- Chưa nói cũng không có nghĩa là ngươi chưa từng nghĩ qua, không phải sao?
Vào lúc này, Trần Lạc xem ra khá là tùy tiện, phất tay một cái, nói:
- Được rồi, ta biết, cũng có thể hiểu được, đổi lại là ta, ta cũng sẽ sợ, người người đều muốn sống thoải mái, có ai không việc gì làm tự tìm khổ cho mình chứ, tự mình chăm sóc bản thân cho tốt đi.
- Ta thừa nhận là ta sợ, nhưng đó cũng là vì ta yêu ngươi nên mới thấy sợ.
- Ngươi không yêu ta, là vận mệnh yêu ta.
- Trần Lạc, ngươi có ý gì?
Tiểu Mạn Đà La đột nhiên lắc mình lại đây, ngăn Trần Lạc lại, tức giận nói:
- Lẽ nào ngươi cho rằng Mạn Đà La ta là bị vận mệnh sai khiến, bị vận mệnh bài bố mới yêu ngươi? Ngươi hoài nghi tình cảm của ta với ngươi?
Trần Lạc nhún nhún vai, nói:
- Cứ xem như ta chưa từng nói vậy đi.
- Ngươi chưa từng nói cũng không có nghĩa là ngươi chưa hề nghĩ đến.
Trần Lạc không có đáp lại, xác thực là hắn đã nghĩ như vậy, trải qua nhiều chuyện, hắn càng ngày càng cho rằng thứ đồ chơi vận mệnh này thực sự quá mức quỷ quái, lại như một con quái vật ẩn núp trong bóng tối, vung ma trảo khống chế tất cả mọi thứ ở khắp nơi, còn tiểu Mạn Đà La thực sự sản sinh tình cảm với mình, hay là vì vận mệnh mới thích mình, Trần Lạc căn bản không nhận rõ, hắn cũng hoàn toàn không biết.
- Vậy ngươi muốn làm gì?
- Làm gì?
Tiểu Mạn Đà La cũng không biết, nàng chỉ tức giận khi người này dĩ nhiên hoài nghi tình cảm của mình.
- Ta có thể đi được chưa?
Lần này tiểu Mạn Đà La không đáp lại, nàng đồng dạng cũng không biết trả lời thế nào, nàng không muốn Trần Lạc đi, bởi vì nàng không muốn nhìn người mình yêu cứ bỏ đi không rõ ràng như thế, nhưng đồng thời nàng cũng không muốn Trần Lạc ở lại, bởi vì nàng biết nếu như người đàn ông kia ở lại chỗ này, sẽ dẫn đến rất nhiều phiền phức và nguy hiểm.
Trần Lạc xoay người rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước lại đột nhiên nghiêng đầu lại, hỏi:
- Đột nhiên nhớ tới một chuyện, ngươi đã nghe qua cái tên Nữ Vu chưa?
- Nữ Vu?
Nghe đến cái tên Nữ Vu này, tiểu Mạn Đà La biểu hiện có chút phức tạp, hỏi:
- Ngươi tìm Nữ Vu làm gì? Cũng muốn hỏi nàng chuyện liên quan tới vận mệnh sao?
- Ngươi cũng biết Nữ Vu?
Qua nét mặt tiểu Mạn Đà La, hoàn toàn có thể nhìn ra được tựa hồ nàng không chỉ đơn giản nhận thức Nữ Vu thôi đâu.
Tiểu Mạn Đà La gật đầu, nói:
- Ta cũng ngẫu nhiên biết được, có người nói ba vị nương nương là Nữ Vu nương nương, Thiên Duyên nương nương và Nhân Quả nương nương phân biệt đại biểu cho vận mệnh, thiên duyên, nhân quả đã xuất hiện ở trên thế giới này.
Trần Lạc vội vàng hỏi:
- Các nàng ở đâu?
- Ở trên Thiên Sơn.
- Thiên Sơn?
Trần Lạc nghe qua cái tên Thiên Sơn này, hỏi:
- Có phải là tòa Thiên Sơn tại vực Thiên Đô?
- Ừm, trong tòa thần miếu bên trên Thiên Sơn.
- Nhưng ta chưa từng nghe nói qua bên trên Thiên Sơn còn có một tòa thần miếu, trong điển tịch cũng không thấy ghi chép gì về nó.
Trần Lạc khi còn ở học phủ Trung Ương đã từng lật xem không ít điển tịch, đối với một vài địa danh trên thế giới cũng nắm bắt ít nhiều, nhưng cũng chưa thấy qua điển tịch nào ghi chép gì về tòa thần miếu nằm trên Thiên Sơn.
- Ba vị nương nương hạ phàm trần thế, chỉ độ người hữu duyên, người tầm thường chỉ có thể nhìn thấy Thiên Sơn, không thể nhìn thấy thần miếu, ta cũng từng qua đó ba lần, mỗi một lần đều không thể nhìn thấy thần miếu, đại khái ta không phải người hữu duyên.
