Dưới chân núi Thiên Sơn, người tới tiến hành lễ bái nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, gần như tới mấy vạn người, đại đa số đều là người tu hành vực Thiên Đô, cũng có tín đồ tới từ các vực khác.
Một lần nữa trở lại Thiên Sơn, Trần Lạc vẫn không nhìn thấy cái gọi là thần miếu kia, nhưng quan trọng ở một điểm là, vừa rồi hắn tận mắt chứng kiến một người leo lên tới đỉnh Thiên Sơn sau đó liền biến mất, đúng, là biến mất, biến mất vô ảnh vô tung, ngay cả Trần Lạc cũng không cách nào thăm dò ra được.
Điều này không khỏi khiến hắn nhớ tới lời cô gái thần bí vừa nói, lẽ nào thực sự do mình không tin vận mệnh, thế nên không nhìn thấy được thứ kia? Về phần mình có tin vận mệnh hay không, bản thân Trần Lạc cũng không quá rõ, chỉ biết dù hắn nói mình tin tưởng vận mệnh, e là trong lòng sẽ chống cự, chí ít sẽ không tiếp nhận.
Hả?
Trong lúc suy tư, Trần Lạc đột nhiên phát hiện một người lặng lẽ vô thanh vô tức xuất hiện trên đỉnh Thiên Sơn, đó là một thiếu nữ, một nữ tử mặc thanh y, dáng người yêu kiều như linh lung, mái tóc dài màu xanh lam, hơi cúi đầu, trong lòng ôm một quyển thủy tinh thư quái lạ.
Chờ chút, đây không phải Mỹ U U sao?
Trần Lạc còn nhớ rõ mười năm trước khi vừa tiến vào viện Long Xà tại học phủ Trung Ương, hình như cũng đã giao tiếp với Mỹ U U này, bởi vì nàng thường thường ôm một quyển thủy tinh thư quái lạ, thế nên Trần Lạc có ấn tượng rất sâu đậm với nàng.
Bên trên Thiên Sơn, tựa hồ Mỹ U U cũng chú ý tới Trần Lạc, ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó lại cúi đầu, sau đó thân ảnh liền biến mất, sau một khắc liền xuất hiện ở phía đối diện Trần Lạc.
- Trần… Trần Lạc học trưởng, xin chào.
Mỹ U U vẫn giống hệt mười năm về trước, không hề thay đổi chút nào, dung nhan là thế, mái tóc dài vẫn thế, quần áo vẫn thế, cuốn thủy tinh thư kia vẫn thế, ngay cả cái giọng nói lắp kia vẫn là thế, không hề thay đổi.
- Tại sao ngươi lại ở chỗ này?
Mười năm trước Trần Lạc nhìn không hiểu Mỹ U U này đến cùng là loại tồn tại thế nào, hiện tại mười năm sau hắn phát hiện mình vẫn nhìn không hiểu được, đang muốn vận dụng Minh Tưởng Cầu Thực cảm ứng thủy tinh thư trong tay nàng kia một chút, lúc này, Mỹ U U nắm thật chặt hai tay, ôm chặt thủy tinh thư vào lòng, cúi đầu, giống như rất thẹn thùng, nói:
- Trần… Trần Lạc học trưởng, xin đừng cảm ứng thủy tinh thư của ta, được không? Van cầu đó.
Trần Lạc nhất thời yên lặng, còn nhớ mười năm trước khi lần đầu tiên gặp Mỹ U U, lúc đó hắn cũng nỗ lực cảm ứng qua, rồi Mỹ U U cũng nói không muốn hắn cảm ứng, đã như vậy, hắn cũng không tiếp tục, bèn hỏi:
- Vừa rồi ngươi mới đi ra từ trong thần miếu đúng không?
Mỹ U U gật đầu, nói:
- Trần… Trần Lạc học trưởng, Thiên Duyên tỷ tỷ… Xin mời ngươi qua.
- Thiên Duyên tỷ tỷ? Thiên Duyên tỷ tỷ nào?
- Ngươi… Ngươi cứ tới là biết.
Trần Lạc từng nghe Ngự nương Mạn Đà La nói có ba vị thần linh hạ phàm ở Thiên Sơn, trong đó có Thiên Duyên nương nương chấp chưởng pháp tắc thiên duyên, còn có Nữ Vu nương nương chấp chưởng pháp tắc vận mệnh, cùng với Nhân Quả nương nương chấp chưởng pháp tắc nhân quả, lẽ nào vị Thiên Duyên tỷ tỷ trong miệng Mỹ U U là vị Thiên Duyên nương nương chấp chưởng pháp tắc thiên duyên kia?
