lên lời, hắn ngập ngừng nói:
-Tôi thực không có lừa cô, như vậy như vậy đi, đợi cho Lâm Thiên Tuyết về chính nàng sẽ chứng minh cho cô, có được không?
- Không được, nếu Tiểu Tuyết đến khuya mới về như vậy ta chẳng phải là cùng ngươi trong bể bơi suốt cả ngày sao? Mặc kệ nói như thế nào ta đều phải báo cảnh sát trước, ngươi làm sao mà không thể gặp cảnh sát, nếu ngươi trong sạch cảnh sát sẽ thả ngươi ra, phải biết rằng cảnh sát sẽ không bắt oan người vô tội cũng sẽ không buông tha cho kẻ xấu!
Dì Tiêu lạnh lùng nói.
- Không được, cô tốt nhất không nên báo cảnh sát, bởi vì tôi không thích nói chuyện với cảnh sát!
Phương Dật Thiên nói xong liền nhìn về phía đôi tuyết phong to tròn đang ngạo nghễ vươn cao mãnh liệt của Tiêu Di, lạnh nhạt nói:
-Cô mặc bikini thật xinh đẹp, cô nếu thật sự báo cảnh sát nhưng tôi thật đang nghĩ có nên cởi bikini của cô ra cẩn thận nghiên cứu!
- A? Ngươi…ngươi quả thực hỗn đản!
Thân thể mềm mại dì Tiêu nhẹ run rẩy, thanh âm khẽ run nói, đồng thời nàng liều mạng toàn lực giãy dụa, thân thể xoay ra phía sau, hai chân ở dưới nước đạp mạnh, đang muốn mạnh mẽ thoát ra ngoài, nhưng mà, đột nhiên, thân thể dì Tiêu chợt cứng ngắc, không đơn giản chỉ có nàng, liền cả Phương dật Thiên tại giây phút đó cũng hiện lên vẻ ngạc nhiên sửng sốt!
Thì ra, dì Tiêu liều mạng giãy giụa kiều đồn phía dưới nàng, thật là xảo hợp chạm vào bộ vị không nên chạm vào của Phương Dật Thiên, mà chết tiệt là, bộ vị đó của Phương Dật Thiên lại đang kiêu ngạo dựng lên.
Kết quả là. Cứ như vậy kề sát vào nhau, hơn nữa, bộ vị kia tựa hồ rơi vào một phiến mềm mại.
Thế giới trong nháy mắt như tĩnh lặng, thân thể hai người nhất thời cứng ngắc!