Thiên Vu

Chương 820: Chúng nữ thần xuất thế (2)

Nàng hơi ngửa mặt lên, nhìn thẩm phán chi nguyên thuộc về mình tại trên hư không.

Lang Thiên còn đang muốn nói gì nữa, đột nhiên, bên trên hư không lại xuất hiện một đạo thẩm phán chi nguyên, cùng lúc đó, lại có một vị nữ tử đi ra từ bên trong núi Táng Cổ, một thân áo trắng như tuyết, tĩnh như u lan, tựa như thiên sứ ưu thương lạc giữa trần gian, không phải ai khác, chính là nữ thần Thiên Sứ, Tiết Thường Uyển.

Thẩn phán chi nguyên thuộc về Tiết Thường Uyển tựa hồ cũng không phải là thẩm phán Luân Hồi, còn là thẩm phán gì thì không ai biết, cho dù là mấy vị đại năng thượng cổ luân hồi chuyển thế như Táng Hoa, Tần Phấn, Ngạo Phong cũng chưa từng gặp qua.

Tiết Thường Uyển đi ra từ núi Táng Cổ, sau khi thấy Lạc Anh, thần tình hơi run run, dĩ nhiên nói ba chữ xin lỗi, không ai biết tại sao nàng lại xin lỗi Lạc Anh, e là chỉ có tự mình Lạc Anh biết, chỉ thấy nàng nhún nhún vai, đáp lại nói:

- Thực sự là ta không trách ngươi.

- Nhưng...

Tiết Thường Uyển vừa mới mở miệng, lại bị Lạc Anh ngắt lời:

- Chuyện cũ nói sau đi, có lòng tin vượt qua thẩm phán không?

Tiết Thường Uyển liếc mắt nhìn thẩm phán chi nguyên trên hư không một cái, gật đầu nói:

- Hẳn là có thể, còn ngươi thì sao?

- Có chút tự tin!

Lạc Anh và Tiết Thường Uyển nói chuyện, người ngoài nghe vào có loại cảm giác không hiểu nổi ra sao, không có ai biết hai vị nữ thần này chuẩn bị độ thẩm phán gì, thậm chí khiến người ta hoài nghi đến cùng có phải thẩm phán hay không, bởi vì cả hai nàng độ thẩm phán quả thực quá nhẹ nhàng. Khi thẩm phán chi nguyên hạ xuống, cả hai nàng ngay cả động cũng không, ánh sáng phán xét bao phủ lấy các nàng, giống như ánh sáng mặt trời vậy, lóe lên hết ngày rồi lại biế mất, sau đó thẩm phán chi nguyên cũng tiêu tán, tựa như chưa bao giờ xuất hiện.

Xem ra Lạc Anh vẫn là Lạc Anh, nhưng nét yêu diễm của nàng càng trở nên quyến rũ.

Tiết Thường Uyển vẫn là Tiết Thường Uyển, nhưng càng thêm ưu thương, càng thêm u buồn hơn.

Cũng không biết có phải những vị nữ thần này có phải là hẹn nhau cùng đi ra hay không, đầu tiên là Táng Hoa, Tri Thu, Tuyết Thiên Tầm, sau đó là Lạc Anh và Tiết Thường Uyển, ngay sau dó khong lâu là Mạc Khinh Sầu và Hạ Mạt lần lượt xuất hiện, các nàng độ thẩm phán cũng không phải là thẩm phán Luân Hồi, còn là thẩm phán gì, tương ự không ai biết được.


Xuất hiện tiếp theo đó cũng là hai vị nữ thần, chính là thánh nữ Nhan Vô Lẹ và Hoàng Tuyền, thẩm phán của cả hai vị nữ thần đồng dạng cũng không ai biết là loại thẩm phán gì, xem ra một cái càng quỷ dị hơn một cái.

- Thường Uyển, ngươi gặp hắn ở trong núi Táng Cổ sao?

Lạc Anh từ đầu tới đuôi vẫn là một dạng như thế, cho dù hiện tại nàng tâm sự nặng nề, nhưng vẫn là bộ dáng phong tình vạn chủng.

Tiết Thường Uyển gật dầu, ra hiệu mình đúng là đã gặp được Trần Lạc trong núi Táng Cổ, thấy Lạc Anh không nói lời nào, nàng lại nhẹ giọng hỏi:

- Anh tử, ngươi không trách ta sao?

- Trách ngươi cái gì? Trách ngươi yêu tên kia sao? Chớ ngu, nha đầu, thời điểm khi ngươi yêu hắn lại không biết hắn chính là Thông Thiên Lão Tổ ta mốn tìm, loại chuyện này sao có thể trách ngươi!

Xem ra Lạc Anh không có vấn đề, cũng không để ý, chỉ thở dài một tiếng, nói:

- Huống chi, bây giờ nói những lời này còn có ý nghĩa sao? Tiến vào núi Táng Cổ ta mới biết tại sao mình lại yêu thương hắn, không phải thiên ý, cũng không phải là vận mệnh, nguyên lai tất cả đều là do ta tự chuốc lấy... Nghĩ lại đúng là mỉa mai..

