Quỳ Hoa tỷ cũng không nghĩ tới Tam thiếu gia Phương gia lại đột nhiên xông tới, lo lắng phát sinh xung đột liền nỗ lực khuyên bảo, nhưng Tam thiếu gia Phương gia căn bản không nhìn nàng vào trong mắt, trực tiếp đi tới, thản nhiên nói:
- Ta tưởng là ai uy phong thế, hóa ra lại là Niên đại thiếu đại danh đỉnh đỉnh kìa.
- Ta uy phong đến mấy cũng không bằng được cái uy phong của Tam thiếu gia Phương gia!
Không muốn gặp thì không muốn gặp, nhưng nói sợ thì còn chưa đến mức, cho dù hiện tại Phương gia đã là đại gia tộc chiếm giữ nửa bầu trời vực Tây ách, nhưng đó cũng không có nghĩa là Niên đại thiếu phải sợ, nếu hắn sợ, hắn cũng không thể trở thành nhân vật đại biểu trong số các Nhị thế tổ cả vực Tây Ách.
- Mỹ nhân trong ngực, rượu ngon món ngon, Niên đại thiếu thật biết cách hưởng thụ.
Phương Ngạo đi đến bên cạnh, nói:
- Nếu như mọi người đã gặp nhau ở đây, cùng nhau ngồi một chút, thế nào?
Không chờ Niên đại thiếu đáp lại, Phương Ngạo đã ngồi thẳng xuống bên cạnh, hiển nhiên hắn căn bản không hề đặt Niên đại thiếu vào trong mắt. Hắn vừa ngồi xuống, Hồng Nhi tựa hồ rất sợ sệt, muốn đứng dậy khỏi đùi Niên đại thiếu, bất quá lại bị Niên đại thiếu gắt gao ôm chặt, căn bản không thể động đậy.
Phương Ngạo dứt lời, Lý Khiếu Nguyên đi tới, so với Phương Ngạo, hắn có vẻ bớt tùy tiện hơn, nhưng chỉ là thu liễm hơn một chút mà thôi, sau khi đi tới ngay cả một lời cũng không hề nói, trực tiếp ngồi xuống, bưng chén rót cho mình một chén rượu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, khóe môi nhếch lên ý cười nhàn nhạt, nói:
- Rượu ngon.
Niên đại thiếu không nhận ra hắn, nhưng chăn cứ theo chiếc ngọc bài màu trắng và cách xưng hô Lý đoàn trưởng trong miệng Phương Ngạo, hắn cũng lập tức đoán ra là Lý Khiếu Nguyên phó đoàn trưởng phân đoàn Phi Vũ của đoàn vinh quang Vương Giả.
Niên đại thiếu có thể sợ nhân vật uy chấn thiên hạ, trong tay nắm trăm vạn hùng sư cao thủ như Vũ Hóa Phi, nhưng nếu nói riêng Lý Khiếu Nguyên, dù biết kẻ này là một trong mười hai nhân chi kiêu tử, hắn cũng không hề sợ hãi.
Bên trong nhã gian không tính là rộng rãi, hiện tại tụ tập tới hơn hai mươi người, trong đó chỉ riêng Tam thiếu gia Phương gia và Lý Khiếu Nguyên đã dẫn tới hơn mười người, hơn nữa mỗi người bọn họ đều là dạng thân thủ bất phàm, bên người Niên đại thiếu thi chỉ có một Vượng Tài là sai vặt và một cận vệ tùy tùng, tuy cận vệ có tu vi Đại Vu sư, nhưng ở trước mặt nhiều cao thủ như vậy, hắn cũng không dám lỗ mãng, đừng nói là hắn đánh không lại, coi như đánh không lại thì cũng không dám đánh, hắn cũng không ngốc, biết Tam thiếu gia Phương gia là nhân vật cỡ nào, cũng biết đoàn vinh quan Vương Giả sau lung Lý Khiếu Nguyên đáng sợ đến mức nào.
Vào lúc này, ánh mắt mọi người không khỏi đổ dồn về phía Trần Lạc, bởi vì người sáng suốt vừa nhìn liền nhận ra, đám người Tam thiếu gia Phương gia cố tình làm khó Niên đại thiếu, hơn nữa còn có một Lý Khiếu Nguyên ở đây, trong tình huống bình thường, phàm là người có chút điểm nhãn lực hầu như đều sẽ đứng lên thoái nhượng, dù sao người ta một người là Tam thiếu gia bá chủ vực Tây Ách, một người là nhân chi kiêu tử thanh danh vang dội, không ai muốn trêu chọc bọn họ, cũng không có ai dám trêu chọc bọn họ.
Nhưng gia hỏa này, hắn vẫn yên lặng ngồi ở đó như thế, tự mình rót rượu, tự mình uống một mình.
Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, có giang hồ thì có ân oán, huống chi nơi này lại là kỹ viện quy mô nhất vực Tây Ách, chuyện tranh giành tình nhân, tranh giành cô nương đầu bảng thực sự là quá thường thấy, tuy rằng đây là Trần Lạc đầu tiên đến chốn phong nguyệt ở thế giới này, nhưng cũng không hề cảm thấy ngạc nhiên. Lúc này, những người khác bên trong nhã gian đều đứng lại đây, mắt giận trừng trừng nhìn hắn, ý tứ rất rõ ràng, nếu như Trần Lạc không cút đi, những người này sẽ không chút do dự ném hắn ra ngoài.
