Đúng là Lạc Anh, đúng là phượng hoàng nữ thần Lạc Anh mười năm trước được xưng là yêu diễm vũ mị động thiên hạ.
Yêu diễm, thực sự quá yêu diễm, yêu diễm đến mức khiến cho tất cả mọi người phải say mê.
Vũ mị, thực sự quá vũ mị, khiến cho tất cả mọi người phải điên đảo.
Gợi cảm, thực sự quá gợi cảm, khiêu gợi khiến tất cả mọi người đều phải động lòng.
Trong thiên hạ, không còn ai có thể yêu diễm bằng được Lạc Anh, càng không có người nào có thể vũ mị, khiêu gợi bằng nàng. Không có, tuyệt đối không có, tất cả mọi người đều nhìn đến ngây dại, thán phục trên thế giới dĩ nhiên có một nữ thần hoàn mỹ như thế.
- Sao vậy? Các cô nương, không quen biết ta sao?
Trên tấm dung nhan yêu diễm của Lạc Anh hiện ra tia linh động, một đôi con ngươi đỏ sậm vũ mị hiện lên ý cười, tủm tỉm nhìn mọi người.
- Anh… Anh Tử?
Ngự nương Mạn Đà La rất ngạc nhiên, tựa hồ không dám nhận người quen.
- Đương nhiên!
Lạc Anh nhún nhún vai, khóe miệng xẹt qua một tia cười tà dị, nói:
- Không phải ta còn có thể là ai.
- Anh Tử, đúng là ngươi!
Nhiều năm không gặp thật là nhớ nhung, Ngự nương Mạn Đà La cũng không còn khắc chế được, chạy đến ôm Lạc Anh vào lòng, Lạc Anh cũng đưa tay ôm tới, còn không quên nhéo lên mông tiểu Mạn Đà La một hồi, trêu ghẹo nói:
- Đồ lẳng lơ, nhiều năm không gặp, cái mông đã vểnh cao chưa kìa, chơi nam nhân của ta không ít chứ?
- Nha đầu chết tiệt kia, ngươi thèm ăn đòn à!
Mới đầu, tiểu Mạn Đà La còn lo lắng Lạc Anh có phải đang nổi điên không, có điều thấy Lạc Anh còn đùa giỡn với mình, nàng cũng hoàn toàn yên tâm.
- Tri Thu tỷ, ngươi đúng là gầy gò đi không ít đó, còn oán nam nhân của ta à.
- Mạt Mạt, ngươi cũng biến thành càng trầm tĩnh rồi, còn nhớ nam nhân của ta không?
- Phiêu Phiêu, ngươi càng ngày càng nữ tính hơn rồi đó? Có phải là chuẩn bị yêu nam nhân của ta à?
Lạc Anh đùa bỡn với các nàng, mọi người thấy nàng vừa cười vừa nói, viên đá vẫn treo lơ lửng trong lòng cũng được hạ xuống, tâm tình Ngự nương Mạn Đà La thật tốt, đang do dự muốn nói ra tin tức về Trần Lạc với nàng, lúc này, Bạch Phiêu Phiêu nhanh mồm nhanh miệng đã cướp lời, nói trước:
- Anh Tử, ngươi từ biển hư không vô tận mạnh mẽ xông trở về đây có phải cũng nghe được chuyện liên quan đến Trần Lạc?
- Không phải như vậy thì ngươi cho rằng có chuyện gì mới khiến ta làm như vậy chứ?
Trên mặt Lạc Anh hiện lên ý cười, nhìn những người trong đại viện Niên gia bên dưới kia, hỏi:
- Nam nhân của ta không chết… Đúng không?
Ngự nương Mạn Đà La do dự chốc lát, cuối cùng vẫn gật đầu, nói:
- Không có.
- Không chết… Không chết là tốt rồi… Ha ha… Không chết là tốt rồi… Ha ha…
Lạc Anh cười rồi lại nỉ non, nụ cười có phần quái lạ, không biết tại sao nguyên bản trong lòng Ngự nương Mạn Đà La vốn đang thả lỏng đột nhiên lại căng thẳng hẳn lên, luôn cảm thấy Lạc Anh có điểm không bình thường, còn không bình thường ở chỗ nào thì trong lúc nhất thời cũng không nói ra được.
Dang lúc do dự, Lạc Anh đột nhiên lắc mình biến mất, trong nháy mắt liền xuất hiện ở đại viện Niên gia, mọi người xung quanh lập tức sợ hãi dồn dập lui về phía sau, dù sao đã có lời đồn Lạc Anh thương tâm gần chết dẫn tới điên cuồng, trong cơn nóng giận thả ra phượng hoàng múa cửu thiên, liệt hỏa thiêu cháy thương khung, người như thế, có ai không sợ? Cho dù vào lúc này nhìn nàng có vẻ rất bình thường, nhưng ai biết được sau một khắc sẽ không phát sinh dị biến, ngay cả Lãnh Cốc cũng cảm thấy sợ hãi, dù đã mười năm không gặp, nhưng hắn cũng không biết nên nói gì với Lạc Anh.
