Nhìn Trần Khải đưa Dương Tuấn đi, mười ngón tay Tiểu Đao nắm lại kêu răng rắc, dường như không cam lòng để cho hai người dễ dàng rời đi như vậy.
"Tiểu Đao, có ảnh hưởng gì đến công tác của chú không? Anh xem chú như không xin phép mà đến đúng không?" Phương Dật Thiên cười cười chậm rãi hỏi.
Tiểu Đao cười đôn hậu gãi gãi đầu nói: "Phương ca, vừa nghe tin của anh em liền đáp trực thăng đến, chưa kịp xin phép song không quan trọng, cùng lắm là bị thượng cấp xử phạt một chút."
Phương Dật Thiên cười, ánh mắt trở nên xa xăm hỏi: "Báo Tử đầu Quan Báo vẫn còn trong đội Liệp Báo chứ?"
"Vẫn còn, đôi khi tôi cùng hắn uống rượu còn nhắc đến anh. Thật là nhớ lúc trước cùng nhau huấn luyện tại Liệp Báo, khi đó Quan Báo là huấn luyện viên của chúng ta, còn hiện tại anh ta đã là đội trưởng đặc chủng đội Liệp Báo." Tiểu Đao nói.
"Ha ha, có cơ hội nhất định phải tìm Báo tử đầu uống rượu một phen, năm đó tại bộ đội bị ông ta răn dạy mà đánh không lại, hiện tại muốn cùng ông đọ sức một phen." Phương Dật Thiên cười nói.
"Ừm, Một khi đã đại ca có ý này để sau ta sẽ về nói với Báo tử đầu, tìm lúc nào đó mọi người cùng gặp mặt." vẻ mặt Tiểu Đao hưng phấn nói.
Hai người vừa nói vừa đi về phía trước, lúc qua ba gã bộ đội đặc chủng Tiểu Đao trừng mắt nói: " Ba người các ngươi đến đây cho ta!"
Ba gã đặc chủng binh kia nhìn nhau, Tiểu Đao lại nói: "Như vậy đi, ba người các ngươi lái xe về võ cảnh đội đêm nay ở đó nghỉ một đêm, ngày mai ta cùng các ngươi trở về đội Liệp Báo. Đêm nay ta muốn cùng ta đại ca uống vài chén, ngươi đi trước đi."
Ba gã kia nghe vậy liền vâng một tiếng, nhận chìa khóa xe từ trong tay Tiểu Đao lên xe việt dã chạy như bay.
….
"Ta giới thiệu cho các cô đây là người huynh đệ tốt của ta, tên là Đao Kiến Võ." Phương Dật Thiên kéo Tiểu Đao đến trước mặt Tiêu Di cùng Lâm Thiên Tuyết giới thiệu.
"Tiểu Đao, vị tiểu thư Lâm Thiên Tuyết chính là đối tượng ta phải bảo vệ, ta hiện là hộ vệ của nàng. Còn cô này là Tiêu di, còn lại hai vị đều là bạn của Tiểu Tuyết." Phương Dật Thiên mỉm cười xã giao nói.
Xưa nay không giỏi giao tiếp với phái nữ, thình lình đối mặt nhiều mỹ nữ như vậy, Lúc đầu Tiểu Đao thật đúng là có chút lúng túng song lúc này hắn đã thoải mái hơn nhiều.
Hắn đỉnh đạc cười nói: "Lâm tiểu thư, cô được đại ca làm vệ sĩ thì thật là có vinh dự đó, ta biết có rất nhiều người mời Đại ca đi làm vệ sĩ tư nhân song không được đâu." Tiểu Đao cười cười nói.
Kỳ thật Lâm Thiên Tuyết cũng biết Phương Dật Thiên bổn sự không nhỏ nhưng nàng vốn nghĩ là một thiên kim tiểu thư cao quý cố ý hừ một tiếng nói: "Tôi cũng không nhìn ra hắn có gì đặc biệt hơn người, tôi lại thấy anh rắn chắc uy vũ như vậy khẳng định là lợi hại hơn so với hắn!"
"Ta? Lâm tiểu thư ngươi ngàn vạn lần đừng có giỡn, chút năng lực này ta còn không bằng một hai phần của đại ca, hơn nữa bổn sự của ta đều là do Đại ca dạy cho, ảnh mới là chân chính lợi hại!" Tiểu Đao vội vàng nói.
