Thiên Vu

Chương 908: Hố lửa

- Mẹ nó, nói chuyện kiểu gì thế, lẽ nào ta phải chết rồi thì ngươi mới thỏa mãn? Tiểu cô nương kia, ta với ngươi cũng không có thâm cừu đại hận gì chứ? Không cần trù ẻo ta vậy đi? 

- Không phải! 

Tỳ Bà biểu hiện có chút phức tạp, cũng có chút nghiêm túc, nói: 

- Không phải, ngươi hiểu lầm, ngươi còn sống ta tự nhiên vô cùng cao hứng, dù sao ngươi cũng là thần tượng của ta, ta đương nhiên không hi vọng ngươi chết, nhưng là… Nhưng ta cũng không muốn ngươi mạc danh kỳ hiệu đột nhiên sống lại như thế, ngươi hẳn cũng biết, ngươi vừa xuất hiện như vậy, sẽ kéo theo bao nhiêu chuyện kinh khủng xảy ra? 

- Thì sao? 

- Bởi vì Vân Đoan tuyệt đối sẽ không cho phép loại người như ngươi tồn tại, ta nói thật cho ngươi biết, cao tầng Vân Đoan cho rằng sự tồn tại của ngươi sẽ uy hiếp đến Vân Đoan, cho dù ta không biết đến tột cùng là vì nguyên nhân gì, nhưng ta khẳng định rất rõ ràng, Vân Đoan tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào nhằm xóa sổ được ngươi. 

Có thể Tỳ Bà không biết nguyên nhân, nhưng Trần Lạc cũng đoán được đại khái, tám phần là do Vân Đoan coi mình là tai tinh diệt thế, vừa nghĩ thế thôi lại khiến hắn đau đầu rồi. Không phải hắn sợ, chỉ vì vô duyên vô cớ bị gắn vào cái mác diệt thế tai tinh này, oan uổng biết bao, nếu hắn thực sự muốn đi diệt thế thì cũng thôi, quan trọng là hắn căn bản không có suy nghĩ này, không những không có, thậm chí nếu có người muốn hủy diệt thế giới này, hắn sẽ không tiếc bất cứ giá nào đứng ra giữ lại, dù sao nơi này cũng là quê hương của hắn, có bằng hữu hắn tưởng niệm, cũng có những người thân hắn yêu quý. 

- Lạc gia, Vân Đoan khủng bố hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng, đương nhiên, ngươi ngay cả ông trời cũng không đặt vào mắt, tự nhiên sẽ không sợ Vân Đoan, có thể đây không phải vấn đề sợ hay không, mà là… Mà là… Ta cũng không biết phải nói như thế nào, ngược lại ta hi vọng ngươi có thể rời khỏi thế giới này, có như vậy mới tốt cho tất cả mọi người. 

- Nói gì thế, ta biến mất khỏi thế giới này thì mọi người đều tốt? 

Nghe những lời này, Trần Lạc rất là khó chịu, ngay cả trà cũng không buồn thưởng thức, nói: 


- Ta thực buồn bực, trước giờ ta vẫn là một người thành thật, không trêu ai cũng chẳng chọc ai, mẹ nó, thế nào lại biến thành kẻ chuyên gieo vạ trong mắt các ngươi rồi? 

- Ngươi năm lần bảy lượt nghịch thiên, ngươi còn nói ngươi không trêu ai không chọc ai? Tạm thời không nói đến việc Vân Đoan có bỏ qua cho ngươi hay không, ngươi cho rằng ông trời sẽ bỏ qua cho ngươi à? Trước ngươi công nhiên vượt chế, vi phạm pháp tắc chúa tể đại tự nhiên thì thôi, hiện tại ngay cả linh hồn bị câu diệt cũng có thể sống lại, đây chính là trần trụi vi phạm pháp tắc thiên địa, trời ạ, lần này sợ ông trời biết được, sẽ… 

Đây chính là vấn đề Tỳ Bà lo lắng, đúng như nàng nói, thần tượng của mình từ bé có thể sống, nàng đều cao hứng hơn bất luận người nào, nhưng cao hứng thì cao hứng, cũng không thể không lo lắng một vấn đề nghiêm trọng, sự tồn tại của người này quá mức nguy hiểm, nói cách khác, sự tồn tại của kẻ này hoàn toàn là một nhân tố không ổn định, bất cứ lúc nào cũng có thể gợi ra một hồi tai nạn không ai đoán trước được. Nghĩ đến, thời điểm hắn lần đầu tiên nghịch thiên đã phá hủy một tiểu linh giới bên trong học phủ Trung Ương, lần thứ hai nghịch thiên liền gợi ra đại tự nhiên rung chuyển, lần thứ ba nghịch thiên thì các ác liệt hơn, gián tiếp tạo ra chín năm rung chuyển. Đương nhiên, nói những lời này khó trách khỏi có điều áp đặt vô lý, kỳ thực Tỳ Bà lo lắng chính là, nàng không muốn thần tượng của mình trở thành địch nhân của Vân Đoan, dù sao nàng cũng là công chúa Vân Đoan. 

