Thiếp Thân Đặc Công

Chương 425: Lam Tuyết tức giận

Trước khi Cố Khuynh Thành chưa tới thành phố Thiên Hải, Mộ Dung Vãn Tình đương nhiên cũng biết siêu sao quốc tế này, chỉ là chưa có cơ hội gặp mặt mà thôi.
Lần này Cố Khuynh Thành đến thành phố Thiên Hải để dự họp, toàn bộ tiểu đội của nàng đều ở lại khách sạn Vương Miện, còn bao luôn toàn bộ tầng chín, Mộ Dung Vãn Tình thân là tổng giám đốc khách sạn, đương nhiên là phải ra mặt tiếp đãi nhóm của Cố Khuynh Thành, ngày hôm qua nàng cũng có gặp nói chuyện vài câu với Cố Khuynh Thành.
- Mộ Dung giám đốc, chào cô.
Cố Khuynh Thành thấy Mộ Dung Vãn Tình cũng mỉm cười rồi chào lại.
- Cố tiểu thư, tối hôm qua tôi có nhận được điện thoại của người đại diện của cô, nói là cô cả đêm không quay lại khách sạn?
Mộ Dung Vãn Tình kinh ngạc hỏi.
- Đúng vậy, tối hôm qua tôi có tham gia một bữa tiệc tư nhân, sau khi tiệc tàn, Phương tiên sinh với tư cách là bảo tiêu tạm thời của tôi đã giúp tôi đi dạo một hồi, nên không có trở về.
Cố Khuynh Thành khẽ mỉm cười, trong nội tâm cũng thầm than với khí chất thành thục cùng với mỹ mạo kinh người của Mộ Dung Vãn Tình.
Vốn là chuyện tình đi với Phương Dật Thiên nàng không định nói ra, chỉ là vừa rồi nhìn thấy Phương Dật Thiên cùng với Mộ Dung Vãn Tình chào nhau, rõ ràng là có biết nhau, mà xem ra còn quan hệ không tệ, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, nàng lại nói ra, ám chỉ là tối hôm qua tôi đã cùng với Phương Dật Thiên ở cùng một chỗ đấy.
Cái này, Mộ Dung Vãn Tình nhìn về phía Phương Dật Thiên với ánh mắt khác thường, Phương Dật Thiên cười khổ, những lời này của Cố Khuynh Thành rõ ràng là hàm nghĩa rất sâu, bất tri bất giác đã gắn cái mác có quan hệ không rõ với nàng lên mặt hắn.
Mà ngay lúc này, trong khách sạn có năm sáu người chạy ra, đều là những thành viên trong tiểu đội của Cố Khuynh Thành, một nữ nhân khoảng bốn mươi tuổi trong mấy người đó vừa thấy Cố Khuynh Thành liền vội vàng ra tiếp đón, nói:
- Khuynh Thành, cô trở về rồi, tối hôm qua cô đi đâu vậy? Làm cho chúng ta lo lắng cả đêm.
- Trương tỷ, em chỉ đi vòng vòng giải sầu thôi, không có chuyện gì đâu.
Cố Khuynh Thành khẽ mỉm cười, nữ nhân đi tới đúng là người đại diện của nàng.
- Cố tiểu thư, tôi có việc nên đi trước đây.
Phương Dật Thiên nhàn nhạt nói, tốt nhất là nên chuồn sớm cho lành.
- À, đúng rồi, Phương tiên sinh, anh cũng đừng quên ước định giữa chúng ta.
Cố Khuynh Thành cười, nói đầy thâm ý.
Ước định? Mẹ nó, hắn thật sự là không nhớ nổi đã cùng nàng có cái ước định gì, hắn cười cười, chuẩn bị rời khỏi thì Mộ Dung Vãn Tình đột nhiên nói:
- Phương Dật Thiên, tối hôm qua Lam Tuyết hình như có việc tìm anh, còn gọi điện hỏi em có biết hành tung của anh không đây này.

