Bốn phía yên tĩnh có điểm nhàm chán.
Phương Dật Thiên phục hồi lại tinh thần, nhìn trên mặt bàn còn lại đúng một viên bi cái mầu trắng, hắn mới tin tưởng vừa rồi hắn đánh chỉ một cơ ăn hai bi giành phần thắng ván này!
Hoàng Minh sắc mặt hết sức khó coi, một cơ ăn hai bi, cũng không phải không ai có thể đánh được, nhưng ít nhất là, dựa vào kỹ thuật đánh của hắn cũng không thể xảo diệu một cơ mà ăn được hai bi, cái này yêu cầu kỹ thuật đánh không phải tầm thường.
Nhưng mà vừa mới rồi, Phương Dật Thiên đúng là trước mắt hắn biểu diễn hoàn hảo một cơ ăn hai bi, hắn giờ khắc này trăm phàn trăm xác định, Phương Dật Thiên kỹ thuật chơi bi-a so với hắn tuyệt đối cao hơn ít nhất hai cấp bậc, nói như vậy ván đầu tiên thời điểm Phương Dật Thiên biểu hiện ra ngoài đánh bay viên bi rơi xuống ngực cô nàng xinh đẹp lúc trước cũng là có mục đích, mà không phải cái loại mới tập chơi không cẩn thận bị tạch cơ đánh bay viên bi.
Nhưng mà điều này, hắn trong lòng cảm giác cũng không thấy tức giận cùng sỉ nhục gì, ngược lại là âm thầm kính nể than phục Phương Dật Thiên.
Thử nghĩ, nếu có thể đem viên bi đánh bay, chuẩn xác vị trí đúng ngay phía trên ngực nữ nhân, loại kỹ xảo này cùng lực đánh tự nhiên là hắn xách dép theo không kịp.
Hắn trong lòng thầm thở dài một tiếng, nghĩ thầm: mới đầu còn tưởng hắn là gà, thì ra dĩ nhiên là thâm tàng bất lộ, đúng là cao thủ, kỳ thật muốn trách thì chỉ tự trách mình mắt có ghèn, hắn đánh có một cơ đã rất nhanh đánh giá được còn mình không ngờ nhìn không ra! Bằng không trên đời này sao lại có sự trùng hợp vậy một cơ đánh bay bi cái, bi cái đi theo ý muốn dừng lại đúng trên ngực? Một cơ này, chính là ẩn chứa kỹ xảo cùng lực đánh của hắn, nắm chắc độ chính xác thật tuyệt diệu!
Nếu Phương Dật Thiên mà biết Hoàng Minh suy nghĩ trong đầu như vậy thì sẽ cười cho thối mũi, trời đất chứng giám, thời điểm đánh cơ đầu tiên, hắn trong lòng quá khẩn trương hồi hộp, bởi vậy mới có thể một cơ đánh bay bi cái mầu trắng, rồi cực kỳ trùng hợp dừng lại ngay phía trên ngực nữ hài, chỉ là điều ngoài ý muốn, nhưng lại trở thành bằng chứng kỹ thuật "cao siêu" trong mắt Hoàng Minh!
Ngoại trừ im lặng còn có thể nói cái gì?
"Ba ba ba..."
Hoàng Minh vỗ vỗ vai, tự đáy lòng nói:
- Cao tôiy, cao tôiy, Hoàng Minh tôi cuối cùng cũng gặp được cao thủ, Phương lão đệ thâm tàng bất lộ nha, tôi thua tâm phục khẩu phục!
- Ha, ha, Hoàng tiên sinh khiêm tốn rồi, kỳ thật kỹ thuật chơi của tôi thật sự không bằng tiên sinh, nếu không được Hoàng tiên sinh nhường, tôi đã sớm thua thất điên bát đảo rồi! - Phương Dật Thiên thành thật nói.
Hoàng Minh nghe vậy sau đó trong lòng âm thầm khó chịu, nghĩ thầm, mịa nó khinh người, đánh có bốn ván mình thua đến ba, ván đầu tiên cũng là ngươi biểu diễn kỹ thuật mới cố ý làm cho bi trắng đánh bay, còn nói cái gì là kỹ thuật chơi không bằng mình, rõ ràng là giễu cợt mình thôi!
Trong lòng tuy khó chịu, nhưng Hoàng Minh lại nói:
- Ha ha, Phương tiên sinh không cần khách khí, đánh bốn ván tôi thua ba, ván đầu tiên là… cảm ơn Phương tiên sinh đã nhường, tôi thấy mặc cảm tự ti quá!
