Lời Đường Phi nói quá mức thâm ảo, thế cho nên Trần Lạc nghe vào căn bản không hiểu, cái gì là mình không có kiếp trước, cũng chưa có kiếp sau, cái gì gọi mình là kiếp trước, mình là kiếp sau gì đó, đây chẳng phải trước sau mâu thuẫn rồi sao?
- Không được… Hỏi ta… Ta cũng không hiểu… Đây là lời ngươi đã từng nói với ta, nếu như ngươi không hiểu, như vậy trên thế giới này cũng không có người thứ hai hiểu được.
- Lời ta từng nói với ngươi?
Trần Lạc thực sự mê man.
- Ta không biết… Ta lạc lối… Ta chỉ biết ta nên nói lại lời này cho ngươi biết, ngươi chỉ là chính ngươi, mãi mãi vẫn là thế… Không được quên, không thể quên, phàm hết thảy cảnh tượng đều là hư vọng…
Rốt cuộc Trần Lạc hoàn toàn biến mất.
- Hắn… Đã hiểu sao?
Đương Phi tóc tai bù xù, bên trong đôi tròng mắt màu máu đều là nét hoang mang, bàng hoàng. Rù rì nói:
- Hắn đã hiểu, không! Hắn không có hiểu…
Khi Trần Lạc biến mất, lúc đó Trường Hận nhắm mắt lại, nhẹ giọng hỏi:
- Đường Phi, ngươi không mệt mỏi sao?
- Mệt mỏi? Ta sao có thể không phiền lụy? Lần lượt nằm mộng, giống như lần lượt luân hồi, mỗi một giấc mộng cảnh đều là một đoạn ái hận tình cừu, liên tục nhiều lần, không có phần cuối, ta sao không phiền lụy chứ…
- Tại sao nhất định phải như vậy…
- Ta… Ta không biết, ta lạc lối… Đã sớm lạc lối, tại trước mặt vận mệnh… Bản thân chúng ta đều lạc lói… Cái gì là đúng, cái gì là sai, đúng là vận mệnh, sai vẫn là vận mệnh… Ha ha…
Đường Phi xoay người nhìn Trường Hận, thê lương nói:
- Trường Hận… Ngươi khuyên hắn chết… Ngươi đang chuẩn bị… Chuẩn bị tiếp thu vận mệnh sao?
- Ta chỉ biết hắn chết rồi, mọi chuyện đều có thể kết thúc, chí ít có một số việc sẽ không phát sinh.
- Ha ha… Kiếp trước hắn đã chết một lần… Nhưng… Tất cả những thứ này… Đã kết thúc sao?
- Hiện tại, Thiên, Địa, Nhân, thậm chí Vận Mệnh chi thư đều đang gây dựng lại, trước khi Vận Mệnh chi thư chưa hoàn thành, ta nghĩ… Nên đánh cược một lần…
Xem ra Trường Hận mãi mãi vẫn là bình tĩnh như vậy, nói:
- Lẽ nào ngươi không muốn sao? Ta biết ngươi nghĩ gì, bởi vì ngươi thống khổ hơn nhiều so với bất luận người nào trong số chúng ta… Cho dù ta không biết ngươi và hắn tại trong Địa Ngục đã từng trải qua những việc gì…
- Ha ha… Địa Ngục… Ha ha… Địa Ngục…
Đường Phi cười, cười càng thê mỹ, nói:
- Ta cũng muốn đánh cược… Ta cũng muốn kết thúc… Ta muốn kết thúc tất cả những chuyện này hơn bất luận người nào… Nhưng ta… Không biết phải kết thúc như thế nào… Ta thật sự không biết… Ta thậm chí không biết tại sao mình muốn cho hắn tới núi Táng Cổ, ngay cả vừa rồi ta cũng không biết tại sao phải nói với hắn câu nói đó.
- Ngươi lạc lối…
- Ha ha, chẳng phải ngươi cũng thế sao…
- Ngươi cho hắn tới núi Táng Cổ, ngươi cũng khiến hắn lạc lối…
Trường Hận nói.
- Câu nói trước đó của ngươi nhắm thẳng vào bản tâm hắn, chẳng phải ngươi cũng khiến cho hắn lạc lối sao…
Phàm hết thảy hiện tượng đều là hư vọng… Trong lúc hoảng hốt, Trần Lạc bất tri bất giác đi tới một địa phương kỳ quái, tượng tự cũng không có bầu trời, không có mặt đất, tựa như hư không vô tận, hắc ám vô tận. Khác biệt chính là bên trên hư không có một quyển thiên thư to lớn vô biên vô tận, thiên thư có tên là Hư Vọng chi thư, đây là không gian Hư Vọng. Trần Lạc ngẩng đầu nhìn Hư Vọng chi thư, hắn còn nhớ rõ linh hồn của mình đã trải qua chín chín tám mươi mốt lần Hư Vọng chi hỏa đốt cháy tịnh hóa, dĩ nhiên thành tựu linh hồn Hư Vọng, càng ký một khế ước với Hư Vọng chi thư.