Trần Lạc còn quá trẻ, cũng quá tùy tiện, tự nhiên biết bọn họ có ý gì, liếc nhìn Phương Ngạo, lại liếc nhìn Lý Khiếu Nguyên, bất quá hai người ai cũng chưa hề coi hắn là chuyện to tát gì, ngay cả nhìn thẳng cũng chẳng thèm nhìn một cái, sau đó Trần Lạc lại nhìn về phía Niên đại thiếu, hắn nghĩ bữa tiệc hôm nay là do Niên đại thiếu mời, cứ chờ xem Niên đại thiếu có ý gì.
- Trần Vọng huynh đệ, cụng ly.
Cho dù Niên đại thiếu không nói rõ, nhưng Trần Lạc xem hiểu ý tứ của hắn, cười nhạt, nâng chén uống một hơi cạn sạch, thoáng chốc những người đi đến cùng Phương Ngạo liền xông lên chuẩn bị động thủ, Niên đại thiếu bỗng nhiên vỗ bàn một cái, quát to:
- Vị này là bằng hữu của ta, hôm nay ai dám động đến một sợi lông của hắn, Niên Hạo Đãng ta xin thề khiến hắn không đi ra nổi vực Tây Ách.
Không thể không nói, tuy rằng tu vi Niên đại thiếu chỉ là một Vu sư cao cấp, nhưng khi động nộ lại rất có khí thế, kiềm chế những người đang muốn động thủ đứng lại ngay tại chỗ, bọn họ dồn dập nhìn về phía Phương Ngạo, hiển nhiên là đang đợi mệnh lệnh của hắn.
- Niên đại thiếu thực sự là uy phong.
Phương Ngạo cười khinh miệt, nói:
- Bất quá bổn thiếu gia cũng muốn nhìn một chút, xem hôm nay ngươi làm thế nào để bọn họ không ra nổi vực Tây Ách.
Ý tứ của hắn cũng rất rõ ràng, chỉ là lúc này Lý Khiếu Nguyên đột nhiên nói:
- Phương thiếu, hôm nay chúng ta tới Phiêu Hương lâu này cũng chỉ là tìm thú vui, hà tất phải náo động đến không vui như vậy, hôm nay nể mặt ta đi, thế nào?
- Ồ? Nếu Lý đoàn trưởng đã có lời, phần mặt mũi này ta đương nhiên phải cho.
Phương Ngạo ra lệnh một tiếng, những người khác trong nhã gian nhanh chóng lui ra.
- Ta nói này Phương lão tam, ngươi ở chỗ của ta đùa bỡn uy phong gì thế?
Nhing bề ngoài Phương Ngạo có vẻ xấu xí, thân hình cũng gầy gò, bất quá cả người lộ ra một cỗ tà khí tùy tiện, hắn lắc đầu, hờ hững nói:
- Bổn thiếu gia từng nói hôm nay Lý đoàn trưởng không ngại xa xôi ngàn dặm tới đây chỉ vì muốn chứng kiến dung nhan Hồng Nhi, ta là chủ nhà tự nhiên phải an bài chu đáo, hiện tại Niên đại thiếu ngươi chiếm lấy Hồng Nhi cô nương, còn nói rằng ta đùa bỡn uy phong?
- Hôm nay Hồng Nhi chỉ thuộc về mình ta.
Niên đại thiếu không chút nhún nhường.
- Vậy cũng không nhất định.
Phương Ngạo bưng chén rượu lên, lòng bàn tay nổi lên một đóa hỏa diễm, giống như hắn đang dùng thủ đoạn hâm nóng rượu, nói:
- Niên đại thiếu, ta không muốn phí lời với ngươi ở đây, trước khi ta hâm nóng xong chén rượu này, ngươi tốt nhất nên suy nghĩ cho cẩn thận.
- Hừ! Lão tam Phương gia, ngươi cho rằng dọa sợ được ta? Khi ta tung hoành vực Tây ách này, ngươi vẫn chỉ là đứa con nít mặc áo yếm, dám hò hét với ta sao, còn chưa đủ.
Xem ra Niên đại thiếu cũng chẳng hề đặt Phương gia tam thiếu vào trong mắt, nhìn Phương Ngạo ngồi đó hâm rượu, cười gằn nói:
- Ngươi cũng đừng chơi thủ đoạn vặt đó ở trước mặt ta, nói cho ngươi biết, những trò đó ta chơi chán rồi, năm đó khi ta tung hoành vực Tây Ách, có trò gì chưa chơi qua, có gì chưa từng thấy, ngay cả đại ca của ngươi thấy ta cũng phải khách khí, nếu không phải ta gặp chuyện ngoài ý muốn, khiến linh hải dị biến, không cách nào tiếp tục tu hành, bằng không thì sao đến lượt đám nhóc con các ngươi ra mặt.