Cô gái xinh đẹp đứng bên cạnh cũng hồi phục lại tinh thần, chứng kiến vừa rồi ba ván về sau đều là kỹ thuật chơi bi-a "cao siêu", lại liên tưởng tới ván đầu tiên Phương Dật Thiên lần đầu tiên đánh một cơ với biểu hiện "bất thường", trong nội tâm nàng cũng nhận ra vừa rồi ẩn ý trong lời nói của Hoàng Minh, nhận định cơ đầu tiên đánh là do Phương Dật Thiên chắc chắn là cố ý!
Lập tức, ánh mắt cực kỳ ai oán nhìn về phía Phương Dật Thiên.
Phương Dật Thiên âm thầm cười khổ, trong lòng biết nói cái gì cũng vô dụng, đơn giản ngậm miệng không nói gì, bọn họ muốn nghĩ như thế nào thì cứ cho là như thế, vậy thì đã làm sao.
Kế tiếp, Hoàng Minh cũng không còn tâm trí đâu mà tiếp tục chơi nữa, đánh tiếp cùng tiểu tử thâm tàng bất lộ không phải tự rước lấy nhục sao chứ, liền cùng Phương Dật Thiên đi ra khỏi chỗ vui chơi giải trí, đến một thẩm mỹ viện ngồi xuống.
Phương Dật thiên vừa mới ngồi xuống, di động của hắn liền rung lên, là có tin nhắn gửi đến, hắn cầm điện thoại mở ra xem, là số điện thoại không có trong danh bạ nhắn đến:
- Này, anh chàng đẹp trai, có hay không trách tôi vừa rồi làm bộ như không nhận ra anh?
Phương dật Thiên đọc dòng tin nhắn như vậy không khỏi ngạc nhiên, không biết là ai nhắn tới, hắn nhìn số điện thoại cảm thấy có điểm quen thuộc, nghĩ nghĩ, đột nhiên nhớ tới vừa rồi hắn lật xem danh thiếp của Vân Mộng có số điện thoại cùng số điện thoại lạ lẫm vừa nhắn đến cho hắn là không sai biệt lắm, đang xem nội dung tin nhắn, hắn xác định đây chính là Vân Mộng nhắn tin đến cho hắn.
Hắn vội vàng nhắn tin trả lời:
- Muốn nói không trách kia là nói dối, nói thật ra, mỗi một khắc nội tâm của tôi còn cảm thấy mất mát, mới có sau một đêm mà cô đã không nhận tôi? Chẳng qua sau đó khá hơn nhiều, vì dù sao tình huống như vừa rồi không nhận ra nhau có thể bớt đi phiền toái và hiểu lầm.
- Hì hì hì…cạnh anh là một mỹ nữ đứng bên, tôi nghĩ hình như anh cũng sẽ không muốn chào hỏi mà, cẩn thận không mỹ nữ đó ghen a!
- Nói linh tinh, tôi cùng nàng không có quan hệ gì cả! - Phương Dật Thiên trong lòng biết người mà Vân Mộng nhắc đến trong tin nhắn chính là Tiêu di, liền gửi lại tin nhắn thanh minh.
- Phải không? Không cần vội vàng giải thích như vậy, cho dù anh cùng nàng có quan hệ gì thì cũng không liên quan đến tôi, tôi cũng sẽ không để ý đâu, anh cũng không là gì của tôi mà! Đúng rồi, hiện tại Hoàng Minh đang lôi kéo làm quen ngồi cùng một chỗ với anh phải không? - Vân Mộng lại gửi tin nhắn đến.
Phương Dật Thiên đọc thấy trong lòng thắc mắc, thầm nghĩ Vân Mộng như thế nào lại biết Hoàng Minh cùng hắn đang ngồi một chỗ? Hắn liền viết tin trả lời hỏi:
- Lạ nhỉ, cô như thế nào lại biết? Có phải cô ở chỗ nào theo dõi có thể nhìn thấy phải không?
- Khách khách…hắn nếu không lôi kéo làm quen với anh thì tôi mới thấy lạ, hắn thấy bên cạnh anh có một nữ nhân thành thục xinh đẹp, đã sớm nổi sắc tâm rồi, đương nhiên phải chủ động làm quen với anh, sau đó tìm hiểu tình hình mỹ nữ kia, điểm ấy tôi hiểu rõ hắn!