- Ta cũng thế...

Tiết Thường Uyển sâu xa, nói:

- Sau khi tiến vào núi Táng Cổ, ta mới biết được mình yêu hắn là do tự tìm, vì một lời tiên đoán không biết, dĩ nhiên dùng loại phương pháp này đi yêu hắn, nỗ lực dùng tình cảm để ràng buộc hắn.

- Ngươi là vậy, ta là vậy, Mạc Khinh Sầu cũng thế, Hạ Mạt cũng thế, chúng ta đều cùng một dạng.

Lạc Anh sâu sắc thở ra một hơi, nói:

- Không biết là tự bản thân chúng ta làm kỹ nữ, hay là chúng ta đều bị một ả kỹ nữ đùa bỡn...

- Ngươi có thể nhớ lại bao nhiêu?


- Chỉ là một giấc mộng tan tành mà thôi, tình cờ thoáng hiện mà thôi.

- Ta cũng thế.

Tiết Thường Uyển lại hỏi:

- Vậy ngươi vẫn... Trở về sao?

- Trở về?

Lạc Anh lắc đầu một cái, thở dài nói:

- Phương pháp ta dùng càng bết bát hơn so với luân hồi chuyển thế, không thể trở về được, coi như có thể trở về thì ta cũng sẽ không về.

- Vậy sứ mạng của ngươi thì sao đây?

- Sứ mạng?

Lạc Anh thấy buồn cười, nói:

- Kệ cha cái sứ mạng đó đi, ta chỉ biết là ta yêu nam nhân của ta, còn những chuyện khác thì không cần biết, cũng không thèm biết, bọn họ có nói gì cũng không quan hệ với ta.

- Chúng ta cùng yêu người đàn ông quá phức tạp...

Tiết Thường Uyển nói một câu không hiểu ra sao, nhưng có vẻ như Lạc Anh hiểu được.

- Ai nói không phải đây, Hoàng Tuyền và Nhan Vô Lệ độ chính là thẩm phán mười hai cung hoàng đạo? A... Hẳn phải gọi là chòm sao, đây là một loại vương tòa mới được sinh ra trong trời đất, nếu như ta suy đoán không sai, nam nhân chúng ta yêu kia tựa hô cũng là một người trong số đó, ha ha... Không thể không nói, nam nhân chúng ta yêu kia có mị lưc thực sự quá lớn, lớn đến chuyện gì cũng giống như đều có một phần của hắn.

Chư vị nữ thần thiên hạ lần lượt đi ra, mỗi người đều thần bí khó lường, đều độ thẩm phán, khiến người ta nhìn không thấu. Mọi người ở đây đều nghị luận sôi nổi, tới khi một người đi ra từ núi Táng Cổ, vô số người tụ tập tại biên hoang đều ngây ngẩn cả người, vì thân ảnh người này mờ ảo mơ hồ, tựa như một tia yên vụ, như ẩn như hiện, hư hư thật thật, không phải ai khác, chính là Nghịch Lang Gia trước đó đã bị Trần Lạc chém giết.

Cái gì? Nghịch Lang Gia còn sống? Làm sao có khả năng?

Khi núi Táng Cổ hiện thế, rất nhiều người đều tận mắt chứng kiến Nghịch Lang Gia bị Lạc gia đỉnh đỉnh đại danh chém giết, làm sao có thể còn sống?

Chờ chút, hiện tại Nghịch Lang Gia thật giống... Thật giống như chỉ là một đạo linh hồn!

Khi mọi người ý thức lại, đều kinh hô lên khó có thể tin nổi, phải biết rằng trên thế giới này, nếu như thân thể một người chết đi, như vậy cũng là chết rồi, tuy nói linh hồn có thể tồn tại độc lập, nhưng thứ đồ chơi này dù sao cũng là bản nguyên nhân loại, mất đi thân thể, linh hồn vô cùng yếu đuối, yếu đuối đến mức dù gặp phải một tia nắng mặt trời, thậm chí một cơn gió mạnh cũng sẽ biến thành tro bụi.

Nhưng hiện tại linh hồn Nghịch Lang Gia hoàn chỉnh vô khuyết, thậm chí không chịu đại tự nhiên ảnh hưởng, điều này không thể không khiến người ta kinh thán, thiên kiêu chính là thiên kiêu, linh hồn từ lúc sinh ra đã mạnh mẽ hơn so với người bình thường. Bất quá, chỉ còn lại linh hồn thì hắn có thể làm gì? Làm một cô hồn dã quỷ sao? Không ai biết, dù sao linh hồn Nghịch Lang Gia cũng đã tiến vào núi Táng Cổ, còn núi Táng Cổ lại được xưng là tạo hóa chi địa, cũng gọi là kỳ tích chi địa, có ai dám nói sau này Nghịch Lang Gia chỉ có thể là cô hồn dã quỷ đây?