Vừa nhìn pho tượng, trong phảng phất lại giống như tiến vào một giấc mộng. Trong mộng, hắn gặp gỡ Tri Thu, rồi dần dần hiểu nhau, từng chút ký ức chưa phai giống như mới chỉ phát sinh ngày hôm qua thôi, cho đến khi ly biệt, gắn bó tại Vân Đoan, như một đoạn khúc cuối cùng. Tựa như mộng không phải là mộng, se lại duyên kiếp trước, chớp mắt ngàn năm, ngàn năm thương nhớ.
Cho đến hiên tại, thời gian ly biệt, tiếng đàn Tri Thu biểu diễn vẫn còn vang vọng trong lòng, trong tiếng đàn đều là nỗi bi thương, hoa vì đó héo tàn, cỏ vì đó héo khô, biển rộng vì đó rít gào, sa mạc vì đó tung bay, nhật nguyệt vì đó hôn ám, đó là một loại ưu thương, mặt đất vì đó rạn vỡ, đó là một lại bi thống, bầu trời vì đó tuyết rơi, đó là một oại gào khóc.
Theo đó, thanh âm Tri Thu truyền đến:
- Mộng, là thực sự, là mộng kiếp trước kia, chính là mộng kiếp trước ta gặp qua vô số lần, nguyên lai đều là sự thật…
- Trần Lạc… Chính là hắn kiếp này!
- Tại sao?
- Tại sao phải như vậy, đã từng nói lời thề non hẹn biển, nói lời biển cạn đá mòn, nói lời Thiên trường Địa cửu… Núi không mòn, trời đất dung hợp mới dám tuyệt cùng Quân… Vì sao lại như vậy? Tại sao nhất định phải đi? Tại sao nhất định phải làm như vậy?
- Ngươi nói ngươi không tin vận mệnh, không muốn bị vận mệnh an bài…
- Tại sao kết quả vẫn lựa chọn mai táng Cổ…
- Tại sao ngươi đã mai táng Cổ, hết lần này tới lần khác còn muốn ta đi luân hồi?
- Ngươi nói sẽ không gặp lại, vĩnh viễn không gặp lại, ngươi chặt đứt kiếp trước, xóa bỏ kiếp sau, ngươi nói vĩnh viễn sẽ không rơi vào luân hồi, tại sao còn muốn trở về.
- Ngươi mai táng Cổ là vì ai… Ngươi luân hồi lại là vì ai…
- Cho ta hi vọng… Chờ đợi ta sẽ lại là thất vọng… Đúng không?
Trần Lạc cũng thử giao lưu với Tri Thu, nhưng căn bản vô dụng, hắn không biết vì sao lại như vậy, đành tiếp tục đi về phía trước, lại thấy một pho tượng, là một nữ nhân bá tuyệt, lạnh lùng nghiêm nghị, Trần Lạc đồng dạng cũng không biết pho tượng này là ai, nhưng khiến cho hắn liên tưởng tới một người, là Tuyết Thiên Tầm.
Lại là một giấc mộng, lại là một đoạn ái hận tình cừu, phảng phất như tự mìn trải qua, như chỉ vừa phát sinh ngày hôm qua.
Đến tột cùng là giấc mộng, hay là duyên định từ kiếp trước, chớp mắt ngàn năm tình cừu, Trần Lạc đồng dạng không phân biệt rõ, theo đó lại nghe thấy tiếng Tuyết Thiên Tầm truyền đến.
- Không nghĩ tới kiếp trước Tuyết Thiên Tầm ta lại lưu luyến một nam nhân xấu xa như vậy.
- Trần Lạc? Hừ! Kiếp trước ngươi không nhìn ta yêu ngươi say đắm, không để ý đến cảm thụ của ta, bỏ ta rời đi, ta khổ sở cầu xin, ngươi vẫn như trước, lựa chọn mai táng Cổ, ngươi mai táng Cổ vì ai… Nói cho ta biết là vì ai!
- Ngươi chặt đứt kiếp trước, xóa bỏ kiếp sau, phát lời thề vĩnh viễn không bao giờ rơi vào luân hồi, tại sao còn muốn trở về! Ngươi luân hồi là vì ai?
Trần Lạc thế nào cũng không nghĩ tới, chính mình kiếp trước vẫn còn có một đoạn ái hận tình cừu với Tuyết Thiên Tầm, nữ nhân này kiếp trước bá đạo như vậy, kiếp này vẫn bá đạo như kiếp trước, nữ nhân như vậy, yêu cực đoan, hận cũng cực đoan, điều này không khỏi khiến Trần Lạc hoài nghi, sở dĩ tính tình Tuyết Thiên Tầm ở kiếp này phát sinh thay đổi, có phải vì hứng chịu ảnh hưởng từ kiếp trước hay không, rất có khả năng, Trần Lạc không biết cũng không muốn biết, hắn thậm chí không biết mình nên làm cái gì, có thể làm gì, chi đành tiếp tục bước về phía trước.