Phương Dật Thiên rùng mình, giương mắt nhìn gương mặt phù thũng chơi bời quá độ cùng đôi mắt tái nhợt, cười cười trả lời:
- Hắn là chồng của cô, cô một chút cũng không quan tâm sao?
- Quan tâm?
Tôi cùng hắn lúc trước chỉ thiếu tí nữa là ký đơn ly dị rồi, còn lại cái gì đâu, đã sớm không còn tình cảm với nhau rồi.
- Ai, tôi thật sự cảm thấy tiếc thay cho hắn, Vân Mộng xinh đẹp gợi cảm như vậy, hắn không ngờ lại không quý trọng, tôi đánh cuộc rằng, nữ nhân hắn tìm bên ngoài khẳng định không bằng một nửa điểm mê hoặc (quyến rũ) của cô!
- Khúc kha khúc khích… anh…tên tiểu quỷ gia hỏa này, chỉ biết miệng lưỡi trơn tru, tôi già rồi, hắn đương nhiên đi tìm người khác thôi!
- Cô già rồi? nói vậy khiến thiên hạ chê cười đó, đêm qua trong nhà vệ sinh tại quán bar, cô không có chút dấu vết gì gọi là già cả, hấp dẫn mười phần, làn da co dãn, dáng người chuẩn mực, không ngờ cô lại nói mình già!
Phương Dật Thiên nhắn tin nhắn này xong liền phát giác có điểm mập mờ, không ngờ trực tiếp chuyển hướng đề tài về buổi tối ngày hôm qua tại quán bar lúc hắn cùng Vân Mộng kích thích triền miên, điều này không phải làm mỹ nhân Vân Mộng hoa dung ngượng ngùng sao?
Quả nhiên, Phương Dật Thiên đợi một hồi, Vân Mộng cũng không có gửi tin nhắn trả lời.
Hắn trong lòng âm thầm lạ lùng, nghĩ thầm chẳng lẽ làm Vân Mộng không hài lòng?
Đọc lại tin nhắn có nhiều điểm …hắn nghĩ có nên hay không gửi tin nhắn đến giải thích, hắn còn nghĩ thầm nhiều ít cũng phải cho Hoàng Minh cắm vài cái sừng trên đầu chứ!
Hoàng Minh ngồi đối diện với Phương Dật Thiên, mới ngồi xuống đã chứng kiến Phương Dật Thiên vội vàng nhắn tin hắn ở một bên nhàm chán liền cầm lấy tờ báo để xem, lúc này thấy Phương Dật thiên thoáng dừng lại mới buông tờ báo trong tay xuống.
Hắn cũng không biết là Phương Dật Thiên đang nhắn tin với đối tượng kia xinh như hoa như ngọc, quyến rũ, kiều diễm, ướt át chính là vợ hắn, nếu biết không biết cảm giác sẽ như thế nào, so sánh với Vân Mộng chắc cũng hờ hững giống như nhau.
Hắn cùng với Vân Mộng tuy bằng mặt không bằng lòng, ly thân đã lâu rồi, đối với sinh hoạt cá nhân cũng chẳng quan tâm, nhưng dù sao Vân Mộng trước mắt thân phận vẫn là vợ của hắn, nếu hắn biết Phương Dật Thiên cùng Vân Mộng phát sinh tình cảm trong lòng chắc chắn sẽ có điểm không thoải mái.
Lại nói tiếp chung quy tâm tính của nam nhân thường là như thế này, ta còn chưa chiếm được nữ nhân của người khác thì mơ tưởng, khi chiếm được nữ nhân rồi cho dù tôi có từ bỏ cũng không muốn người khác tìm được. (Ăn không được thì đạp đổ).
Hoàng Minh buông tờ báo xuống, cười cười, nói:
- Phương tiên sinh là lần đầu tới nơi này sao?
Phương Dật Thiên gật gật đầu, vẻ mặt có điểm không yên lòng, còn đang vì vừa rồi nhắn tin như vậy có phải là trêu chọc làm Vân Mộng mất hứng mà hồ nghi.
- Đúng rồi, Phương tiên sinh là vệ sĩ của nữ nhân kia tất nhiên là phải đi cùng tới đây, nhưng vị nữ nhân kia đâu rồi? Chồng của nàng không cùng tới với nàng sao? - Hoàng Minh dò xét hỏi.
- Theo tôi được biết thì bây giờ nàng còn đang độc thân, chưa có chồng, vậy anh nói làm sao chồng của nàng có thể đưa nàng tới đây?