Dứt lời, tiểu Mạn Đà La phát hiện biểu tình Trần Lạc có điều dị biến, một đôi con ngươi u ám đầy rẫy lửa giận trùng thiên, khiến nàng vô cùng lo lắng, hỏi:
- Ngươi muốn đi tìm các nàng?
- Lẽ nào ngươi cho rằng ta không nên đi tìm các nàng sao?
Trần Lạc trợn to hai mắt, trong con ngươi như biển máu ngợp trời, sát cơ điên cuồng khuấy động, tựa như phải nuốt hết cả thiên địa này vậy. Hắn quát lên:
- Kiếp trước ta bị vận mệnh dằn vặt, cuối cùng không thể không lấy cái chết cầu được giải thoát, nhưng mẹ nhà nó, ta chết rồi cũng không giải thoát được, hiện tại các nàng lại vô duyên vô cớ gắn cho ta các mác diệt thế tai tinh, khiến ông trời và chư thần đều muốn giết chết ta, còn hại lão tử không hiểu sao gánh trên lưng nhiều khoản nợ tình như vậy, lần này ta tỉnh lại vẫn muốn tìm nàng ta, hiện tại rốt cục ả Nữ Vu kia lộ ra tung tích, không chỉ có vận mệnh, còn có thiên duyên, nhân quả, chà chà, quả nhiên là cấu kết thông đồng với nhau làm việc xấu.
- Ba vị nương nương đều là thần linh, nếu ngươi có duyên nhìn thấy các nàng, tuyệt đối không được kích động.
- Thần linh thì làm sao?
Mỗi khi Trần Lạc tứ giận, đều sẽ có cái giọng điệu cao ngạo bá đạo kia, trong lúc nhất thời khiến tiểu Mạn Đà La không cách nào phản bác, nàng muốn khuyên nhưng sau đó nghĩ lại một chút thì vẫn nên quên đi, một kẻ ngay cả ông trời cũng dám nghịch, hắn còn biết sợ thần linh sao, chỉ đành hỏi:
- Định bao giờ đi?
- Không biết, cũng nhanh thôi.
Trần Lạc cân nhắc trở lại nói mấy lời với Lãnh Cốc và Niên đại thiếu rồi sẽ lập tức lên đường đi tới Thiên Sơn.
- Nếu ta nói muốn đi cùng ngươi, ngươi nhất định sẽ không đáp ứng, đúng không? Vậy ta muốn ngươi ở đây đợi thêm mấy ngày, có được không?
- Tại sao phải đợi thêm mấy ngày?
- Bồi tiếp ta, có được không?
Lần này đến lượt Trần Lạc khó khăn, bởi vì hắn thực sự là kẻ không hiểu được đạo từ chối.
- Vì ta, cũng vì Anh tử, có được không?
- Lại có quan hệ gì với Lạc Anh?
- Mười năm rồi, lẽ nào ngươi không muốn gặp nàng sao?
Trần Lạc do dự một chút, lắc đầu một cái, trực tiếp đáp lại:
- Không muốn.
- Tại sao ngươi có thể vô tình như thế? Ngươi có biết rằng mười năm trước khi ngươi lấy huyết bản nguyên chém đứt tơ tình thiên duyên, lúc đó Anh tử thống khổ đến mức nào không? Ngươi chém thiên duyên, nhưng cũng không khác gì chém đi nửa cái mạng của nàng, ngươi có biết mười năm qua nàng sống như thế nào không? Ngươi có biết nàng phải chịu đau khổ như thế nào không? Ngươi có biết suốt mười năm qua nàng thành nửa người nửa quỷ…
Tiểu Mạn Đà La xúc động uy hiếp nội tâm Trần Lạc, hắn nhắm mắt lại, trong đầu nhất thời hiện ra hình bóng Lạc Anh, dáng người uyển chuyển, mái tóc dài mê hoặc, một tấm dung nhan vũ mị đến cực điểm, một đôi mắt câu hoặc hồn phách chết người.
Nói thật, không phải là hắn không muốn, dù sao hai người tại thế giới xa lạ kia đã từng có đoạn thời gian yêu nhau say đắm, hơn nữa hắn cũng rất yêu thích con người nàng, bất kể yêu ghét vui buồn đều thể hiện ra trên mặt, có thể nói nàng chưa bao giờ che giấu tính cách của mình.
Chỉ là, hắn không thể.
Vận mệnh bản thân bị trớ chú, mấy người Trường Hận, Đường Phi kia, mỗi một người đều phải chịu yêu hận tình cừu thống khổ trong luân hồi, hắn thực sự không muốn Lạc Anh cuối cùng cũng biến thành như vậy, thế nên mới năm trước hắn mới lựa chọn lãnh khốc vô tình, lấy huyết bản nguyên chém đứt thiên duyên nhân quả.