- Buổi tối hôm trước đó ngươi vẫn còn triền miên với lão nương trên giường, sáng sớm rời giường thì mẹ nó chả có ai, ngươi vừa đi chính là nửa năm, lão nương tìm ngươi khắp cả thế giới đều không được. Nửa năm sau, mẹ nó ngươi chỉ gửi cho ta một cái tin ngắn cũn, nói khốn kiếp nhà ngươi đã rời đi, ta hận ngươi, tại sao ngươi không đi chết đi.
Một thân linh lực của Trần Lạc không thể tế ra, bên ngoài còn đang chịu trọng thương, cả người không hề có một chút khí lực, hiện tại bị Lạc Anh ấn trên mặt đất, ngay cả phản kháng cũng không thể, Lạc Anh càng không chút khách khí ngồi xuống trên người hắn, mạnh mẽ bóp chặt lấy cổ hắn.
Trần Lạc cố gắng đẩy Lạc Anh ra, nhưng đáng tiếc căn bản không có khí lực gì, càng cảm giác hô hấp không nổi, khó khăn giải thích:
- Sau đó không phải ta đã nói với ngươi rồi sao, ta không phải người thuộc về thế giới kia.
- Lẽ nào lão nương là người thuộc về thế giới kia sao?
- Ta… Không phải về sau ta mới biết được sao?
Không nói cái này còn tốt, vừa nói ra, Lạc Anh càng tức giận hơn.
- Mẹ nhà nó, nếu ngươi đã biết rồi, tại sao còn muốn ra đi không từ giã?
- Ngươi cũng biết ta là tội phạm truy nã của thế giới này, người ở cạnh ta sẽ không có kết quả tốt, sẽ bị ta liên lụy, ta cũng vì suy nghĩ cho ngươi… Trước tiên ngươi buông ta ra đã… Mẹ nó… Ta sắp chết rồi.
- Lão nương nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, ta không để ý, ta không bận tâm một chút nào. Nhưng mẹ nhà nó, ngươi có chịu nghe lần nào chưa? Lão nương từng nói có khó khăn gì chúng ta cùng nhau vượt qua, nhưng ngươi có nghe chưa? Lão nương thậm chí vì ngươi, ngay cả thế giới này cũng không muốn trở lại, chỉ vì muốn ở cùng một chỗ với ngươi, cuối cùng lấy cái chết uy hiếp ngươi, nhưng mẹ nhà nó, ngươi ngay cả nhìn cũng chẳng thèm liếc mắt một cái, cứ thế bỏ đi, ta hận ngươi, ngươi thực sự chán ghét ta đến thế sao?
- Nói lời thề non hẹn biển, mãi mãi bên nhau, nói nào là đồng sinh cộng tử? Tên khốn kiếp nhà ngươi, toàn bộ là lừa phỉnh lão nương phải không?
- Dù không yêu, nhưng cũng từng thích chứ? Coi như là hai người xa lạ không có yêu thích, nhưng hở chung với hai hai năm chín tháng lẻ bảy ngày cũng nên có chút cảm tình chứ? Dù không có cảm tình, nhưng ăn nằm với nhau bao nhiêu lần, cũng nên có chút không nỡ rời xa chứ? Coi như là chuyện tình một đêm, trước lúc đi người ta còn biết nói lời từ biệt, còn ngươi thì sao? Chơi lão nương nhiều lần như vây, cuối cùng bỏi đi không lời giã từ, sau nửa năm mới truyền lại cho lão nương một cái tin nhắn vứt đi, trên thế giới này tại sao có thể có được tên nam nhân đê tiện khốn nạn như ngươi chứ? Cuối cùng ngươi ngay cả sinh tử của lão nương cũng mặc kệ không hỏi, nói ngươi là tên nam nhân khốn nạn số một thiên hạ, đấy là còn làm bẩn hai chữ nam nhân, tên nam nhân khốn kiếp, cặn bã, hỗn đản không biết xấu hổ ngươi đi chết đi.
- Trở lại thế giới này, ngươi biết rõ là ta vẫn một mực tìm ngươi, tại sao vẫn còn ẩn trốn?
- Ngươi trốn thì trốn hẳn đi, tại sao còn lấy một thân phận xa lạ xuất hiện trước mặt lão nương?
- Xuất hiện thì xuất hiện, tại sao còn muốn làm bộ không nhận ra lão nương, còn làm bằng hữu của ta?
- Con mẹ nó, ngươi còn uống rượu với lão nương, còn sờ soạng lão nương, con mẹ nó… Đùa giỡn lão nương, mẹ nó chứ, sao ngươi có thể đê tiện như thế?
