Thiếp Thân Đặc Công

Chương 357: Chiến lang bộc phát sát cơ

Sau khi nam tử thọt chân vào xong, Tiểu Dã Quân lúc này đang giữ lấy nữ phục vụ cậy mạnh đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía tên nam tử thọt chân, dùng tiếng Nhật hỏi một câu: " ngươi là ai?"
Tên gầy vội vàng phiên dịch cho Tiểu Dã Quân, nói tên thọt chân kia là chủ quán Vân Cảng Đại Bài Đương, tương đương với trách nhiệm quản lý.
Nam tử thọt chân thấy nữ phục vụ xong trong khóe mắt có chút mỉm cười, giọng nói ôn nhu, hỏi: "Tiểu Lệ,việc này là như thế nào?"
"A Minh!" nữ phục vụ Tiểu Lệ giọng nói mừng rỡ kêu to, trong mắt hiện ra một tia nhu tình ý, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên ý muốn được giúp đỡ.
"Ngươi chính chủ quản nơi này phải không? Ngươi phục vụ kiểu gì thế? Ngươi có biết người phục vụ của ngươi vừa mới đắc tội người nào không?" Tên gầy hừ lạnh một tiếng,lớn tiếng nói.
Nam tử thọt chân gọi là "A Minh" sau khi nghe vậy đảo mắt nhìn về phía Tiểu Lệ, lại thấy Tiểu Lệ mặt đầy vẻ ủy khuất, hắn âm thầm hít sâu một cái, nói: "Vị tiên sinh này, nàng mới làm phục vụ, rất nhiều quy củ còn không hiểu, như vậy đi, các vị lần này dùng cơm chúng tôi sẽ miễn phí, các vị xem coi thế nào?"
Tên gầy nghe vậy sau đó dùng tiếng Nhật phiên dịch cho Tiểu Dã Quân nghe, Tiểu Dã Quân nghe vậy sau đó khuôn mặt cực kì dâm đãng đột nhiên cười ha hả, mắt liếc trên dưới đánh giá Tiểu Lệ mấy cái, cười lạnh cùng tên gầy nói ra mấy câu.
Tên gầy liền nói với A Minh: "Tiểu Dã Quân nói, thái độ ngươi nhận lỗi không sai, hắn cũng không truy cứu nữa,nhưng hắn có một điều kiện đó chính là nữ phục vụ này phải ở bên trong bàn tiệc rót rượu, có việc gì xảy ra đi nữa cũng không ai được vào"
A Minh nghe vậy sắc mặt hơi đổi, khuôn mặt khẽ vặn vẹo, ánh mắt vốn tan rã bỗng nhiên trở nên sắc bén, nhưng sau đó hắn nhường đường cười theo nói: "Vị tiên sinh này, bởi vì tối nay khách khá nhiều vì vậy nàng còn phải chiếu cố khách nhân khác, nếu như ngài trong quá trình dùng cơm có cái gì không phải, phục vụ của chúng ta bên này sẽ lập tức chạy tới, các vị xem thế nào?"
Đối phương nói thẳng với mình Tiểu Lệ phải vào phục vụ, hơn nữa trong bữa tiệc không cho bất kỳ ai đi vào quấy rầy, như vậy ở bên trong xảy ra chuyện không ai lại không biết? Bọn họ nếu đúng là làm xằng làm bậy với Tiểu Lệ thì ai biết được đây?

Tiểu Lệ đứng một bên đã nhịn không được nói thật lớn: "Yêu cầu của ngươi không khỏi có quá mức, mới vừa rồi rõ ràng là tay chân của hắn không thành thật, nơi này là nơi ăn uống không phải là sắc điếm, dựa vào cái gì ngươi lại đánh ta?"
"Tiểu Lệ, im cái miệng lại, còn không lui xuống đi!" A Minh hướng về phía Tiểu Lệ nói vài tiếng.
Tiểu Lệ nghe xong nhìn A Minh liếc mắt một cái, sau đó cúi đầu đang muốn lui xuống, mà lúc này tên gầy đã đem cuộc nói chuyện của A Minh cùng với Tiểu Lệ phiên dịch cho tên Tiểu Dã Quân nghe.
Tiểu Dã Quân nghe vậy khuôn mặt nhất thời trở nên dử tợn, hắn mắng "ĐM!" Liền tiến lên kéo lại tay Tiểu Lệ, nói: "Còn muốn chạy? Ta còn chưa cho ngươi đi đâu!"
"Ngươi làm cái gì? Buông!" Tiểu Lệ hướng về phía Tiểu Dã Quân gầm lên. A Minh thấy thế vội vàng tiến lên, ngăn trước người Tiểu Lệ, nói: "Vị tiên sinh này, có việc gì cứ nói, cần gì phải......"
Một tên Sơn Khẩu Tố trẻ tuổi bên cạnh Tiểu Dã Quân xông lên trước hung ác trực tiếp đưa tay dùng sức đẩy A Minh ra, một chân A Minh lập tức đứng không vững, thân thể hướng về sau lảo đảo lui về phía sau,trong một khắc, khuôn mặt dần hiện ra một tia tức giận, chôn dấu nhiều năm huyết tính tựa hồ sắp bộc phát
Cùng lúc đó,một gã người trẻ tuổi Sơn Khẩu Tố cũng đã xông lên trước, trực tiếp giơ quả đấm hướng phía khuôn mặt A Minh đấm tới, ra tay cực kỳ hung ác, tình huống nhất thời khó mà tránh được
Mà lúc này, A Minh đột nhiên cảm giác được phía sau lưng của mình được một bàn tay ấm áp nâng đỡ, ngay sau đó, tên thành viên Sơn Khẩu Tố xông lên trước mặt vung quyền bị một cánh tay giữ chặt.
Lúc đó A Minh cảm thấy kinh ngạc, người phía sau nâng thân thể hắn đã thoáng hiện ở trước mặt của hắn,hai mắt cực nóng nhìn hắn, tiếp theo, người này cười nhạt, nói: "Huynh đệ, thật là ngươi sao?"
A Minh nhìn khuôn mặt kiên cường trước mắt, cùng với ánh mắt sâu sắc tràn đầy ấm áp, tình nghĩa, ánh mắt nhiệt huyết,từ đáy lòng trí nhớ hiện lên trong đầu, mũi hắn nhất thời cay cay, một cổ nhiệt huyết nảy lên trong lòng, hắn đột nhiên cảm thấy dòng nước mắt nóng hổi đã trào ra, hắn có chút không thể tin mà nói: "Phương, Phương ca?"