Lam Tuyết? Đúng rồi, tối hôm qua cả đêm không về, cũng không gọi điện thoại cho Lam Tuyết, vị hôn thê của mình kia tối hôm qua sẽ không ngây ngốc mà chờ mình cả đêm đấy chứ? Phương Dật Thiên đổ một hồi mồ hôi lạnh, trả lời một tiếng rồi tranh thủ thời gian lên xe, phóng như bay đến biệt thự Tuyết Hồ.
Cố Khuynh Thành nhìn theo hướng Phương Dật Thiên vừa đi, ánh mắt có chút mơ màng, trong lúc vô ý, toát ra một tia không nỡ.
Đều là nữ nhân, Mộ Dung Vãn Tình tự nhiên là hiểu được biến hóa của Cố Khuynh Thành, nàng lấy điện thoại ra, tựa hồ là gọi một cuộc điện thoại.
Trên đường đi, Phương Dật Thiên lòng nóng như lửa đốt, hắn thật là lo lắng, không biết tối hôm qua Lam Tuyết có làm ra việc gì ngây ngốc hay không, chỉ dùng có nửa giờ đã chạy về tới biệt thự Tuyết Hồ.
Sau khi dừng xe, hắn liền đi vào bên trong biệt thự, còn chưa đi vào đã nghe được tiếng của Lý mụ truyền ra:
- Tuyết Nhi, sao con ăn ít vậy, tối hôm qua đến giờ con cái gì cũng không ăn, cũng không có nghỉ ngơi tốt, con cứ tiếp tục như vậy sao được!
- Lý mụ, con không có khẩu vị, không muốn ăn gì cả, mụ cứ để đó đi.
-Tuyết Nhi, Phương thiếu gia hẳn là có công việc, con không thể vì hắn mà hành hạ thân thể của mình a.
- Ai nói con là vì hắn? Con mới không quan tâm đến hắn đó...
Đang nói thì Phương Dật Thiên đã đi vào phòng khách của biệt thự rồi, thấy trên bàn có một chén cháo nóng hổi, Lam Tuyết thì đang buồn bã ngồi trên ghế salon, Lý mụ ngồi ở một bên khuyên bảo.
Vừa thấy Phương Dật Thiên đi vào, Lam Tuyết cùng Lý mụ khẽ giật mình, sau đó đứng lên, vừa cười vừa nói:
- Phương Thiếu gia trở về rồi, Tuyết Nhi lo lắng cho thiếu gia cả đêm, tối hôm qua đến giờ chưa ăn gì, thiếu gia xem...
Lý mụ nói xong âm thầm hướng tới Phương Dật Thiên chớp mắt vài cái, ý tứ không cần nói cũng biết, Phương Dật Thiên gật nhẹ đầu, nói:
- Lý mụ đi làm đi, ở đây giao cho con là được rồi.
Lý mụ gật đầu, âm thầm thở dài, trong lòng cũng biết sự tình của hai người này đã giải quyết tốt rồi, bà tin Phương Dật Thiên sẽ có thủ đoạn để dụ dỗ Lam Tuyết ăn chút cháo.
Lam Tuyết thấy Phương Dật Thiên ánh mắt cũng không mừng rỡ như trước kia nữa, mà gương mặt tuyệt mỹ có chút tiều tụy tái nhợt, nàng khẽ cắn môi, u oán nhìn Phương Dật Thiên rồi quay đầu đi chỗ khác, giống như là không muốn để ý tới hắn nữa. (Giận hờn vu vơ đây mà =.=)
Phương Dật Thiên cười khổ, đi đến ngồi bên cạnh Lam Tuyết, bưng chén cháo thịt nóng hổi kia lên, nói:
- Đúng là thơm a, Tuyết Nhi, cháo thịt thơm như vậy thật là tăng khẩu vị cho người ta mà, anh đút cho em ăn nhé?
- Tối hôm qua không phải rất là cao hứng sao? Anh còn trở lại đây làm gì? Em không cần anh xum xoe đút cháo cho ăn.

