Những người này đều là dạng nhân vật cuồng ngạo kiêu túng thiên hạ đương thời, hơn nữa bọn họ đều có tư cách để cuồng ngạo, dù là ai cũng không thể phủ nhận một điểm này, cho dù tầm thường nhất trong số đó như Vũ Hóa Phi cũng thành tựu tử nguyên thân đại tự nhiên, đây cũng là vốn liếng của hắn.
Cho dù Gia Cát Thiên Biên, Tịch Nhược Trần cùng với Thương Vô Tà và Mộ Vân Không đều không mở miệng, bất quá mọi người cũng biết bốn người này e là muốn Trần Lạc chết hơn bất luận một ai ở đây. Một người là thiên tử đế vương chí tôn vô thượng, một người là Huyết tộc chi tử bất tử bất diệt, năm lần bảy lượt bại vào trong tay Trần Lạc, trước đó càng bị Trần Lạc chém giết trước mắt bao nhiêu người, việc này là một loại sỉ nhục với vầng sáng huy hoàng trên đầu bọn họ.
Bọn họ là như vậy, với Thương Vô Tà và Mộ Vân Không càng là sỉ nhục trong sỉ nhục. Hai người bọn họ, một người là Thiên Vương thượng cổ, một người là Địa Vương thượng cổ, đều là dạng nhân vật quát tháo phong vân thời đại thượng cổ, sau khi luân hồi chuyển thế lại bị đồ diệt trước mắt bao nhiêu người, nhục nhã bậc này không ai có thể chịu được, bọn họ lại càng không, bằng không đời này cả hai sẽ không thể ngóc đầu lên được.
Thời gian vô thanh vô tức trôi qua, núi Táng Cổ càng lúc càng mờ nhạt, chỉ còn giống như một làn khói nhẹ, cũng giống như ảo ảnh trong nước bắt đầu trở nên mơ hồ. Mặt trời chiều đã ngả về tây, màn đêm buông xuống, nhưng Trần Lạc vẫn chưa hề xuất hiện như trước.
- Khi mặt trời mọc, đó là thời điểm núi Táng Cổ hiện thế trọn vẹn chín chín tám mươi mốt ngày, đến lúc đó núi Táng Cổ một lâng nữa sẽ biến mất bên trong thiên địa. Nếu như khi đó Trần Lạc vẫn không xuất hiện, vậy hắn sẽ biến mất theo cùng núi Táng Cổ... Biến mất vĩnh viễn không còn xuất hiện.
Thần Toán Tử Thiên Tà nhìn núi Táng Cổ chập chờn mơ hồ, thần tình dần dần trở nên nghiêm túc.
Rõ ràng mọi người đều đang khẩn trương, ngay cả đám người Nghịch Lang Gia, Hoàng Phủ Đô Linh, Vũ Hóa Phi vừa rồi ngạo nghễ hò hét không đặt Trần Lạc vào trong mắt, nhưng theo thời gian từ từ trôi qua, bọn hắn dĩ nhiên không còn cách nào che.dấu được khẩn trương trong lòng.
Chỉ là không có ai để ý đến những điều này, bởi vì đối với đại đa số mọi người tụ tập tại vùng biên hoang, bọn họ chỉ là dạng tiểu nhân vật sinh sống ở tầng dưới chót, căn bản không rõ được là xảy ra chuyện gì, thậm chí ngay cả việc núi Táng Cổ hiện thế có ý nghĩa gì cũng không biết. Còn cái gì là chân mệnh thiên kiêu, cái gì là thế giới chi tử, cái gì là đế vương chi tử, cái gì là Thiên Vương thượng cổ, bản thân những tên gọi này đại biểu cho điều gì bọn họ càng không biết, nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy kỳ lạ hay cao vời gì đó, ở trong mắt bọn họ, tất cả mọi chuyện phát sinh theo núi Táng Cổ chỉ đơn giản là một hồi đại kỳ tích, đại náo nhiệt mà thôi.
Bóng đêm dần tiêu tán, trời bắt đầu hửng sáng, ánh bình minh xuất hiện, chân trời phía đông dĩ nhiên đã bắt đầu nổi lên một vầng đỏ ửng.
Mặt trời đang mọc.
Núi Táng Cổ hầu như đã biến mất hoàn toàn, nhưng Trần Lạc vẫn chưa hề xuất hiện, lẽ nào Lạc gia trước đây hoành hành bá đạo thực sự đã biến mất theo núi Táng Cổ? Vĩnh viễn sẽ không xuất hiện trở lại?
Đám người Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà toát ra ý cười, còn chúng nữ như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển không biết vì sao lại đờ đẫn như mất đi linh hồn, ngay cả thiên hạ Tứ y cũng hiện lên thần tình phức tạp.
