- Tiểu bằng hữu, vừa rồi chịu đòn còn chưa dủ sao?
Trần Lạc cà lơ phất phơ ngồi đó, uống một chén rượu, cười nói:
- Thế nào? Lại muốn ăn đòn?
- Hôm nay ta muốn ngươi phải chết!
Phương Ngạo lấy ra một thanh trường kiếm hàn khí bức người, đằng đằng sát khí trừng mắt nhìn Trần Lạc, nhìn ra được, nếu không có Ngự Nương Mạn Đà La đứng bên cạnh, nói không chừng hắn thực sự đã đâm tới.
- Muốn giết người còn phải nhìn ánh mắt người ta, lá gan của ngươi bé như vậy, cũng đòi học người ta hung hăng ương ngạnh.
Trong lời Trần Lạc nói tran ngập vẻ khinh ỉ.
- Ngươi! Tìm! Chết!
Phương Ngạo nôi giận đùng đùng, không thể nhịn được nữa, thâm âm hoàn toan rít ra khỏi ham răng nghiến chặt, hai mắt dĩ nhiên đỏ đậm, nhìn về phía Ngự Nương, nhưng Ngự Nương vẫn chẳng hề nói một chữ như trước.
- Vưa rồi ta một hơi trực tiếp thôi tan linh tượng của ngươi thành mây khói, hiện tại ngươi câm một thứ đồ bỏ đi như thế, ngươi cảm thấy có thể giết được ta sao? Được, muốn làm gì cứ làm đi, không thì đừng mất mặt đứng ở đây nữa.
Phương Ngạo chưa bao giờ phải chịu khuất nhục lớn đến như vậy, nhưng hắn vẫn không dám động thủ như trước, cũng không chỉ vì có Ngự Nương Mạn Đà La đứng ở bên cạnh chưa hề to thái độ, đông thơi cũng vì vưa rồi gia hỏa kia một hơi thổi tan linh tượng Địa Sát của hắn thành mây khói, điều này khiến cho hắn cực kỳ kiêng kỵ.
- Các ngươi!
Phương Ngạo nhìn về phía chừng hơn mười người là các đoàn trưởng phân đoàn trong đoàn vinh quang Vương Giả, bọn họ cũng hai mặt nhìn nhau, cho dù những người này ở bên ngoài đều là dạng nhân vật hô phong hoán vũ, nhưng ở trước mặt Ngự Nương Mạn Đà La cũng không dám làm càn, nếu như hôm nay là những người khác đánh Phương Ngạo, bọn họ cũng dám hò hét một trận với Ngự Nương, nhưng hiện tại đánh Phương Ngạo dĩ nhiên là một tiểu bạch kiểm nhìn rất giống Lạc gia, còn ai cũng biết Lạc gia có một chân trong với Ngự Nương, hiện tai ngươi muốn đánh một tên tiểu bạch kiểm có bề ngoài giống Lạc gia ở ngay trước mặt Ngự Nương, đó không phải là đánh vào mặt Ngự Nương sao?
Bất quá, chuyện này cũng không thể cứ quên đi như vậy, hiện tại Lý Khiếu Nguyên đứng lên, hắn nhìn thoáng qua Ngự Nương, sau đó lại nhìn về phía Trần Lạc, tiến lên một bước, nói:
- Không biết vì sao các hạ động thủ đánh tam thiếu gia?
Hắn xưng hô các hạ với tên Lạc gia giả mạo này hiển nhiên cũng là vì nể mặt mũi Ngự Nương.
Trần Lạc liếc mắt nhìn hắn một cái, nói:
- Thích đánh thì đánh, nào có nhiều lý do như vậy.
- Như vậy chẳng phải các hạ quá ngông cuồng rồi sao?
- Ha ha.
Trần Lạc vui vẻ, cười nói:
- Ta là ai? Ta là Lạc gia, từ nhỏ đã kiêu ngạo như vậy rồi, ngươi chưa từng nghe nói sao?
- Ngươi bất quá cũng chỉ giống với Lạc gia thôi.
Trần Lạc lười giải thích, tựa như hơi không kiên nhẫn, hỏi:
- Được rồi, đừng có giả bộ trước mặt ta, ngươi muốn ra mặt cho hắn sao?
- Là thế thì sao?
Lý Khiếu Nguyên cũng là dạng người kiêu túng cuồng ngạo.
- Chỉ bằng ngươi?
- Chỉ bằng ta, Lý Khiếu Nguyên phó đoàn trưởng phân đoàn Phi Vũ, đoàn vinh quang Vương Giả.
- Tiểu tử ngươi bản thân mình thất khiếu xuất huyết còn không biết, cũng dám ra mặt thay cho người ta?
Trần Lạc cười ha ha.
