- Công tử đã tỉnh?
Trần Lạc quay người lại thấy có một thiếu nữ đứng bên cạnh, khoảng mười lăm, sáu tuổi. Thiếu nữ mặc trang phục thị nữ, bề ngoài ngoan hiền.
- Đây là đâu?
Trần Lạc mơ hồ nhớ hôm qua cùng Úy Thiên Long, Tiết Vân Sơn vực chủ đại nhân cụng ly, sau này xảy ra chuyện gì thì hắn không nhớ.
- Nơi này là Thiên Khải trang viên, ta là thị nữ Tiểu Ly. Công tử, đã chuẩn bị nước cho người, công tử muốn rửa mặt súc miệng không?
Trần Lạc gật đầu, rửa mặt sơ. Không lâu sau Úy Thiên Long đến, Trần Lạc hỏi gã chuyện hôm qua.
Úy Thiên Long cười nói:
- Ngươi và lão Tiết cứ kính rượu với nhau, ta không ngăn lại được. Ngươi còn đỡ, lúc say có chút ý thức, lão Tiết thì hoàn toàn là bị ta khiêng ra ngoài.
- Hóa ra vực chủ đại nhân cũng không giỏi uống rượu, ta còn tưởng vực chủ đại nhân rất biết uống. Vực chủ đại nhân cũng thật là, tửu lượng không cao lại cứ cụng ly với ta, cuối cùng bị ta chuốc say, bị người nâng đi.
- Hắn ít khi uống rượu, lần này xem như ngoại lệ.
Úy Thiên Long nhún vai nói:
- Có lẽ bây giờ hắn đang quỳ gối.
Trần Lạc thích nghe tin vỉa hè:
- Vực chủ đại nhân sợ lão bà?
- Sợ muốn chết, lúc chúng ta đi học thì lão bà của hắn nổi tiếng là cọp cái.
Trần Lạc cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha!
Úy Thiên Long đã sai người chuẩn bị đồ ăn, hai người qua loa dùng bữa. Trần Lạc xin đi, vì bây giờ đã là hoàng hôn, ngay mai có hội thi Kim Thủy Vực, chuyện này không thể chậm trễ. Úy Thiên Long biết Trần Lạc sẽ tham gia hội thi Kim Thủy Vực nên không giữ lại, sai một chiếc xe ngựa đưa hắn rời đi.
Ngày mai là chính thức mở hội thi Kim Thủy Vực, học đồ ba mươi học viện trong Kim Thủy Vực đều đến đông đủ vào hôm nay, ở trong trang viên đặt sẵn. Lúc đến Vực Đô Đồ lão đầu nhi có nói địa chỉ nên Trần Lạc nhanh chóng tìm ra Khách Vạn Lai trang viên. Trang viên này tệ hơn Thiên Khải trang viên rất nhiều, như trời với đất. Đừng nói đến ba tiểu thanh trận, mười, hai mươi người ở chung một phòng.
Học đồ Tiểu Kim Câu học viện đều đến, khoảng một trăm người. Mọi người chào hỏi nhau xong không thấy bóng dáng Đồ lão đầu nhi đâu, Trần Lạc hỏi thăm thì được Ngưu Manh cho biết Đồ Khai Nguyên đưa cả đám đến xong đã đi.
- Đồ lão đầu nhi làm viện trưởng mà không có cách nhiệm gì.
Tuy mục đích Đồ Khai Nguyên sáng tạo ra Tiểu Kim Câu học viện chỉ là rèn luyện học đồ, nhưng kiểu tự lập này hơi quá đáng. Chẳng những không có trận pháp phụ trợ cũng không phát linh đan, không thuê lão sư, tất cả dựa vào tự học. Có khi Trần Lạc cảm thấy Ngưu Manh có tư cách làm viện trưởng Tiểu Kim Câu học viện hơn Đồ lão đầu nhi.
Ban đêm Trần Lạc thấy mọi người đều tu luyện hắn cũng ngồi dậy, xem xét tình huống trong cơ thể. Mười linh mạch đã thông suốt, linh lực cuồng bạo như dung nham, sóng thần hùng dũng chảy trong linh mạch, chỉ cần có cơ hội thích hợp là tự nhiên mở ra linh hải. Trần Lạc không biết mười linh mạch biến dị có thành công mở linh hải được không.
Trần Lạc cảm thấy chờ thi xong, chuẩn bị đầy đủ rồi mới mở linh hải.
Một đêm yên lặng.
Lúc sáng sớm Trần Lạc tỉnh lại, thấy trong phòng lớn chỉ còn một mình mình. Trần Lạc vội vàng mặc áo đàng hoàng, vừa đứng dậy thì có một lão nhân đi tới, mặc y phục sạch sẽ bưng cái khay, trên khay đặt ít trái cây, rượu.
- Ô, cuối cùng Trần đại thiếu gia cũng tỉnh.