- Từ Tiểu Kim Câu đến học phủ Trung Ương, ngươi vẫn luôn biết, nhưng từ đó đến giờ ngươi vẫn không nói với ta, dù một lần cũng không, ngươi làm sao có thể độc ác như vậy, tuyệt tình như vậy, vô sỉ như vậy? Càng khốn kiếp hơn là, ngươi biết rõ là ta yêu thương ngươi, nhưng ngươi vẫn còn ve vãn nữ nhân khác trước mặt lão nương, ngươi thấy một người không đủ, ngươi lại đùa gỡn hai người, hai người không đủ, con mẹ nó ngươi lại đùa giỡn bốn người, tên khốn kiếp tuyệt thế nhà ngươi, toàn bộ bằng hữu bên người lão nương đều bị ngươi đùa bỡn một lần, ngươi có biết không? Ngươi đi chết đi! Đồ khốn kiếp.
Lạc Anh hoàn toàn phát điên lên rồi, cưỡi ở trên người Trần Lạc, nào là cắn nào là đánh, dường như muốn phát tiết toàn bộ oán niệm tích lũy trong những năm qua. Mới đầu Trần Lạc còn phản kháng giãy dụa vài lần, sau đó phát hiện thực sự không có khí lực gì, đơn giản chỉ đành nhắm mắt lại, mặc kệ cho Lạc Anh phát tiết.
- Tại sao phải làm như vậy với ta? Ô… Ô… Tại sao?
- Tại sao phải tổn thương tình cảm của ta như thế? Ô…Ô..Ô…
Tựa hồ phát tiết xong, Lạc Anh lại khóc lên huh u, hai tay liên tục nện xuống người Trần Lạc.
- Ngươi phải bù đắp tình cảm lại cho ta! Bồi ta yêu say đắm, bồi ta tuổi thanh xuân, bồi ta tưởng niệm, ô ô ô… Bồi ta… Bồi ta… Bồi ta… Ô ô ô… Tại sao ngươi lại làm như vậy với ta…
- Ngươi có biết năm đó ngươi bỏ ta đi thế nào không, biết ta thương tâm cỡ nào không, ô ô…
- Ngươi có biết nhiều năm như vậy, ta nhớ ngươi thế nào không, ô ô…
- Từ khi chúng ta gặp nhau, quen biết, hiểu nhau, mến nhau rồi yêu nhau, ô ô… Hỗn đản!
- Hỗn đản! Ô ô… Tại sao phải làm như vậy với ta!
Khóc lóc, kêu gào, đánh đấm, không biết qua bao lâu, dường như Lạc Anh đã mỏi mệt, nằm nhoàn trên người Trần Lạc, khóc ồ lên, có thể nàng thực sự đã quá mệt mỏi, cũng có thể trong những năm này đã tích lũy quá nhiều oán niệm, quá nhiều tưởng nhớ, hiện tại có chỗ phát tiết ra, nhất thời khiến nàng phát tiết hết thảy ra ngoài, vừa khóc lóc, rồi cứ như thế ngủ thiếp đi trên người Trần Lạc.
Trần Lạc vẫn không nhúc nhích, cũng không có đứng dậy, cứ mặc kệ cho nàng nằm trên người mình. Nhìn Lạc Anh ngủ say, trong lòng hắn cảm thấy rất đau đớn, trước đây hắn chỉ cho rằng mình là một tên lưu manh, nhiều nhất cũng là một tên lưu manh hỗn đản, nhưng sau khi bị Lạc Anh phát tiết một hồi như vậy, lúc này hắn mới ý thức được nguyên lai mình là một tên lưu manh triệt để, trong lúc lơ đãng ly biệt, dĩ nhiên tạo thành tổn thương lớn như vậy với Lạc Anh.
Cảm tình vẫn là thứ uy hiếp hắn, bởi vì hắn xưa nay vẫn không biết nên đối mặt với nó như thế nào, thế nên cho tới nay hắn vẫn đều không từ chối, không chủ động, không hứa hẹn.
Không từ chối là bởi vì hắn không hiểu từ chối. Không chủ động là bởi vì hắn không muốn chủ động. Không hứa hẹn là bởi vì hắn không dám hứa hẹn.
Trước đây bị vướng bởi thân phận Thông Thiên Lão Tổ, hiện tại càng bết bát hơn, hầu như đã trở thành công địch của toàn thế giới, ngay cả ông trời cũng muốn làm thịt hắn, dưới loại tình huống này, hắn làm sao còn dám hứa hẹn với ai.
Lạc Anh đang ngủ say nhưng vẫn ôm lấy Trần Lạc thật chặt. Nàng không còn quyến rũ, cũng không có xinh đẹp động lòng người, hiện giờ nàng chỉ như một thiếu nữ say tình, đặt hết tâm tư vào đó. Trần Lạc không nhịn được đưa tay lau đi vệt nước mắt đã khô trên khóe mắt nàng, Lạc Anh lập tức thức tỉnh, cho rằng Trần Lạc lại muốn trốn, thế nên càng ôm chặt hắn hơn, chớp dopdongj đôi mắt, rù rì nói:
- Không được trốn khỏi ta, không được tiếp tục đối xử với ta như vậy nữa…