Phía trước là bốn pho tượng, Trần Lạc không cần nhìn cũng đã biết là những ai. Thiên y Trường Hận, Nhiên u Đường Bỉnh Nhiêm, Độc y Mạn Đà La, Sát y Vũ Yêu.
Mộng, lại là một giấc mộng. Trong mộng, hắn và Trường Hận lịch lãm trong chín tầng trời. Trong mộng, hắn soạn nhạc đại tự nhiên cùng Đường Bỉnh Nhiêm. Trong mộng, hắn cùng múa với Vũ Yêu tại Cửu U. Trong mộng, hắn cùng Mạn Đà La dắt tay nhau chiến đấu tại Thâm Uyên.
Một đoạn lại một đoạn, từ gặp nhau cho đến khi ly biệt, một đoạn lại một đoạn ái hận tình cừu, một đoạn lại một đoạn ký ức, một đoạn lại một đoạn duyên từ kiếp trước, tất cả đều rõ ràng như ngay trước mắt, như việc mới ngày hôm qua. Nhắm mắt lại, Trần Lạc thậm chí có thể kể ra rõ ràng quá trình quen biết với Ngũ y thiên hạ, là mộng sẽ không được rõ ràng như vậy, là ký ức kiếp trước cũng sẽ không hoàn mỹ, đầy đủ như vậy, bởi vì tất cả những thứ này giống như tự mình trải qua, ghi lòng tạc dạ.
- Ngươi mai táng Cổ là vì ai… Ngươi luân hồi lại là vì ai…
Trường Hận nói như vậy, Đường Bỉnh Nhiêm nói như vậy, Vũ Yêu nói như vậy, Mạn Đà La cũng nói như vậy…
- Ngươi đã tự tay kết thúc nó, vì sao còn muốn cho nó bắt đầu một lần nữa…
- Tại sao?
- Tại sao nhất định phải như vậy?
- Ngươi muốn cho ta yêu ngươi bao nhiêu lần, hận ngươi bao nhiêu lần mới bằng lòng bỏ qua, ta mệt mỏi, yêu mệt mỏi, hận cũng mệt mỏi. Ta biết, ngươi sớm cũng mệt mỏi, bằng không thì ngươi cũng sẽ không chặt đứt mình kiếp trước, xóa bỏ mình kiếp sau, phát lời thề vĩnh viễn không bao giờ rơi vào luân hồi, ngươi từ bỏ hết thảy tất cả, chỉ vì muốn giải thoát, nhưng vì sao ngươi lại trở về…
- Nói cho ta biết, tại sao?
Thanh âm của Tứ y thiên hạ kéo dài truyền đến, thật lâu sau mới biến mất.
Trần Lạc nhắm hai mắt lại, trong lòng phức tạp không thôi, hắn không biết đã qua bao lâu, chỉ nhớ rõ mình và những nữ nhân này đã trải qua một đoạn ái hận tình cừu, đúng vậy, là tự mình trải qua, hắn rất chắc chắn, nhưng càng thêm xác định đây là một đoạn duyên từ kiếp trước, hắn không biết duyên từ kiếp trước có thể lan tràn qua kiếp này hay không, hắn cũng không muốn biết, chỉ biết rằng trong lòng lúc này đang rất phức tạp, đầy rẫy hổ thẹn, loại cảm giác này khiến cho hắn rất là thống khổ.
Hiện tại trải qua tất cả những thứ này, Trần Lạc không thể không thừa nhận một chuyện, kiếp trước của mình thực sự đều có một đoạn ái hận tình cừu với những nữ nhân này, bất quá hắn biết rõ thì biết, nhưng những thứ này đều là ái hận tình cừu của kiếp trước, chẳng có quan hệ gì với hắn. Trong suy nghĩ của hắn, kiếp trước là kiếp trước, kiếp này là kiếp này, hắn vẫn phân biệt rõ ràng rành mạch, nhưng hiện tại hắn phân không rõ, bởi vì loại cảm giác tự mình trải qua khiến hắn hoàn toàn không phân rõ được là ái hận tình cừu của kiếp trước hay kiếp này. Đúng vậy, hắn không phân rõ, cho dù biết rõ những thứ này đều là duyên từ kiếp trước, nhưng vẫn không được như trước, trong lòng hắn vẫn tràn ngập hổ thẹn.
- Kiếp trước ta đúng là một tên đại hỗn đản!
Trần Lạc không khỏi cảm than một câu, tự mình trải qua duyên kiếp trước, hắn phát hiện kiếp trước mình quả thực chính là một tên tùy sống tùy chết, không có chuyện gì liền thích đùa giỡn mỹ nữ, thông đồng nữ thần, xong chuyện lại vỗ mông rời đi, chưa bao giờ chủ động, chưa bao giờ từ chối, chưa bao giờ hứa hẹn, có thể nói là tên hỗn đản tuyệt thế.
Đang nói, bỗng nhiên Trần Lạc sửng sốt, bởi vì hắn phát hiện mình cũng có một cái đức hạnh giống hệt như thế.
- Xem ra, chó đúng là không đổi được tật ăn phân!