- Cậu bạn nhỏ, thừa dịp tâm tình ông đây còn tốt đẹp, nhanh ôm trứng cút đi, bằng không ông diệt cái phân thân nát này của ngươi.
- Ta nói ngươi không dám!
- A!
Trần Lạc cười xì một tiếng, nói:
- Ta đếm đến ba, một!
- Nếu ngươi động thủ, tất nhiên sẽ khiến trời xanh hạ thẩm phán, ngươi dám động thủ sao?
Mạc Vấn Thiên không hổ là Nhân Vương, trước kia chưa từng gặp gỡ Trần Lạc, càng không quen biết gì, dĩ nhiên có thể đoán ra chỉ cần Trần Lạc vừa động thủ sẽ dẫn đến thẩm phán, có điều hắn thực sự không hiểu được Trần Lạc là hạng người gì, hầu như ai quen biết Trần Lạc cũng biết một chuyện, trong thế gian chỉ có chuyện hắn nguyện ý hay không, trước giờ sẽ không có chuyện hắn dám hay không dám làm.
- Hai!
- Ngươi! Không! Dám!
- Ba!
Trần Lạc bỗng nhiên dừng lại, trợn mắt mở to, bá thế tĩnh lặng màu dám điên cuồng tăng vọt, ngay khi hắn chuẩn bị động thủ, xèo một tiếng, bóng người Nhân vương Mạc Vấn Thiên đột nhiên biến mất, theo đó bá thế vương giả màu tím cũng tan thành mây khói. Trần Lạc cười cợt, có điều cũng không cảm thấy kinh ngạc, phảng phất như đã sớm ngờ tới tên tiểu tử này sẽ chạy trốn.
Trong hư không, Nhân vương Mạc Vấn Thiên tựa hồ ý thức được mình bị hớ, tức giận nghiến răng nghiến lợi, quát lên:
- Trần Lạc, hôm nay ta dùng phân thân xuất hiện, tạm thời tha cho ngươi một con đường sống, lần sau đối diện, Mạc Vấn Thiên ta tất nhiên sẽ khiến ngươi phải hối hận!
Trần Lạc vung vung tay, liếc nhìn hắn bằng nửa con mắt, nói:
- Cứ việc, trở về luyện cho lá gan của ngươi lớn hơn một chút hẵng hay, tốt xấu gì ngươi cũng là người vấn đỉnh Nhân Vương tọa, sau đó có chuyện gì cũng đừng dằn vặt lung tung, con mẹ nó ảnh hưởng đến trật tự xã hội!
…
Trần Lạc ôm Niên Tiểu Linh một đường về đến nhà, đưa vào trong phòng, đi tới bên giường, đang chuẩn bị đặt Niên Tiểu Linh xuống thì lại phát hiện nàng ôm chặt lấy mình, vùi đầu vào trong lòng, có thế nào cũng không chịu buông tay ra. Trần Lạc hơi nhíu mày, bất đắc dĩ cười nói:
- Tiểu muội muội, về đến nhà rồi, nghỉ ngơi một chút đi?
Niên Tiểu Linh làm bộ không nghe thấy gì, vẫn cứ ôm chặt vào hắn, phảng phất như sợ chỉ cần buông tay ra là Trần Lạc sẽ biến đi mất.
- Cứ… Cứ ôm ta một lúc… Có được không?
Ở trong lòng, Niên Tiểu Linh phát ra thanh âm rất nhỏ, nhẹ như tiếng muỗi vo ve.
- Bên ngoài đến không ít người, nếu như ngươi không thẹn thùng, ta ngược lại không có ý kiến.
Trần Lạc cười nhạt, sau đó vỗ vỗ phía sau lưng nàng, nói:
- Trước tiên hãy cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Nói rồi chuẩn bị một lần nữa đặt nàng xuống giường, nhưng thanh âm Niên Tiểu Linh lại truyền tới:
- Ngươi… Ngươi sẽ rời đi… Đúng không?
- Rời đi? Đi đâu?
Trần Lạc đặt nàng xuống trên giường, tuy rằng Niên Tiểu Linh nằm xuống, có điều hai tay vẫn cứ ôoomlayas cổ hắn, Trần Lạc đưa tay nhéo cái mũi tinh xảo của nàng một hồi, cười nói:
- Chính ta cũng không biết phải đi đâu, có thể chạy đi đâu được, yên tâm đi, trước khi xác định các ngươi được an toàn, ta sẽ không rời đi.
Niên Tiểu Linh nằm trên giường, ôm lấy cái cổ Trần Lạc, một bộ dung nhan tuyệt mỹ hiện lên thần tình cực kỳ phức tạp, có kích động, có không nỡ, cũng có xấu hổ, một đôi mắt mỹ lệ cứ mở to nhìn, phảng phất như nhìn mãi vẫn không đủ, cắn môi không nói lời nào, cũng không buông tay, cứ thế nhìn mãi.
