- Ha ha ha…
Ngự Nương cười dài, phất tay một cái, nói:
- Tỳ Bà, nên làm gì thì làm đi, đừng làm phiền chúng ta hưởng lạc kết ái, thân ái, chúng ta đi nghịch nước được không.
- Được!
- Vậy ngươi ôm ta đi…
- Ha ha!
Trần Lạc cười lớn, ôm lấy tiểu Mạn Đà La trực tiếp rời đi.
Tỳ Bà đang muốn nói gì, Ngự Nương rúc vào trong lòng Trần Lạc bỗng nhiên lộ ra ý cười bất thiện, đưa ngón tay chỉ vào nàng, nói lên từng chữ:
- Không! Được! Tới! Làm! Phiền! Ta! Nữa!
- Ta… Ngươi! A a a… Tức chết ta rồi!
Tỳ Bà tức giận quát lên như sấm, nhìn phương hướng hai người rờ đi, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Mạn Đà La, ngươi cứ thỏa thích mê hoặc chính mình đi, có một ngày ngươi sẽ phải hối hận.
Mê hoặc sao? Mê muội sao?
Có lẽ là vậy, khi tiểu Mạn Đà La quyết định uống vào một chén rượu ngay cả Chư Thần cũng không thể không say kia, nàng đã quyết định mê muội. Nàng không biết tiểu bạch kiểm này có thực sự là Trần Lạc hay không, nàng cũng không muốn biết, bởi vì điều này không còn trọng yếu, trọng yếu là trong nội tâm nàng đã coi tiểu bạch kiểm này là Trần Lạc, thực sự cũng tốt, giả cũng được, có quan trọng không?
Mạn Đà La trầm luân, không phải bởi vì một chén rượu khiến Chư Thần cũng không thể không say kia, đây là vì tự nàng muốn trầm luân.
Trần Lạc cũng trầm luân, cũng không phải bởi vì một chén rượu kia, tượng tự cũng vì bản thân hắn muốn trầm luân.
Không hiểu vận mệnh diệt thế ra sao, khiến sau khi hắn thức tỉnh vẫn không biết mình phải đi nơi nào, hắn không biết phải làm cái gì, cũng không biết mình muốn làm cái gì, từ lâu đã rơi vào trong hoang mang, rơi vào trong bàng hoàng, đã như vậy, không bằng cùng trầm luân với tiểu Mạn Đà La, ném hết thảy những chuyện buồn bực ra khỏi đầu, dù cho trời long đất lở, hắn cũng không thèm đi quan tâm.
Cứ như vậy, một người trầm luân vì ái tình, một người trầm luân vì bàng hoàng lạc hướng, cũng không biết chuyện này truyền ra như thế nào, khắp phố lớn ngõ nhỏ đều bắt đầu nghị luận, nói là Ngự Nương Mạn Đà La bao nuôi một tiểu bạch kiểm, hai người cả ngày làm chuyện vui vẻ trong trang viên, sinh hoạt cuộc sống xa hoa đồi trụy.
Sang tới ngày thứ ba thì chuyện liên quan tới Ngự Nương Mạn Đà La mới dần dần đình chỉ, bởi vì vực Tây Ách xảy ra một chuyện lớn, nói là lão nhị Phương gia Phương Thiên Nam đi tới Niên gia cầu hôn, Niên Tiểu Linh đáp ứng, bất quá lại bị Niên đại thiếu phản đối, nghe nói vì vậy song phương còn ra tay đánh nhau, cuối cùng Niên đại thiếu phải ăn thua thiệt.
Tuy rằng rất nhiều người không có ở hiện trượng, nhưng mọi người đều biết Niên Tiểu Linh rất không thích Phương Thiên Nam, bất quá mọi người cũng đều đoán được nguyên nhân khiến Niên Tiểu Linh phải đáp ứng, dù sao đối phương là Phương Thiên Nam, là người đứng đầu trong ba mươi sáu kiêu tử vô song do Vân Đoan tứ phong, lại là đại đoàn trưởng năm trong tay mây trăm nghìn hùng sư vinh quang, sau lưng có Nhân vương Mạc Vấn Thiên làm chỗ dựa, chỉ cần hắn ra lệnh một tiếng, cơ nghiệp do Niên gia nhọc nhằn khổ cực mấy đời có thể bị xóa thành tro bụi trong một đêm, không những như vậy, lấy tính cách Phương Thiên Nam, thứ hắn không thể chiếm được thì người khác cũng đừng hòng lấy được, thế nên, chỉ cần Niên Tiểu Linh dám nói một chữ không, chờ đợi Niên gia sẽ là tai họa ngập đầu.
Thời gian trôi qua từng ngày, theo việc Phương Thiên nam tuyên bố ngày mười lăm giữa tháng này sẽ tổ chức đại hôn, toàn bộ vực Tây Ách phảng phất như đều sôi trào lên, dù sao Phương gia cũng là bá chủ một tay che trời tại vực Tây Ách, các loại sản nghiệp chiếm đoạt đầy đủ một nửa giang sơn vực Tây Ách, vào ngày nhị thiếu gia Phương gia kết hôn, các trung tâm sản nghiệp dưới quyền Phương gia tự nhiên đều giăng đèn hoa chúc mừng.