Các đại lão học phủ Trung Ương, Lang gia cảnh địa, Lăng tiêu cung dồn dập hiện thân. Bá chủ Hoàng thành, Thánh thành, Quang Minh thành cũng lần lượt xuất hiện. Ngay sau đó, người của Vân Đoan cũng xuất hiện, hơn nữa còn là không ít, phải đến trăm vị. Xem ra đúng như lời Thần Toán Tử Thiên Tà đã nói, bất kể là ba đại thánh địa tu hành hay ba đại tập quyền trung tâm, thậm chí Vân Đoan là kẻ thống trị thế giới này cũng đều hết sức để tâm đến sự sống chết của Trần Lạc.
Chân trời phía đông, mặt trời vừa mới nhô lên, núi Táng Cổ đã bắt đầu tiên tán.
- Không... Không thể nào! Không thể nào...
Lạc Anh hầu như bại liệt trên mặt đất, thất hồn lạc phách nỉ non.
- Tại sao...
Tiết Thường Uyển cũng hiện vẻ mặt hốt hoảng, nỉ non.
Mặt trời mọc lên từ phía chân trời phương đông, núi Táng Cổ cũng biến mất hơn phân nửa, những kẻ hi vọng Trần Lạc chết như Vân Đoan cao cao tại thượng, ba đại tập quyền trung tâm, ba đại thánh địa tu hành, bao quát cả mấy người Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà, hết thảy đều thở phào nhẹ nhõm, tảng đá treo lơ lửng trong lòng rốt cuộc cũng được hạ xuống.
- Ha ha... Hắn biến mất rồi, đúng không?
Đường Bỉnh Nhiêm cười như khóc.
- Có thể đây chính là kết cục tốt nhất.
Trường Hận rù rì nói.
Núi Táng Cổ tiêu tán, hiện chỉ còn là một tia khói nhẹ. Giờ khắc này, mọi người đều ý thức được Trần Lạc thực sự đã biến mất cùng với núi Táng Cổ, biến mất vĩnh viễn trong thiên địa.
Thế nhưng, tại thời điểm núi Táng Cổ hoàn toàn biến mất, mọi người đều ngây ngẩn, nguyên bản đám người Gia Cát Thiên Biên, Thương Vô Tà vừa mới được thư giãn, thần tình lại bỗng nhiên căng thẳng hẳn lên, bởi vì sau khi núi Táng Cổ biến mất, bọn họ lại nhìn thấy được một người.
Đó là một thanh niên, một thanh niên mặc áo màu lam nhìn có vẻ yếu đuối mong manh, khuôn mặt thanh mi mục tú, đôi mắt u ám thâm thúy đến cực điểm, mọi người đều biết hắn, chính là Lạc gia quát tháo phong vân, uy chấn thiên hạ.
Người có tên, cây có bóng. Tên tuổi Trần Lạc, thử hỏi trong thiên hạ có ai không biết, có ai không hiểu.
Hắn lấy tên Thiên Vương Lão Tử uy chấn giới Vu pháp, thành tựu truyền kỳ chói mắt nhất kim cổ.
Hắn lấy tên Thông Thiên Lão Tổ, xưng bá giới Trận pháp, thành tựu truyền kỳ điên cuồng nhất kim cổ.
Linh tượng khủng bố che kín bầu trời, biến dị chi linh siêu thoát tự nhiên, long linh thủ hộ hung thần ác sát, tinh thần chi hồn múa loạn bầu trời, bá thế tĩnh lặng hoàn toàn, năm đại thành tựu nghịch thiên, kinh thiên địa khiếp quỷ thần, từ lúc xuất đạo đến nay bất quá vài năm, nhưng đã hai lần làm trái ú trời, chém sứ giả Vân Đoan, giết thiên kiêu đương đại, đồ đại lão tông sư, diệt trăm vạn hùng sư, hoành hành hậu thế không chút kiêng kỵ, coi trời bằng vung, bá đạo tuyệt luân, ngạo thị thiên hạ, bễ nghễ muôn dân.
Lạc gia vui, thiên hạ mừng, một niệm như Phật, trong lúc nói cười hào hiệp tùy ý.
Lạc gia giận, thiên hạ khóc, một niệm như ma, tùy tiện bá đạo, tức giận ngập trời.
Mọi người đều cho rằng Trần Lạc đã biến mất theo núi Táng Cổ, ngay cả Tứ y thiên hạ cũng cho là như vậy, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy thân ảnh Trần Lạc, bọn họ mới ý thức được rằng, tất cả những thứ này đều là do bọn họ nghĩ ra mà thôi, Trần Lạc cũng không có biến mất, trước đây không có, hiện tại cũng không có.