Lam Tuyết tức giận nói, xem ra là giận thật a.
Phương Dật Thiên khẽ giật mình, sau đó cười nói:
_ Anh... Anh tối hôm qua có một số việc, về không được. Sao vậy, giận rồi à?
- Em nào dám giận dữ với anh đâu, em với anh không có quan hệ gì, anh ở bên ngoài phong lưu khoái hoạt cũng đâu có liên quan tới em.
Lam Tuyết hừ lạnh một tiếng.
Da đầu Phương Dật Thiên run lên, cười khan một tiếng rồi nói:
- Tuyết Nhi, em cũng không thể nghĩ oan cho anh, tối hôm qua anh đi phong lưu khoái hoạt lúc nào? Trong nhà có vợ đẹp như thiên tiên thế này anh không quan tâm, thế nào lại ra ngoài tìm nữ nhân khác?
-Vậy sao? Hừ, tối hôm qua sao không gọi được cho anh, không phải là sợ người khác quấy rầy chuyện tốt của anh sao?
Lam Tuyết đột nhiên quay đầu lại nhìn Phương Dật Thiên, trong đôi mắt đã thấy long lanh một chút nước mắt, chất vấn.
- Tối hôm qua em gọi cho anh? Anh như thế nào lại không thấy?
Khẽ giật mình, Phương Dật Thiên vội lấy điện thoại ra xem, không khỏi cười khổ, tối hôm qua không biết điện thoại của mình đã hết pin lúc nào rồi.
- Chuyện này... chuyện này... Em cũng nhìn xem, điện thoại của anh hết pin rồi.
- Anh bây giờ mới biết là điện thoại hết pin à? Nói cách khác là anh tối hôm qua không trở về cũng không nghĩ là điện thoại báo cho em biết, đúng không? Nói cho cùng thì trong lòng của anh, em đâu có quan trọng đâu.
Lam Tuyết sâu kín nói, nước mắt trong đôi mắt lượn vòng, tựa hồ như sắp rơi xuống rồi.
Không sợ trời, không sợ đất, nhưng Phương Dật Thiên sợ nhất đúng là nước mắt của nữ nhân, đặc biệt là nước mắt của người vợ đẹp như thiên tiên này của mình.
Trong lòng hắn mềm nhũn, bỏ chén cháo trong tay xuống, vòng tay lại ôm lấy Lam Tuyết, ôn nhu nói:
- Tối hôm qua là anh không đúng, thật là công việc của anh bề bộn, không thì cũng gọi điện cho em, cho dù chết thì tội phạm cũng có cơ hội giải thích, nói như thế nào anh cũng là chồng của em, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có a? Em cứ dùng một gậy đánh chết anh đi, chứ không thì anh cũng quá ủy khuất rồi.
- Vậy anh nói đi, tối hôm qua anh rốt cuộc là bận chuyện gì?
Lam Tuyết hỏi xong trong lòng cũng âm thầm nghĩ, nếu như hắn nói thật thì mình sẽ tha thứ cho hắn, nếu hắn lại đặt chuyện nói dối, như vậy...
- Tối hôm qua anh cùng mấy người bằng hữu đi uống rượu, sau đó uống say rồi...
Phương Dật Thiên thấy sắc mặt Lam Tuyết ngày càng khó coi, hắn khẽ giật mình, trong nội tâm ẩn ẩn cảm thấy không ổn.
- Phương Dật Thiên, anh còn muốn gạt em đến khi nào đây? Chẳng lẽ tối hôm qua anh làm gì cũng không dám thừa nhận sao? Tối hôm qua anh rõ ràng cùng với Cố Khuynh Thành ở chung một chỗ, có phải không?
Lam Tuyết cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt, khóc, trong giọng nói có chút tuyệt vọng và thương tâm.
Phương Dật Thiên ngơ ngẩn, chuyện tối qua sao Lam Tuyết lại biết?