Lạc Anh đi tới, dừng lại một chút, đứng ở phía đối diện Niên Tiểu Linh, cười nói:
- Ngươi chính là Niên Tiểu Linh?
Niên Tiểu Linh gật đầu.
- A!
Lạc Anh cười nhạt, kéo tay Niên Tiểu Linh qua, nhìn chiếc nhẫn đỏ tươi tinh xảo trên ngón tay kia, hỏi:
- Chiếc nhẫn này là hắn đưa cho ngươi?
Niên Tiểu Linh vẫn gật đầu, có vẻ nàng không hề sợ hãi gì, tựa hồ cũng không e ngại Lạc Anh.
- Nếu hắn đưa cho ngươi, vậy thì cư đeo đi.
Không có ai biết Lạc Anh đến cùng là muốn làm gì, ngay cả mấy người Ngự nương Mạn Đà La trên hư không cũng đều nghi hoặc nhìn xuống, lúc này, Tri Thu đột nhiên mở miệng, nói:
- Các ngươi có cho rằng Anh Tử có chút… Có chút… Không bình thường hay không?
Nghe vậy, trong lòng Ngự nương Mạn Đà La đột nhiên hồi hộp một chút, bởi vì nàng cũng có cảm giác này, tiếp theo Hạ Mạt cũng mở miệng nói:
- Ta cũng cảm giác Anh Tử thật giống như…
Hạ Mạt còn chưa dứt lời, sắc mặt Ngự nương Mạn Đà La trong nháy mắt kinh biến, nếu như nói chỉ bản thân nàng có cảm giác này còn chưa đủ thấy lo lắng, dù cho Tri Thu có cảm giác này cũng là như thế, nhưng nếu ngay cả Hạ Mạt cũng có cảm giác này, vậy thì không thể không khiến cho nàng lo lắng, bởi vì nàng biết Hạ Mạt trời sinh đã có một loại giác quan thứ sáu độc nhất vô nhị, cực kỳ chuẩn xác, chưa bao giờ sai lầm, nói như thế, lẽ nào Lạc Anh thực sự không bình thường?
- Các ngươi có phát hiện Lạc Anh thật giống như đã trở nên rất yêu dã, rất tà khí?
Bạch Phiêu Phiêu cũng nói như vậy khiến trong lòng Ngự nương Mạn Đà La càng thêm bất an, hỏi:
- Tri Thu, khi ở biển hư không vô tận, ngươi gặp Anh Tử điên cuồng là hình dáng gì?
Tri Thu lắc đầu một cái, không có đáp lại.
Trong sân, ngôn hành cử chỉ của Lạc Anh có chút kỳ quái, khiến Lãnh Cốc ở bên cạnh rất là lo lắng, chỉ lo Lạc Anh vì tranh giành tình nhân trực tiếp giết chết Niên Tiểu Linh, chuyện này mười năm trước Lạc Anh không làm được, nhưng hiện tại là mười năm sau thì khói nói trước được điều gì, đặc biệt có nghe đồn Lạc Anh còn điên cuồng vì tình, điều này càng thêm khiến Lãnh Cốc có điều thấp thỏm.
- Cái này… Anh tỷ, lâu như vậy không gặp, ngươi có… Khỏe không?
Nói thật, mười năm trước Lãnh Cốc cũng kính sợ tránh xa với Lạc Anh, hoàn toàn là trốn được bao xa là trốn, hiện tại càng là như vậy.
- Thế nào? Bạn học Lãnh Cốc, chẳng lẽ ngươi không hi vọng ta khỏe mạnh hay sao?
Lạc Anh lại tà dị cười nhìn về phía LÃnh Cốc, vừa thấy ánh mắt này, trong lòng Lãnh Cốc bỗng nhiên run lên, cặp mắt màu đỏ kia của Lạc Anh, vừa yêu dã lại tràn ngập mê hoặc, khiến trong lòng người ta gợn sóng hoảng sợ. Lãnh Cốc cố nén cảm giác da đầu tê dại, lắc đầu như trống bỏi, nhếch miệng cười nói:
- Không, ý ta không phải như vậy, ý ta là…
Lời còn chưa dứt, Lạc Anh đột nhiên đi tới trước mặt hắn, hơi nhíu mày liễu, hỏi:
- Ngươi cũng có một chiếc, đúng không?
- Cái này…
Lãnh Cốc không dám nói không có, chỉ là vừa mới mở miệng, Lạc Anh liền trực tiếp đi tới tháo xuống chiếc nhẫn màu máu trên ngón tay hắn, có vẻ hứng thú thưởng thức.