Trần Lạc cũng không dám khẳng định, có điều cũng không chút do dự, đi theo Mỹ U U tới đỉnh Thiên Sơn, nhắc tới cũng lạ, trước đó hắn đã đi dạo qua đỉnh Thiên Sơn không biết bao nhiêu lần, đừng nói là thần miếu, ngay cả cái lông cũng chẳng, nhưng hiện tại lại mơ hồ nhìn thấy một mảnh rừng trúc nằm trong sương mù.
Màn sương mù dày đặc dưới ánh trăng mờ, rừng trúc thanh nhã như tiên cảnh chốn nhân gian. Trên một băng ghế đá, một nữ nhân thần thánh thanh khiết, siêu phàm thoát tục đang an tĩnh nhìn vào một quyển thủy tinh thư, khi Mỹ U U dẫn Trần Lạc đi tới, nàng ngẩng đầu, hơi hơi cười nhạt, nói:
- Trần công tử, đã lâu không gặp.
- Chúng ta lại gặp nhau.
Trần Lạc còn mơ hồ nhớ kỹ lần đầu tiên lúc hắn nghịch thiên ở học phủ Trung Ương, chính là nữ nhân thần thánh trước mắt này từ trên trời giáng xuống, lúc đó thậm chí ngay cả thời gian cũng thoáng ngừng lại, quả nhiên, nữ tử gật đầu, đi tới, đưa tay làm tư thế mời, cười nói:
- Đúng vậy, mười năm trước, chính là lúc ngươi lần đầu nghịch thiên, ta đã hạ phàm khuyên bảo ngươi.
- Ngươi là thần?
Dời này Trần Lạc còn chưa từng thấy thần, bất kể là là nữ nhân tự xưng là Tinh Thần chi mẫu vừa rồi hay vị Thiên Duyên nương nương trước mặt này, hắn đều nhìn không thấu, không biết nữ nhân này đến tột cùng là dạng tồn tại gì nữa.
- Thần? Ta còn xa lắm mới được gọi là Thần.
Thiên Duyên mỉm cười, lắc đầu nói:
- Ta bất quá chỉ là một hóa thân của pháp tắc thiên duyên mà thôi.
- Ngươi thực ra rất khiêm nhường.
- Sự thực mà thôi, khiêm tốn gì chứ.
Thiên Duyên nghiền ngẫm, cười nói:
- Huống chi ngay cả Tinh Thần chi mấu cũng thiếu chút bị ngươi làm cho tức chết, một hóa thân Thiên Duyên nho nhỏ như ta đây, đứng trước mặt ngươi sao dám không khiêm tốn?
Lời này có chút vị châm chọc, Trần Lạc nghe ra được, bất quá lấy tính cách của hắn tự nhiên sẽ không tính toán mấy thứ này, ngồi xuống phía đối diện, híp mắt quan sát một phen, Thiên Duyên nương nương ở phía bên kia tựa hồ đoán được trong lòng hắn nghĩ gì, nói:
- Không cần nhìn, cũng không cần xem, ta có thể nghiêm túc nói cho ngươi biết, chúng ta đều là hóa thân pháp tắc, ngoại trừ sinh mệnh vô cùng vô tận ra, còn lại mấy người chúng ta chẳng khác gì so với người thường, thậm chí có thể nói là tay trói gà không chặt.
- Phải không?
- Tin ta đi, nếu nhóm người hóa thân pháp tắc chúng ta có được lực lượng của mình, ngươi đã chết hơn nghìn vạn lần rồi, những người khác thì ta không biết, chỉ nói đến vị Tinh Thần chi mẫu kia nếu có thể đã không chút do dự giết chế ngươi rồi, đương nhiên còn bao gồm cả ta trong đó.
Trần Lạc nhướng mày kiếm một cái, hai mắt híp lại thành đường, nhìn chằm chằm Thiên Duyên, khóe miệng cũng xẹt qua một tia cười phức tạp, nói:
- Xem ra ta đúng là kẻ không được hoan nghênh, tựa hồ sống cũng không dễ, không làm gì đi đâu cũng chọc phải các ngươi, không biết ta chọc phải ngươi như thế nào đây?
- Ngoài thiên duyên còn chuyện gì khác được nữa.
Thiên Duyên cúi đầu, lại lật xem quyển thủy tinh thư kia, nói:
- Bởi vì sự tồn tại của ngươi trực tiếp khiến pháp tắc Thiên Duyên có chút hỗn loạn, ngươi nói xem ta có nên giết chết ngươi không.
- Sự tồn tại của ta khiến ngươi phải e ngại?
- E ngại thì chưa nói tới, mấu chốt là ngươi khiến pháp tắc thiên duyên rối loạn, nói cho ngươi biết, sự tồn tại của ngươi tương đối đặc thù, xác thực nói là quá mức đặc thù, vận mệnh bị trớ chú không nói, nhân quả cũng sai lầm, vừa là dị số không rõ, tất cả các loại đều ảnh hưởng tới quỹ tích vận chuyển của thiên duyên, hiện tại thậm chí đến mức ta không cách nào không chế.