Thiên địa to lớn, tự ta bất khuất, thần linh mạnh, tự ta không sợ, quang ám oai, tự ta bất động, tâm ta, ý chí ta là của ta, tinh thần ta thống trị, ta tự mở ra trí tuệ, đây là quy tắc chung của Hư Vọng chi thư.
- Thiên địa bất nhân cho rằng vạn vật đều là chó rơm…
- Vạn vật là giả, đều là giả tượng…
- Ta tự hư vọng, ta tự cầu thật…
Đây là câu mở đầu của Hư Vọng chi thư, ý tứ rất đơn giản, Hư Vọng chi thư nói vạn vật đều là tồn tại giả tạo, chúng sinh là thế, chúng linh là thế, vận vật đều là hình ảnh giả tạo, thậm chí ngay cả đại tự nhiên, ngay cả phiến thế giới này, tất cả đều là hình ảnh giả tạo, đều là chó rơm, đều là con rối… Đều là giả tượng…
Cái gọi phàm hết thảy đều là giả tượng, đều là hư vọng, đã là như thế, khi vừa nhìn câu mở đầu của Hư Vọng chi thư, Trần Lạc còn không tin, nhưng sau khi hắn tu tập qua phần đầu tiên của Hư Vọng chi thư rồi minh tưởng cầu thật mới hiểu được, Hư Vọng chi thư nói tới cũng không giả. Sau khi dùng linh hồn hư vọng minh tưởng, hắn cảm giác được thế giới này hoàn toàn là một loại hình thái nguyên thủy, chúng sinh là thế, đại tự nhiên là thế, tất cả mọi thứ bên trong thiên địa đều là thế.
Cho tới nay, Trần Lạc vẫn luôn chống cự Hư Vọng chi thư, cho dù là tu tập Minh Tưởng Cầu Thực, về sau cũng rất ít sử dụng qua, nguyên nhân rất đơn giản, Hư Vọng chi thư nói cho hắn biết tất cả mọi thứ trên thế giới này đều là giả, Minh Tưởng Cầu Thực lại khiến cho hắn thực sự cảm nhận được thế giới này là giả, điều này khiến cho hắn cảm giác rất sợ sệt, một loại âm thầm sợ hãi, ngẩm lại, ngươi sinh tồn trong thế giới này hơn chục năm, đột nhiên có một ngày biết được tất cả mọi thứ trên thế giới là giả, bằng hữu cũng thế, hồng nhan cũng thế, người thân cũng thế, mọi thứ đều là giả tượng, ngươi nói ngươi còn sống có ý nghĩa gì? Còn có động lực gì? Chính vì thế, hắn vẫn luôn chống cự Hư Vọng chi thư.
Hư Vọng chi thư tổng công có chín bản, phần đầu tiên chính là Minh Tưởng Cầu Thực.
Giờ khắc này, thiên thứ hai của Hư Vọng chi thư không biết từ lúc nào dĩ nhiên hiện ra trước mặt hắn, tên chương là Phá Rồi Lại Lập.
Phần chương Minh Tưởng Cầu Thực không có bất luận văn tự ghi chép gì, chương Phá Rồi Lại Lập sau đó đồng dạng cũng không có văn tự ghi chép.
Trần Lạc cứ nhìn như vậy, nhìn chương thứ hai Phá Rồi Lại Lập trống không.
Phá rồi lại lập? Phá cái gì, lập lại cái gì? Phá chính là giả, lập chính là thật. Như thế nào là giả, như thế nào là thật?
Nếu như thiên địa là giả tượng, như vậy đến tột cùng là thứ gì che mắt chúng linh, là cái gì che dấu chân tướng nguyên thủy?
Trần Lạc suy tư, núi Táng Cổ đến tột cùng là có thời gian hay không thì hắn không biết, nhưng hắn biết rõ tại trong không gian Hư Vọng này không có thời gian trôi qua, hắn cứ nhìn như vậy, tìm hiểu, cả người không nhúc nhích phảng phất như đã hoàn toàn tọa hóa, dần dần linh hồn hư vọng bắt đầu minh tưởng, nơi đây thời gian như thấm thoắt, thoáng cái như đã qua nghìn năm. Không biết qua bao lâu, khi hắn một lần nữa mở mắt ra, một đôi mắt u oán trở nên vẩn đục, ngược lại từ vẩn đục bắt đầu trở nên rõ ràng, tựa như nước đục trở nên trong suốt.