Lão nhân chính là Đồ Khai Nguyên, tuy Trần Lạc không muốn tin nhưng lão nhân vẻ mặt gian xảo như tên trộm chó này là viện trưởng của Tiểu Kim Câu học viện, tháp chủ Trường Tín trận tháp. Trần Lạc thấy Đồ lão đầu nhi bưng khay đi tới trước mặt mình, nhìn khuôn mặt già nhăn nheo nở nụ cười quan tâm, hắn không hiểu đầu cua tai nheo gì.
- Nào ăn đi, đứng đực mặt ra đó làm gì?
- Ta nói này Đồ lão đầu nhi, đầu lão bị lừa đá hay té giếng? Không giống phong cách của lão chút nào.
Đồ lão đầu nhi giả vờ tức giận cười mắng:
- Tiểu tử thối, nói kiểu gì đó, tốt với ngươi một chút mà còn không biết tốt xấu!
- Không có chuyện gì mà xum xoe không trộm cũng cướp.
Trần Lạc thấy rợn người khi Đồ lão đầu nhi đối xử với mình kiểu này, đặc biệt là con mắt gian tà đó làm hắn sởn gai ốc.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, hỏi:
- Gia nói trước, hội thi lần này gia sẽ dốc hết sức, nhưng lão đừng trông chờ gì ta lấy được hạng nhất.
- Xì, tiểu tử nhà ngươi tự dát vàng trên mặt. Tuy ngươi đả thông bảy linh mạch, cái nào cũng biến dị nhưng vẫn không mở ra linh hải biến dị. Muốn lấy hạng nhất? Không có cửa! Dù ngươi muốn mở linh hải biến dị thì hy vọng cũng không lớn.
A?
Nếu không phải vì chuyện này thì sao Đồ lão đầu nhi ân cần quá vậy?
Đồ Khai Nguyên bị ánh mắt Trần Lạc nhìn chột dạ, ho khan che giấu.
Đồ lão đầu nhi nói:
- Mau ăn đi, mọi người đang chờ ngươi, sắp bắt đầu hội thi rồi.
Trần Lạc ngẫm nghĩ, vắt óc nghĩ mãi không ra có gì lạ. Đồ lão đầu nhi nhiều lần thúc hối, Trần Lạc chỉ đành ăn qua loa mấy trái cây, theo các học đồ Tiểu Kim Câu học viện đi quảng trường thi kiểm tra tham gia hội thi Kim Thủy Vực mỗi năm một lần.
Hội thi mỗi năm một lần là thịnh hội rất náo nhiệt trong Kim Thủy Vực, nội dung hội thị mô phỏng theo cuộc thi của Trung Ương học phủ. Đương nhiên dù là điều kiện hay hoàn cảnh thì hội thi Kim Thủy Vực kém xa Trung Ương học phủ cả ngàn dặm. Quan trọng nhất là khiến các học đồ quen cách thi và nội dung thi. Hội thi sẽ bắt đầu tại quảng trường thi đấu, quảng trường này lớn nhất Kim Thủy Vực, lớn số một. Quảng trường thi đấu chiếm diện tích chứa hơn mười vạn người.
Bên ngoài quảng trường thi đấu tụ tập đầy người, trong số đó có người nhà học đồ, có xem náo nhiệt. Học đồ ba mươi học viện Kim Thủy Vực lục tục vào sân, trông các học đồ rất hưng phấn. Đúng vậy, hội thi năm nay thưởng dày hơn năm trước, nghe nói xếp hạng cao là sẽ được tài nguyên tu hành phong phú, nếu vào tốp một trăm càng được thưởng nhiều hơn. Khiến người điên cuồng là nếu vào tốp mười sẽ được một viên xiêm chuyển linh đan, một linh bảo chiến đấu.
Xiêm chuyển linh đan chính là linh đan quý giá nhất linh lực thất chuyển cảnh giới thứ hai, sau khi sử dụng có thể nâng tu vi lên một tầng mới. Bởi vì loại linh đan này quá hiếm hoi nên trong chợ bán giá trên trời. Linh bảo chiến đấu là vũ khí mỗi vu sư mong chờ. Không chỉ có thế, nghe nói ba hạng đầu sẽ được linh thú, thứ này là tượng trưng cho thân phận, địa vị, dù mình không cưỡi nhưng bán linh thú là sống dư dả suốt đời.
Phần thưởng hậu hĩnh như vậy sao không khiến đám học đồ điên cuồng? Ai nấy đều dốc sức cố gắng biểu hiện.
Mỗi học viện lục tục vào quảng trường thi đấu. Đầu tiên là Úy Lam học viện xếp hạng nhất, người dẫn đều là Vũ Hóa Phi, liên tục đứng hạng hai ba quý hội thi Kim Thủy Vực, được gọi là có thực lực bí hiểm nhất. Trong Úy Lam học viện có Tiết Thường Uyển, Đinh Côn, Lư Chiêm Minh, các học đồ nổi tiếng. Úy Lam học viện hầu như ôm một nửa con số tốp ba mươi trong mấy quý hội thi Kim Thủy Vực, không biết lần này sẽ ra sao.