Lý Khiếu Nguyên đang muốn nói cía gì, chợt phát hiện mọi người xung quanh đều lấy một loại ánh mắt cổ quái nhìn mình, hắn sờ sờ mũi, lúc này mới phát hiện không biết từ khi nào tai mũi miệng dĩ nhiên đều tràn ra máu tươi, điều này thế nhưng khiến hắn sợ hahxi không nhẹ, cũng khiến các phân đoàn trưởng khác cảm thấy một loại sợ hãi vô hình, bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, người này rõ ràng không có tu vi, hơn nữa cũng chưa hề động thủ, đầu tiên là một hơi thổi tan linh tượng Địa Sát của Phương Ngạo tan thành mây khói, hiện tại Lý Khiếu Nguyên dĩ nhiên trong vô thanh vô tức… Dĩ nhiên thất khiếu xuất huyết, diều này cũng quá là quỷ dị, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?
Lẽ nào có người âm thầm giúp hắn? Lại là ai?
Vào lúc này, rất nhiều người đều nhìn về phía Ngự Nương Mạn Đà La, theo bọn họ nghĩ đến, hiện trường cũng chỉ có Ngự Nương Mạn Đà La mới có bản lĩnh vô thanh vô tức khiến kiêu tử vô song như Lý Khiếu Nguyên phải thất khiếu xuất huyết, ngay cả Tỳ Bà và Mạt Lỵ tỷ cũng đều cho là như vậy, tựa hồ cũng chỉ có lý do này mới có thể giải thích được điều quỷ dị trên người tên giả mạo Lạc gia kia, cẩn thận nghĩ lại, điều này cũng hợp tình hợp lý, lấy quan hệ giữa Ngự Nương và Lạc gia, chỉ cần vì mặt mũi, vì tình cảm sâu trong lòng với Lạc gia, nàng cũng sẽ không khoan nhượng cho Phương Ngạo đi giết một người nhìn giống với Lạc gia.
Đột nhiên, một người tiến vào, không phải ai khác, chính là Phương Thiên Nam.
Nhìn thấy Phương Thiên Nam, đám người Phương Ngạo giống như bắt được ngọng cỏ cứu mạng, lập tức nói ra những khuất nhục vừa chịu phải. Phương Thiên Nam chỉ lắng nghe, một đôi tròng mắt nhìn chằm chằm vào Trần Lạc, hắn chưa từng thấy qua Trần Lạc, nhưng cũng đã thấy qua chân dung Trần Lạc, khi vừa vào nhìn thấy gia hỏa có điểm lưu manh đang ngả ngón trên ghế da mềm, hắn có điểm giật mình, khi nghe thấy người này một hơi thổi tan đi linh tượng Địa Sát của Phương Ngạo, sau đó lại lặng yên vô thanh vô tức khiến Lý Khiếu Nguyên thất khiếu xuất huyết, một đôi mắt như hỏa nhãn kim tinh của hắn quét về phía Trần Lạc, sau đó lại nhìn về phía Ngự Nương, hiển nhiên, hắn cũng cho rằng vừa rồi là do Ngự Nương âm thầm động tay.
Mọi người đều cho rằng lần này Phương Ngạo chịu khuất nhục lớn như vậy, lấy tính cách Phương Thiên Nam thì thế nào cũng phải ra mặt cho đệ đệ, nhưng khiến mọi người không nghĩ tới chính là, hắn chỉ đứng ở nơi đó, sau đó xoay người, chỉ nói một chữ “Đi”.
- Cái gì?
Phương Ngạo bưng gò má sưng húp, không thể tin được nhị ca của mình không những không giúp mình, trái lại trực tiếp xoay người rời đi, hô lớn:
- Nhị ca, tại sao ngươi có thể… Ta bị đánh đó!
Lời còn chưa dứt, Phương Thiên Nam đã vung tay bắt lấy rồi nắm hắn ra, quát lên:
- Dẫn hắn trở về cho ta.
Đi đến cửa, Phương Thiên Nam xoay người nhìn Ngự Nương, nói:
- Ngự Nương, chuyệ hôm nay, ta thay mặt tam đệ xin lỗi ngươi, hắn trẻ người non dạ, mong rằng ngươi không để ở trong lòng.
Chuyển đề tài, lại nói:
- Bất quá, chuyện hôm nay, Phương Thiên Nam ta nhớ kỹ.
Cứ như vậy, Phương Thiên Nam cho người mạnh mẽ dẫn theo Phương Ngạo ra ngoài, Ngự Nương từ đầu đến cuối vẫn lẳng lặng đứng đó, chưa từng nói một câu gì, cho dù một chữ cũng không ra khỏi miệng, chỉ chăm chăm nhìn vào kẻ giả mạo Lạc gia đang ngồi ngả ngón trên ghế da mềm kia, không có ai biết nàng đang suy nghĩ gì, Mạt Lỵ tỷ phất tay một cái ra hiệu cho mọi người rời khỏi, đám kỹ nữ nào dám nói nhiều một chữ, vốn Tỳ Bà còn muốn mở miệng lưu lại, bất quá nhìn Ngự Nương một chút, chung quy cũng không dám mở miệng, cuối cùng cũng đành rời đi.