Thiếp Thân Đặc Công

Chương 409: Ngươi thật đúng là hạ thủ được

Lâm Thiên Tuyết nghe Lâm Quả Nhi gọi Phương Dật Thiên là chú trong lòng vô cùng buồn cười, suýt nữa không nhịn được cười thành tiếng.
Chẳng qua, khi nghe Lâm Quả Nhi nói tiếp nàng lại giật mình,sau đó sắc mặt đỏ bừng lên. Không ngờ vừa thấy mặt mình, Lâm Quả Nhi đã hỏi Phương Dật Thiên đánh mông nàng có đau hay không,mình khi nào bị tên gia hỏa này đánh đòn chứ?
Nàng liền nghĩ ra, chắc chắn là ở trên đường Phương Dật Thiên đã nói gì đó với Lâm Quả Nhi liền trừng mắt nhìn hắn. Phương Dật Thiên giật mình xấu hổ, nghĩ thầm cô bé Lâm Quả Nhi thật không đâu ra đâu, sao có thể nói như vậy?
-Ha ha, Bảo Nhi còn bé,lời trẻ con không cố kị,Tiểu Tuyết cô đừng để trong lòng nha.
Phương Dật Thiên vừa cười ha hả vừa hung hăng trừng mắt với Lâm Quả Nhi, ý tứ không cần nói cũng biết: ngươi nếu còn nói lung tung cẩn thận ta đánh ngươi!
Lâm Quả nhi bị ánh mắt hung thần ác sát của Phương Dật Thiên nhìn trừng trừng dọa cho nhảy dựng lên,vội vàng tránh ở phía sau Lâm Thiên Tuyết:
-Chị họ, em sợ quá, chú muốn đánh em.
Phương Dật Thiên dở khóc dở cười,đang muốn nói chuyện lại bị ánh mắt lạnh lùng của Lâm Thiên Tuyết chặn lại:
-Phương Dật Thiên, ngươi đã nói gì với Bảo Nhi, còn muốn đánh nó sao?
Phương Dật Thiên gãi đầu cười khổ:
-Tiểu Tuyết đừng hiểu lầm ta, ta chỉ là…Khụ khụ, Bảo Nhi nhu thuận như thế sao ta lại nỡ đánh.
Lâm Quả Nhi đang trốn phía sau Lâm Thiên Tuyết lập tức nhô đầu ra giảo hoạt cười:
-Hi hi cháu biết mà, những lời nói trước đều là hù cháu đúng không?
Phương Dật Thiên ngượng ngùng cười cười, không có biện pháp, gặp phải một lolita tinh quái chính hắn cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu, thật không nên trêu vào! Hắn liền đi vào trong biệt thự, Lâm Thiên Tuyết cũng lôi kéo Lâm Quả Nhi hàn huyên, hai người chị họ đường muội nói chuyện một hồi đã sôi nổi bỏ rơi Phương Dật Thiên sang một bên.
Phương Dật Thiên cũng vô cùng mừng rỡ,may mà Lâm Quả Nhi vô cùng nhu thuận, không nói ra việc Phương Dật Thiên bắt nàng lấy thân báo đáp, nếu không chỉ nhìn ánh mắt khinh bỉ của Lâm Thiên Tuyết hắn cũng chết ngộp rồi. Đứng nghe Lâm Thiên Tuyết và Lâm Quả Nhi nói chuyện, hắn cũng biết thêm một chút về việc ghi danh của Lâm Quả Nhi, Lâm Thiên Tuyết còn nhắc đến Tô Uyển Nhi, hứa sẽ giới thiệu hai người với nhau để hai người trao đổi việc hoc hành.

