Thiên Vu

Chương 987: Căm hờn mà chiến

Giọng Hắc Côn khàn khàn nói:

- Cho ta biết tên của ngươi.

Lãnh Cốc không sợ cười khẩy quát:

- Con rùa, nghe kỹ đây, gia đi không thay tên ngồi không đổi họ, Lãnh Cốc chính là ta!

Hắc Côn cất khắn tay đi:

- Lãnh Cốc?

Hắc Côn khàn khàn nói:

- Ta có nghe tên của ngươi, hình như ngươi cũng có trong thập vương thập tử, tự nhiên chi tử?

Lãnh Cốc rút đại đao đen ánh đỏ ra:

- Bớt nói nhảm đi!

Lãnh Cốc quát to:

- Lăn ra đây để nhị gia kiến thức thử cao chiêu của ngươi!

- Chậc chậc, bằng vào ngươi sao? Nghe nói ngươi cũng là huynh đệ kết nghĩa với Trần Lạc? Chính Lạc gia cò không dám ra tay, ngươi dựa vào cái gì?

- Tổ cha ngươi, ta khuyên ngươi biết khôn thì đừng chửi rủa Lạc gia!

- Chửi rủa? Chậc chậc, ngại quá, đây là sự thật.

- Ha ha ha ha ha ha! Đúng là sự thật, nếu Lạc gia ra tay thì mấy con rùa nhà ngươi sớm đi gặp diêm vương, còn ở đây huênh hoang được sao?

- Vậy sao? Không biết ngươi có dám đánh không?

- Bớt nói nhảm vớin hị gia đi!

Lãnh Cốc huơ đại đao chém xuống, nhát đao đầy lực lượng, khí quán trường hồng.

Chiến đấu bùng nổ.

Lãnh nhị gia và Hắc Côn kịch chiến. Mọi người đều biết ngày xưa Lãnh nhị gia nổi bật trong Táng Cổ Phong, thành tựu thiên nhiên thất thải chi thể, vì vậy được gọi là tự nhiên chi tử. Mười năm sau, ngày hôm nay Lãnh Cốc hiểu biết thiên nhiên đã đến hóa cảnh, từng chiêu từng thức động ngũ hành, kim mộc thủy hỏa thổ diễn biến diễn hóa, cường đại mà lại tràn ngập huyền diệu.

Nhưng không biết tại sao không làm gì được Hắc Côn, khi gã lấy ra lực lượng hạo nguyệt thì Lãnh Cốc bị đánh liên tục thụt lùi, thậm chí không có sức đánh trả.

Trong đám người, Gia Cát Thiên Biên, thiên chi kiêu tử Cố Diệp Thần, Vu lão luôn nhìn chằm chằm chuyện xảy ra.

Nhìn Hắc Côn và Lãnh Cốc đánh nhau trên lôi đài, Cố Diệp Thần nghi ngờ hỏi:

- Dù gì Lãnh Cốc thành tựu thiên nhiên thất thải chi thân, tu luyện mười năm, hắn khống chế lực lượng thiên nhiên đã rất cao minh, nhưng tại sao không làm gì được Hắc Côn?


Gia Cát Thiên Biên không nói gì.

Vu lão mở miệng nói:

- Hắc Côn là Hạo Nguyệt Tước Tử, lực lượng hạo nguyệt ở trên thiên nhiên.

- Vu lão có nghĩ lầm không? Hạo nguyệt chẳng phải là một loại trong lực lượng thiên nhiên sao? Sao có thể trên cả lực lượng thiên nhiên?

Vu lão khẽ thở dài:

- Lực lượng hạo nguyệt đúng là một loại trong lực lượng thiên nhiên, nhưng lực lượng hạo nguyệt của Hắc Côn không thuộc về thiên nhiên mà đến từ căn nguyên thế giới. Lực lượng căn nguyên thế giới chắc chắn trên lực lượng thiên nhiên, ít nhất ở trong thế giới này, còn nơi khác thì lão phu không dám chắc. Lãnh Cốc đán hko lại Hắc Côn là cái chắc, ít nhất ở thế giới này. Lực lượng hạo nguyệt của Hắc Côn đến từ căn nguyên thế giới, rất khó lay động nó, quá mạnh. Lãnh Cốc không thể đánh bại Hắc Côn được.

Cố Diệp Thần hỏi:

- Nhưng nơi đây là Tiểu Phật Linh giới chứ không phải đại thế giới bên ngoài, chẳng lẽ căn nguyên pháp tắc đại thế giới cũng có thể thẩm thấu vào Tiểu Phật Linh giới sao?

Vu lão trả lời:

- Ngốc, Tiểu Phật Linh giới là một phần của đại thế giới, đương nhiên cũng nằm trong pháp tắc.

- Nói vậy là chỉ cần ở nơi căn nguyên pháp tắc bao phủ thì Hắc Côn được pháp tắc che chở, dù lực lượng mạnh cách mấy cũng khó đánh gục hắn phải không?

- Có thể hiểu như vậy.

Vu lão khẽ thở dài:

- Đại Nhật thế tử, Hạo Nguyệt Tước Tử Vân Đoan cường đại là vì lực lượng của bọn họ đến từ căn nguyên thế giới, từ ý nghĩa nào đó thì lực lượng của bọn họ tương đương một loại tiểu pháp tắc, muốn lay động bọn họ là vô cùng khó khăn, nếu giết bọn họ thì càng nhiệm vụ bất khả thi.