Phương Dật Thiên cười nhạt, ánh mắt nheo lại, nghĩ thầm vẻ bề ngoài tiêu sái, nghiêm trang còn nội tâm xấu xa, hạ lưu dần lộ ra rồi, đúng là giấu đầu lòi đuôi.
Quả nhiên, Hoàng Minh nghe vậy lúc sau sắc mặt nao nao, rồi sau đó trong mắt không che giấu được vẻ mừng rỡ đến kích động, hắn vốn tưởng rằng Tiêu di đã là thiếu phụ, lại không nghĩ rằng đến bây giờ vẫn còn độc thân, trái tim không khỏi xôn xao, hồi tưởng lại hình ảnh Tiêu di dáng người thành thục có vẻ chín muồi của nữ nhân trưởng thành, các bộ vị khác của hắn cũng bắt đầu rục rịch đứng lên. (^-^)
Hắn tuy rằng cùng với vợ Vân Mộng đã như hai người xa lạ, nhưng hắn cũng phải công nhận Vân Mộng chính là nữ nhân cực phẩm hiếm thấy, xinh đẹp, gợi cảm, thành thục, nhưng nếu đem so sánh với Tiêu di thì trẻ hơn chỉ vài tuổi, bất quá, Tiêu di trên người cũng có loại độc đáo ý nhị cùng với khí chất thật sâu đánh vào trong lòng hắn, làm cho hắn từ cái nhìn đầu tiên đã không thể nào quên được.
Hắn cho rằng thục nữ tại thành phố Thiên hải này, cũng chỉ có hồ ly tinh họ Phan kia là mới đủ mị lực để có thể so sánh cùng Tiêu di một lần, nhưng buồn rầu chính là, con hồ ly tinh kia quá khôn khéo, hắn đã nhiều lần mở cuộc tổng tấn công nhưng lần nào cũng thất bại trở về, hoàn toàn là bị cái con hồ ly tinh họ Phan kia quay như chong chóng.
Mà hôm nay khin thấy được Tiêu di thì sau đó trong lòng hắn liền xác định được mục tiêu xinh đẹp săn đuổi mới, càng làm cho hắn thêm phần kích động chính là mục tiêu này còn đang độc thân, điều này thật sự quá ngon lành!
Hoàng Minh còn đang muốn nói cái gì, nhưng là điện thoại di động của Phương Dật thiên để trên mặt bàn lại rung lên, Phương Dật Thiên liền cầm lên nhìn, lời của Hoàng Minh vừa đến cửa miệng đành nuốt ngược trở về.
Phương Dật Thiên cầm lấy di động, đúng là Vân Mộng gửi tin nhắn đến:
- Tối hôm qua anh khẳng định cảm thấy tôi rất phóng đãng phải không?
Phương Dật Thiên đọc tin nhắn xong, lúc sau mới cười cười rồi rất nhanh viết tin nhắn gửi trả lời:
- Nhưng là tôi thích! Nếu không như thế làm thế nào có thể trải nghiệm các loại lạc thú đây? Tối hôm qua xem như là chúng ta trải qua kinh nghiệm một lần lạc thú đi!
- Đúng vậy, cái loại cảm giác này chính xác là rất tuyệt vời, có thể nói anh là nam nhân đầu tiên đem lại cho tôi chân chính hưởng thụ loại cảm giác tuyệt vời này, anh rất tuyệt, đây chính là nguyên nhân vì sao tôi để lại danh thiếp cho anh! (Dg: Còn muốn chén nữa đây mà, hic hic kích thích quá! :88:)
- Đã nhìn ra, cô đúng là ý tại ngôn ngoại! Sau này cô còn muốn tiếp tục hưởng thụ cảm giác tuyệt vời này đúng không?
Phương Dật Thiên gửi tin nhắn này lúc sau mỉm cười, liếc mắt nhìn Hoàng Minh, trong lòng không khỏi thích thú, loại tình huống này quả thật là rất vi diệu, Hoàng Minh đang ngồi trước mặt hắn, nhưng hắn lại cùng lão bà người ta ám muội nhắn tin nói chuyện phiếm, loại này không phải là vô cùng kích thích sao!
- Tôi nghĩ thông rồi, con người sống trên đời phải tận hưởng lạc thú trước mắt, đặc biệt là nữ nhân, không hưởng thụ thì vài năm nữa tôi thật sự già rồi! Chẳng qua tôi thực không hi vọng chúng ta chỉ quan hệ để giải quyết vấn đề tình dục! (Dg: Dịch thế cho nó máu