Trần Lạc thử đẩy cánh tay Niên Tiểu Linh ra, nhưng vô dụng, nha đầu này ôm lấy thật chặt, căn bản không buông, hắn cũng không dám mạnh mẽ đẩy ra, lo lắng thương tổn Niên Tiểu Linh vốn đã vô cùng suy yếu vì hắn.
- Ta… Ta đang nằm mơ sao?
Niên Tiểu Linh nhìn nam nhân khiến mình từ nhỏ đã cực kỳ sùng bái, cũng nhìn nam nhân mình gặp gỡ không biết bao nhiêu lần trong mộng, trong lúc nhất thời có chút ngây dại.
- Đương nhiên không phải…
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng kích động gọi tên Lạc gia, Trần Lạc nghe ra được giọng của Lãnh Cốc, cười nói:
- Bọn họ lập tức sẽ xông vào, ngươi nhất định phải như vậy không?
Niên Tiểu Linh cũng nghe thấy bên ngoài có tiếng người gọi Trần Lạc, hơn nữa cũng nghe ra được là âm thanh Lãnh Cốc, vốn nàng rất kính trọng Lãnh nhị gia, nhưng vào thời điểm này nàng lại thấy chán ghét người kia, vị Lãnh nhị gia này mạnh mẽ cắt đứt thế giới riêng của hai người khiến cho nàng rất tức giận, cuối cùng không thể không buông ra, có điều lúc buông tay ra, nàng còn làm ra một hành động lớn mật, hôn Trần Lạc một cái, chỉ là cái hôn rất nhẹ, vừa chạm liền rời, sau đó xoay người nằm ở trên giường, giấu mặt không dám nhìn nữa.
Trần Lạc bất đắc dĩ cười cười, chẳng có bao nhiêu phản ứng, hắn rời phòng, vừa đóng cửa lại liền thấy đoàn người Lãnh Cốc vọt vào trong phòng khách, khi nhìn thấy Trần Lạc, Lãnh Cốc sững sờ, con mắt trừng lớn lên một hồi, miệng mũi hổn hển, tất cả biểu hiện đều là kích động, phảng phất như còn có chút không thể tin được, hỏi:
- Lạc gia, ngươi… Ngươi thực sự không có chết?
- Thế nào, có phải tiểu tử ngươi rất hi vọng ta chết rồi phải không?
- Không phải… Ta…
Tựa hồ quá mức kích động, Lãnh Cốc nói năng có điều lộn hộn, hai mắt đỏ lên, cười ha ha vọt tới ôm chặt lấy Trần Lạc, hét lên:
- Ta biết ngay mà, mẹ kiếp nhà ngươi không có chết, ta vẫn biết mà, ta luôn biết, ta biết ông trời căn bản không làm gì được ngươi! Ha ha ha! Ô ô ô… Ngươi không có chết… Ô ô ô… Ngươi thực sự không chết… Ta biết ngay mà… Ô ô ô!
Lãnh Cốc kích động quá mức, cười to rồi lại khóc lớn ô ô, hét lên:
- Mười năm, ô ô ô… Mẹ kiếp, ta mỗi lần nằm mơ đều thấy ngươi còn sống, ô ô ô… Ta biết mà… Ta vẫn biết ngươi bản lĩnh lớn như vậy, sao có thể chết được… Ha ha ha… Mỗi lần đánh cược, ta và Tần Phấn, còn có Ngạo Phong, chỉ là mẹ kiếp có mỗi ta đánh cược là ngươi không có chết… Mẹ kiếp… Ta…
Nam nhi không dễ rơi lệ, Lãnh Cốc rơi lệ không phải vì thương tâm, là vì hắn quá cao hứng, mừng đến nỗi phát khóc, hắn thực sự quá hưng phấn, quá cao hứng, căn bản không ức chế được cảm xúc trong lòng, nước mắt cứ thế rơi ra. Hắn là một người cực kỳ trọng tình nghĩa, vẫn luôn là thế, chính vì vậy, mười năm trước vào thời điểm Trần Lạc hôn mê, hắn có thể không để ý sống chết, dũng cảm đứng ra, cho dù thực lực của hắn yếu ớt, vẫn không chút do dự đứng ra, cái gì là huynh đệ, cái gì là tình nghĩa, đây chính là huynh đệ, đây chính là tình nghĩa.
- Mẹ kiếp, ta… Ta nhớ ngươi quá! Ta thực sự rất nhớ ngươi! Ô ô ô…
Mười năm, cho dù Lãnh Cốc lang bạt khắp thế giới, bạn nhậu cũng trải rộng thiên hạ, nhưng người có thể chân chính giao tâm lại rất ít, hắn vẫn không quên được những tháng ngày uống rượu mua vui ở học phủ, cũng không quên được lúc uống rượu mắng chửi nhau ở biên hoang, hắn thực sự nhớ Trần Lạc, nhớ Trần Lạc vào bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng có thể khiến hắn bị đả kích.