Nói đến, Phương gia đúng là Phương gia, việc tổ chức hôn lễ có thể nói là lớn nhất trước nay chưa từng có, hầu như không thua gì một hồi lễ điển long trọng, đại đa số mọi người đều cử hành hôn lễ ở nhà, còn Phương gia thì khác, người ta tổ chức hôn lên trực tiếp tại quảng trường nổi danh nhất vực Tây Ách, nguyên nhân rất đơn giản, khách nhân thực sự quá nhiều, không chỉ có các nhân vật danh tiếng tại vực Tây Ách đều tớ chúc phúc, còn có hầu như toàn bộ các nhân vật nổi danh trong vô số đoàn vinh quang trên thế giới cũng dồn dập tề tựu tại đây.
Dù sao Phương Thiên Nam cũng là ngườ đứng đầu trong ba mươi sáu kiêu tử vô song do Vân Đoan thiên tứ, lại là đoàn trưởng một trong năm đại đoàn chủ lực của đoàn vinh quang Vương Giả, trong tay nắm mấy trăm ngàn hùng sư vinh quang, có thể nói là chúa tể một phương, danh dương thiên hạ, không ai không biết.
Sáng sớm hôm đó, mặt trời vừa lên, bầu trời vực Tây Ách bắt đầu lóe lên hào quang rực rỡ, đây là một loại trận ảo giác, Phương gia vì tổ chức lần hôn lễ này, có ngườ nói bọn họ đã bổ trí đầy đủ hơn một trăm ngạn trận pháp trang điểm tại khắp nơi trong vực Tây Ách, hoạt động dưới đủ loại điều kiết thời tiết, chỉ cần đại trận tỏa ra sẽ khiến khắp trời phủ trong pháo hoa lộng lẫy, xa hoa đến độ khiến người ta than thở không ngớt.
Giờ khắc này, quảng trường vực Tây Ách từ lâu đã đông người như mắc cửi, gia chủ Phương gia bận bịu tiếp đón tân khách, dọc theo thông đạo đi tới quảng trường hai hai hàng vinh quang giả của đoàn vinh quang Vương Giả, bọn họ đều ăn mặc khôi giáp thống nhất của đoàn vinh quang Vương Giả, uy phong lẫm lẫm nhằm bảo trì trật tự trị an trên đường phố, từng tên tóc húi cua hay bách tích vực Tây Ách chỉ có thể đứng ở bên góc xem trò vui.
- Đoàn vinh quang Liệt Hỏa chúc Phương Thiên Nam – Thiên kiêu đứng đầu, song hỉ kết lương duyên.
- Đoàn vinh quang Lưu Ly chúc Phương đại đoàn trưởng đoàn vinh quang Vương giả, tân hôn đại hỉ!
Đầu đường dẫn tới trường hôn, một tên chủ sự Phương gia lớn tiếng tuyên bố lời chúc mừng của tân khách đến tham dự, thanh âm chủ sự cực kỳ vang dội, tựa hồ vận dụng linh quyết âm vực, như lôi âm nổ vang trên bầu trời, hô vang tên tuổi từng vị từng vị nhân sĩ nổi danh đến đây, khiến người ta kinh thán Phương gia giao thiệp rộng tãi, quả nhiên là khủng bố đến cực điểm, vì mõi người đến đây chúc mừng đều là những vị đoàn trưởng đoàn vinh quang khá có danh tiếng trên thế giới.
- Đoàn trưởng Vũ Hóa Phi phân đoàn Phi vũ, đoàn vinh quang Vương Giả, phó đoàn trưởng Lý Khiếu Nguyên, Nhiếp Tinh, Trầm Hoa Dương, Kim Bằng chúc mừng Phương Thiên Nam hỉ kết liên lý!
Khi tên chủ sự này hô lên tên Vũ Hóa Phi, trong sân nhất thời ồ lên một mảnh, cái tên Vũ Hóa Phi này hiện giờ khá tốt, sau khi núi Táng Cổ hiện thế, hắn thành tựu tử nguyên thân đại tự nhiên bảy màu, được khen là đại tự nhiên chi tử, sau đó gia nhập đoàn vinh quang Vương giả, được Nhân vương Mạc Vấn Thiên giúp đỡ, về sau càng tuyệt vời hơn, chỉ ngắn ngủi trong vòng mười năm, nhảy một bước trở thành đại đoàn trưởng nắm trong tay trăm vạn hùng sư, thuộc hạ dướ quyền là Lý Khiếu Nguyên, Nhiếp Tinh, Trầm Hoa Dương, Kim Bằng, cả bốn người cũng là một trong ba mươi sáu kiêu tử vô song.