"Ha ha, tiểu tử ngươi cuối cùng còn nhớ rõ ta, cuối cùng vẵn nhớ gọi ta là Phương ca!" Phương Dật Thiên cất tiếng cười to, trong mắt mừng rỡ đầy ý kích động, rồi sau đó hắn dùng sức vỗ vỗ bả vai A Minh
Mà lúc này, tên kia bị Phương Dật Thiên đưa tay giữ lấy cánh tay phải ánh mắt run lên, đùi phải hung hăng đá vào bụng Phương Dật Thiên, Phương Dật Thiên ánh mắt trầm xuống, trong mắt bùng nổ một tia sát cơ, đùi phải của hắn nhanh như chớp đá ra, trong nháy mắt đã đến cái đầu của tên kia!
Phanh!
Tên thành viên Sơn Khẩu Tổ một cước còn chưa đá đến, Phương Dật Thiên chân phải đã quét ngang ở trên đầu của hắn, Phương Dật Thiên cực kỳ tức giận một cước này lực đạo thật lớn, nhất thời, tên thành viên Sơn Khẩu Tổ trực tiếp bị đá bay ra ngoài, rơi đập tại góc phòng.
"A Minh, bốn năm, bốn năm ta một mực tìm ngươi, còn nhớ rõ Tiểu Đao thằng nhóc cứng đầu trong bọn họ không? Còn nữa con báo đầu!" Phương Dật Thiên quay đầu nhìn về phía A Minh, thong thả mà nói.
A Minh ánh mắt buồn bả, chép miệng, xin lỗi vừa nói: "Phương ca...... em, em làm sao không muốn cùng với mọi người, còn nữa anh em Tiểu Đao, thằng nhóc cứng đầu, cũng là em..." Nói xong lời cuối cùng, A Minh hai mắt đã ươn ướt,lòng nhiệt huyết về tình huynh đệ toàn bộ xông lên trong lòng.
"Ngươi là người nào? Dám ra tay đả thương người, còn muốn sống nữa không?" Tên gầy hướng về phía Phương Dật Thiên lạnh lùng gầm lên.
Cùng lúc đó, Tiểu Dã Quân cũng đã buông lỏng tay đang kéo Tiểu Lệ, bọn họ mấy người thành viên Sơn Khẩu Tổ cũng đã vây quanh Phương Dật Thiên, mắt nổi sát cơ lành lạnh, phảng phất muốn giết chết ngay Phương Dật Thiên
"Phương ca, bọn họ là cố ý tới gây chuyện,đại ca không có quan hệ gì với chúng, hay là để em ra mặt giải quyết." A Minh vội vàng nói.
Phương Dật Thiên sau khi nghe vậy trừng hai mắt, trợn mắt nhìn A Minh liếc mắt một cái, nói: "Tiểu tử ngươi nói cái gì? Hay là bốn năm không thấy ta ngươi đã không còn coi ta là Phương ca?"
"Không, không có phải, Phương ca, em không phải có ý này...... em, em là......" A Minh sắc mặt quýnh lên, dồn dập nói.
"Vậy là được rồi, ngươi không có tiện ra mặt,hiện tại do Phương ca thay ngươi ra mặt, giúp ngươi một lần chứ!" Phương Dật Thiên nhẹ nhàng khuyên bảo, đột nhiên quay đầu lại,ánh mắt rét lạnh và sắc bén chăm chú nhìn vào khuôn mặt Tiểu Dã Quân!