Phương Dật Thiên giật mình,chuyện này thật là khó xử, một Lâm Quả Nhi đã đủ hắn nhức đầu, giờ lại còn muốn mời thêm Tô Uyển Nhi.. Khụ khụ, chỉ cần nghĩ đến chuyện này Phương Dật Thiên đã thấy sợ hãi… Nói chuyện một lúc Lâm Thiên Tuyết đột nhiên khẽ nhíu mày, rên lên một tiếng, sắc mặt trở nên tái nhợt, ôm bụng lộ vẻ đau đớn.
-Chị họ, chị làm sao vậy?
Lâm Quả nhi sắc mặt cả kinh vội hỏi
-Không, không có việc gì... Lâm Thiển Tuyết nén đau trả lời.
Phương Dật Thiên bên cạnh nghe thấy liền liếc nhìn Lâm Thiên Tuyết, hắn nhận ra Lâm Thiên Tuyết sắc mặt đau đớn, chợt nghĩ ra nàng đang đến ngày, chẳng lẽ là đau bụng kinh?
-Tiểu Tuyết, bụng có phải là rất đau?
Phương Dật Thiên bước qua hỏi Lâm Thiên Tuyết. Khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Thiên Tuyết chợt đỏ ửng, liếc nhìn Phương Dật Thiên, xấu hổ không dám trả lời.
-Để ta giúp cô mát xa giảm đau nhé, vô cùng hữu hiệu đấy.
Phương Dật Thiên nói.
-Không, không cần, Lâm Thiên Tuyết vội vàng cự tuyệt.
-Ta… ta nghỉ ngơi một lúc là tốt thôi, không có việc gì đâu.
-Sao lại không có việc gì? Nhìn cô xem, đau thành bộ dáng này rồi! Mau nằm lên sô pha cho ta!
Phương Dật Thiên nhíu mày, lớn tiếng nói.
Lâm Thiên Tuyết giật mình buồn cười nhìn Phương Dật Thiên:
-Ta nói không sao là không sao, ta không cần ngươi giúp!

Phương Dật Thiên trừng mắt nhìn nàng, sau đó trực tiếp ôm nàng đưa lên sô pha. Bất ngờ bị Phương Dật Thiên ôm lấy, Lâm Thiên Tuyết lập tức giật mình, sau đó khuôn mặt đỏ bừng, trước mặt đường muội sao lại để Phương Dật Thiên tùy tiện làm ẩu được?
-Phương Dật Thiên, ngươi…ngươi mau thả ta ra!
Lâm Thiên Tuyết dùng sức đẩy Phương Dật Thiên, mà bụng trên lại đau đớn, khóe mắt nàng cũng nhịn không được chảy ra nước mắt.
-Nằm yên cho ta!
Phương Dật Thiên quát lên.
-Ta không nằm yên thì sao, ngươi buông ta ra, ngươi buông ta ra...
Lâm Thiên Tuyết ra sức vùng vẫy..
Ba!
Một thanh âm vang lên, sau đó không khí bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường! Phương Dật Thiên đem tay phải rời khỏi mông Lâm Thiên Tuyết,vừa rồi vả thật sự là dùng hơi quá sức, nhưng cũng nhờ thế mới có thể cảm nhận đầy đủ,mông Lâm Thiên Tuyết thật co dãn, lại mềm mại cực kỳ.
Lâm Thiên Tuyết giật mình, sắc mặt không thể tin được, này, tên hỗn đản này thật sự dám đánh mông nàng? Lâm Quả Nhi ở bên cạnh cũng vô cùng kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn mở to như không tin vào mắt mình, vừa rồi, nàng rõ ràng thấy được Phương Dật Thiên vung tay phải lên đánh vào mông đường tỷ.
Phương Dật Thiên thấy Lâm Thiển Tuyết đã chịu nằm yên liền duỗi tay bắt đầu mát xa, đầu tiên là lòng bàn chân rồi ở vị trí cách mắt cá chân ba đốt tay xoa nhẹ, cuối cùng đến huyệt tam âm giao.
Lâm Quả nhi lúc này cũng phản ứng, nũng nịu nhìn Phương Dật Thiên:
-Chú thật sự dám hạ thủ rồi sao!
Lâm Thiên Tuyết tự nhiên biết Lâm Quả Nhi đang nói về chuyện vừa rồi, sắc mặt đỏ ửng, trong lòng vô cùng ủy khuất. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào đánh nàng, bây giờ lại bị tên hỗn đản này đánh vào mông, lại là ở trước mặt đường muội, thật sự là rất dọa người! Hơn nữa tên hỗn đản này thật đúng là hạ thủ được, hiện tại trên mông nàng còn rất đau!
Còn đang suy nghĩ thì Lâm Thiên Tuyết chợt nói:
-A, bụng không còn đau như lúc nãy!
Lực đạo từ bàn tay Phương Dật Thiên ngày càng tăng, vuốt ve mát xa, nàng cảm giác như có một dòng nước ấm dễ chịu chạy thẳng vào cơ thể, sau đó chậm rãi lưu thông khắp nơi, cơn đau bụng trước tựa hồ cũng chầm chậm thuyên giảm..
Nội tâm nàng khẽ rung động, ngước nhìn vào Phương Dật Thiên mát xa, trong lòng lại nổi lên một tia kinh ngạc, những cảm giác bình tĩnh,hoảng hốt, ngọt ngào…không biết từ lúc nào nảy lên trong lòng nàng.