Gia Cát Thiên Biên luôn im lặng chợt lên tiếng:

- Lãnh Cốc sắp thua.

Trên lôi đài, Lãnh Cốc miệng mũi trào máu, gã như như diều đứt dây bay ngược ra. Hắc Côn đứng trên lôi đài, lại lấy khăn tay ra lau khóe môi, biểu tình khinh thường.

Hắc Côn khàn giọng nói:

- Con kiến vĩnh viễn đều là con kiến, Trần Lạc không được, ngươi càng không được.

- Khụ khụ!

Lãnh Cốc khó khăn bò dậy, lau máu bên môi, ngăn cản huynh đệ Độc Lập Vinh Diệu đoàn lại.

- Con rùa này rất lợi hại, các huynh đệ đừng xúc động.

Hắc Côn từ trên cao nhìn xuống Lãnh Cốc, mặt không biểu tình nói:

- Lãnh Cốc, hiện tại ta cho ngươi một cơ hội, hoặc quỳ xuống hoặc chịu chết.


Lãnh Cốc cười phá lên:

- Ha ha ha ha ha ha!

Lãnh Cốc cựa người đẩy người dìu mình ra, vẻ mặt không sợ sệt nhìn Hắc Côn.

Lãnh Cốc quát to:

- Con rùa, ngươi nghĩ nhị đại gia bị hù từ nhỏ đến lớn sao? Hôm nay lão tử đã đến thì không định trở về, lão tử bỏ mạng này quyết giết ngươi!

Lãnh Cốc định lao qua tiếp tục liều mạng với Hắc Côn, nhưng các huynh đệ Độc Lập Vinh Diệu đoàn đâu chịu nhìn gã đi chịu chết, kiên quyết ngăn cản gã lại. Đột nhiên một bóng người từ trên trời giáng xuống lao vào Hắc Côn.

Hắc Côn phản ứng siêu nhanh, chỉ vài giây hai người đã đánh mấy chiêu.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Bùm bùm bùm bùm bùm!

Dao động lực lượng cường đại lan tràn xới đất đai, xé rách thiên nhiên. Đám người buiộc phải thụt lùi, vận dụng lực lượng ngăn cản. Không biết người đến là ai, thoạt trông thực lực rất cao, đánh mấy chiêu với Hắc Côn mà không yếu thế.

Bùm!

Hai người ở giữa hư không va chạm một chiêu, Hắc Côn khẽ rên. Người đột nhiên tấn công thì thụt lùi mấy bước mới đứng vững. Mọi người giương mắt nhìn, thấy bộ dáng của người đó. Ra là thiên chi kiêu tử trong thập vương thập tử, Hoàng Phủ Đô Linh.

Hoàng Phủ Đô Linh khoanh tay đứng trên bầu trời, vẻ mặt cuồng ngạo:

- Tước Tử Cẩu Vân Đoan, nghe nói gần đây ngươi rất cuồng?

- Chậc chậc, ngươi là ai?

- Hoàng Phủ Đô Linh, tọa hạ của Nhân Vương.

Hoàng Phủ Đô Linh báo tên xong lại có một người từ trên trời giáng xuống, quát to:

- Lang Thiên, tọa hạ của Nhân Vương có đây!

Lại một người từ trên trời giáng xuống hét to:

- Long Diệu, tọa hạ của Nhân Vương có đây!

Hoàng Phủ Đô Linh, Lang Thiên, Long Diệu là thiêu kiêu trong kiêu kiêu sinh ra lúc Táng Cổ Phong hiện thế, ba người xếp trong hàng thập vương thập tử, được tiếng là ba tuyệt đại thiên chi kiêu tử. Từ ngày Lang Thiên, Long Diệu, Hoàng Phủ Đô Linh đi theo Nhân Vương Mạc Vấn Thiên, bọn họ xông xáo ra vùng trời của mình tren thế giới, danh chấn thiên hạ.

Hắc Côn dùng khăn tay lau khóe môi, cười nói:

- Ta còn tưởng là ai, thì ra là ba con chó săn của Mạc Vấn Thiên.

Cừu Bành Thiên không thèm nhì nba người Hoàng Phủ Đô Linh, tiếp tục nhấm nháp rượu ngon:

- Như thế nào? Mạc Vấn Thiên không dám lộ mặt nên kêu các ngươi lại đây chịu chết sao?

Lệ Vô Danh bưng ly rượu đặt bên môi, mỉm cười nói:

- Mạc Vấn Thiên làm ta thất vọng quá.

Hắc Côn, Cừu Bành Thiên, Lệ Vô Danh, ba vị Hạo Nguyệt Tước Tử Vân Đoan rất kiêu ngạo. Ba tuyệt đại thiên kiêu dưới tay Nhân Vương Mạc Vấn Thiên cũng cuồng không kém.

Hoàng Phủ Đô Linh cười khẩy nói:

- Dạy dỗ ba con chó Vân Đoan mấy người cần gì Nhân Vương ra tay?

Lệ Vô Danh hừ lạnh một tiếng:

- Lại là con kiến không biết tự lượng sức mình!