"Hắn... Thực sự lợi hại như vậy sao chứ?" Chân Khả Nhân mở to đôi mắt liếc liếc sang Phương Dật Thiên nghi hoặc hỏi.
"Đương nhiên lợi hại, trên trường quốc tế uy danh đại ca lừng lẫy ..." Tiểu Đao đang nói hứng chí thì Phương Dật Thiên đột nhiên ha hả cười cắt ngang lời hắn"Người huynh đệ này gặp được các cô nên cao hứng quá mà nói năng lộn xộn. Được rồi hiện tại cũng không còn sớm, không phải các cô cũng nên trở về sao?"
"Anh quản chúng tôi làm gì, tôi cũng không phải là đưa con nít ba tuổi." Lâm Thiên Tuyết cong đôi môi hồng nhỏ nhắn nói.
"Tiêu di, tôi xem thời gian cũng trễ rồi, cô cùng Tiểu Tuyết về đi, đêm nay tôi cùng Tiểu Đao muốn đi uống chút rượu, dù sao anh em chúng tôi đã hai năm rồi không gặp mặt." Phương Dật Thiên chậm rãi nói.
Tiêu di đưa mắt nhìn Phương Dật Thiên, ánh mắt có vẻ bình thản như nước chẳng qua ở trong đáy lòng của nàng hàng vạn hàng nghìn nhu tình đặt tại người hắn.
Nàng đương nhiên biết lúc này không nên trái lời hắn, trước mặt người ngoài phụ nữ phải để cho đàn ông có được sự tôn trọng và thể diện tối đa.
Tuy hai người không thể công khai nhưng trong lòng Tiêu di đã tự xem Phương Dật Thiên là người đàn ông của đời mình: "Ừm, các anh cũng không nên uống quá nhiều, say thì không tốt cho sức khỏe."
"Tiêu di yên tâm đi, tôi cùng Đại ca ở cùng một chỗ thì cho dù là trời sập chúng ta cũng không có việc gì." Tiểu Đao đỉnh đạc cười nói.
Tiêu di cười mỉm liền khuyên bảo Lâm Thiên Tuyết, Chân Khả Nhân cùng Hứa Thiến nên trở về Lâm gia biệt thự nghỉ ngơi.
Lâm Thiên Tuyết vôn rất nghe lời Tiêu di, tuy trong lòng nàng không muốn nhưng đành cùng mấy người kia chậm rãi đi ra chiếc xe thể thao Porsche đậu bên ngoài.
Phương Dật thấy sau khi các nàng rời khỏi liền sang Tiểu Đao nói: "Nào, để anh chở chú đi uống rượu!"
"Tốt, con mẹ nó, hai năm rồi còn chưa được cùng Đại ca uống cho túy lúy một trận !" Tiểu Đao cười lớn nói.
"Lên xe!" Phương Dật Thiên ngồi lên xe khởi động máy, chiếc Yamaha hung hãn lập tức rít gào lên giống như là một quái thú vừa thức tỉnh.
Tiểu Đao sau khi ngồi lên thì Phương Dật Thiên đạp chân ga, Yamaha liền gầm rú phóng như bay.
Bên lề đường một quán bar có một chiếc xe Audi mầu xám bạc có rèm che, bên trong xe có hai người đàn ông, một người ngồi ghế lái còn người kia ngồi ở ghế phụ.
Người đàn ông ngồi trên ghế phụ mặc một bộ âu phục màu trắng, đầu tóc chải chuốt bóng loáng phía trước nhộm màu đỏ song khuôn mặt âm trầm lộ ra một tia ngoan độc.
Mắt hắn khẽ nhíu khi thấy chiếc Yamaha chạy như bay qua, sau đó hắn cầm lấy điện thoại nói:
"A lô, Dũng ca à, hàng đã về, Dũng ca muốn xử lý thế nào?"
"Hỏa Xà ca khách khí rồi, có chút việc cỏn con mà phải phiền đến anh ra mặt. Phiền anh chăm sóc cho Tiểu tử kia một chút."
"Được, nếu có trò hay gì ta sẽ nói lại với Dũng ca qua điện thoại sau."
Lúc sau người đàn ông được gọi là Hỏa ca nhàn nhạt nói: "Thông báo cho Lão Quỷ là mục tiêu xuất hiện, theo dõi hắn cho tốt."
Người lái xe nghe vậy lập tức lấy ra một chiếc điện thoại.
Thiếp thân đặc công