- Cô nàng kia, ngươi cho rằng ta rảnh rỗi đau trứng, không có chuyện gì làm nhất định phải đi chọc ông trời sao? 

- Ta nào có ý này, ý ta nói là… Chờ đã, sao miệng ngươi đầy lời thô tục như vậy… Ta thực hoài nghi ngươi đến cùng có phải Lạc gia mười năm trước không đây? Thế nào lại khiến ta chán ghét như vậy? 

Ở trong lòng Tỳ Bà, nam nhân mình thần tượng từ nhỏ là một người cao ngạo bá đạo, đỉnh thiên lập địa, sống nghiêm túc lại biết điều, là bạch mã vương tử trong mắt nàng, khiến nàng vô cùng si mê đến độ tẩu hỏa nhập ma, chính vì thế nên năm đó nàng mới dám lén lút từ Vân Đoan hạ phàm sáng lập bang Lạc Gia, nhưng hiện tại nhìn lại một chút, người này bất cần đời, tùy tùy tiện tiện, quả thực là một tên hoàn khố hết mức. 

- Nên làm gì thì làm đi, hiện tại ta không có tâm tình mò mẫm nhạt nhẽo không đâu với ngươi. 

Vừa nhắc tới ông trời, hơn nữa trong đầu còn luẩn quẩn mấy chuyện vận mệnh hư hỏng gì đó, hiện giờ tâm tình Trần Lạc rất tồi tệ. 

- Ngươi… Ngươi… Ngươi quả thực không thể nói lý. 

Thân là công chúa Vân Đoan, Tỳ Bà tuyệt đối là tồn tại cao cao tại thượng, đã bao giờ bị người ta quở trách như thế, nàng tức giận nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì, hừ lạnh một tiếng, nói: 


- Trước đó ta quả thực mù mắt, dĩ nhiên sùng bá, si mê ngươi như vậy… Ngươi quả thực… Tức chết ta rồi. 

Trần Lạc lại lắc đầu một cái, bất đắc dĩ cười cợt, nhìn tiểu Mạn Đà La đang ngồi ngay ngắn phía đối diện, hỏi: 

- Tìm ta có chuyện gì? 

Ngự nương Mạn Đà La vẫn dùng âm dương chi hỏa độc nhất trong thiên hạ nấu trà thơm, vốn trước đó nghĩ Trần Lạc không còn sống, nàng thấy mình có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cho đến lúc này, đang đối diện với hắn, nàng lại không biết nên nói cái gì. 

- Tỳ Bà, ngươi đi trước đi. 

Thanh âm tiểu Mạn Đà La truyền đến, Tỳ Bà há mồm, muốn nói cái gì lại thôi, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Trần Lạc một cái, lúc này mới kênh kiệu rời đi. 

- Hai ta cũng coi như là tình nhân cũ, có lời gì cứ nói thẳng đi. 

Trần Lạc vẫn luôn quan sát thủ pháp pha trà của Ngự Nương, càng nhìn càng thấy cao thâm, càng nhìn càng thấy tràn ngập ảo diệu âm dương, vô cùng thần kỳ. Thấy tiểu Mạn Đà La không nói lời nào, hắn lại cười nói: 

- Thế nào, tự nhiên biến thành bộ dạng nghiêm chỉnh như thế, ta ngược lại có chút không quen. 

Thần tình tiểu Mạn Đà La ngẩn ra, tựa như không hề nghĩ Trần Lạc sẽ nói như vậy, cười cười phức tạp, nói: 

- Sở dĩ vài ngày trước như vậy, là bởi vì ta coi ngươi là giả bộ, căn bản không để ý đến lời nói của mình, hiện tại thế này là vì biết ngươi trước mắt chính là người đàn ông ta vẫn tưởng niệm kia, ta rất quan tâm ánh mắt ngươi nhìn ta như thế nào. 

Tiểu Mạn Đà La lại nói thẳng ra, không hề che giấu tình cảm cất giữ trong lòng mình, điều này khiến cho Trần Lạc không khỏi sững sờ, nói: 

- Ngươi nhớ ta sao? Nói đùa à? Trước đó chúng ta cũng chỉ gặp gỡ một lần, tuy rằng con người của ta có chút mị lực, nhưng cũng không đạt đến trình độ đó chứ?