Thiên Vu

Chương 786: Ma quân điên cuồng

Khi Ma quân Thất Dạ nghiền nát hư không đi đến, mười tám đạo thẩm phán chi nguyên cũng lần lượt xuất hiện, tựa như mười tám con giao long thần thánh Quang Minh quấn quanh, điên cuồng cắn xé, thân thể khi thì tán loạn, khi thì ngưng tụ, hư hư thật thật, như ẩn như hiện.

Nhìn một màn này, Đồ lão tà không khỏi cảm thấy tê dại da đầu, trời xanh hạ xuống mười hai đạo thẩm phán đánh lên đầu Trần Lạc, có thể sau đó còn thêm nữa, hiện tại Ma quân Thất Dạ càng hoành tráng hơn, trời xanh trực tiếp hạ xuống mười tám đạo thẩm phán. Biến thái nhất chính là, Ma quân Thất Dạ cứ như vậy, mạnh mẽ cứng rắn khiêng mười tám đạo thẩm phán, trực tiếp nghiền nát hư không từ biển vô tận bước chân vào thế giới này, đây không thể không khiến người ta cảm thán Thất Dạ cường hãn.

Ầm! Rắc! Rắc! Đại tự nhiên thẩm phán, đại thương thiên thẩm phán, đại Vô Úy thẩm phán, đại Nhật Như Lai thẩm phán, đại Quang Minh thẩm phán...

Đầy đủ mười tám đạo thẩm phán hung tàn bao phủ lấy Ma quân Thất Dạ, thẩm phán thân thể của hắn, thẩm phán linh hồn của hắn, thẩm phán tất cả mọi thứ của hắn...

- Huynh đệ, dạo này khỏe chứ?

Ma quân Thất Dạ đạp bước trong hư không, mỗi bước đi ra đều có vẻ gian nan vô cùng, sắc mặt trắng xám, thân thể càng là mơ hồ, đôi mắt càng thêm hắc ám, nhưng hắn không sợ, thậm chí trong thần sắc không hề có lấy một tia sợ sệt, phảng phất như không hề quan tâm tới mười tám đạo thẩm phán kinh khủng kia.

Chỉ thấy hắn vung tay lên, mạnh mẽ bắt lấy mười tám đạo thẩm phán, tựa như bóp trái cam, lòng bàn tay xuất hiện hai chén rượu, tại trước mắt bao nhiêu người, dĩ nhiên ép từ mười tám đạo thẩm phán ra hai chén rượu đầy, điều này thực khiến người ta được mở rộng tầm mắt, trân trối há hốc mồm.

- Tiếp lấy!

Trần Lạc đưa tay nhận lấy một chén rượu, ngay cả là hắn, khi thấy một màn như vậy, tim gan cũng không nhịn được thoáng run rẩy lên, Ma quân Thất Dạ thực sự quá điên cuồng.

- Cụng ly!

Ma quân giơ cao chén rượu lên, ngửa đầu một hơi uống cạn sạch.


- Ha ha ha! Được!

Trần Lạc cũng không do dự, dốc một chén vào bụng, chỉ cảm thấy linh hải bốc lên một trận, mỗi tấc da thịt khắp toàn thân bùm bùm nổ tung, nếu không phải hắn nắm giữ linh hải Giới, chỉ sợ một chén này uống vào bụng rồi liền nổ chết ngay tại chỗ.

Ầm! Trong hư không đột nhiên lại xuất hiện một đạo thẩm phán chi nguyên, xem ra là thuộc về Trần Lạc, khi tiếng chuông thẩm phán vang lên, lại xuất hiện một đạo thẩm phán chi nguyên, đồng dạng cũng thuộc về Trần Lạc.

- Huynh đệ, xem ra trên người ngươi có không ít bản gốc tội lỗi đó!

Ma quân Thất Dạ liếc nhìn mười bốn đạo thẩm phán bao phủ lấy trên người Trần Lạc, vừa dứt lời, trong hư không lại xuất hiện ba đạo thẩm phán chi nguyên, trong đó có hai đạo bao phủ lấy Trần Lạc, một đạo còn lại bao phủ lên người Ma quân Thất Dạ.

- Đại ca, bản gốc tội lỗi trên người ngươi còn nhiều hơn của ta.

Trần Lạc quả thực bội phục sát đất với Ma quân Thất Dạ, gắng gượng chống đỡ mười tám đạo thẩm phán, còn có thể dũng cảm hào hiệp như vậy, e sợ là trong thiên hạ ngày nay cũng chỉ có Ma quân tiếu ngạo thiên hạ mới dám làm như thế. Có tư cách làm như vậy, hắn ngẩng đầu nhìn mười sáu đạo thẩm phán bao phủ lấy mình trong hư không, trong lòng không biết một khi nhiều thẩm phán như vậy đánh xuống đầu, chính mình có thể tán loạn trong nháy mắt hay không.

Xa xa, thần tình Đồ lão tà dại ra nhìn thẩm phán chi nguyên lũ lượt kéo đến trên hư không, cứ như vậy không lâu sau, trên người Trần Lạc đã bị bao phủ bởi mười tám đạo, còn trên người Thất Dạ bị bao phủ bởi hai mươi đạo thẩm phán, hơn nữa tựa hồ còn chưa hết, vẫn tiếp tục tăng thêm, Nhìn lại hai người Thất Dạ và Trần Lạc một chút, một người hào hiệp hơn một người, một người càng tùy tiện hơn một người, cả hai tựa hồ căn bản chẳng hề coi những thẩm phán chi nguyên kia là thứ gì to tát, không những thế, còn uống rượu cười đùa với nhau, nếu không phải tự mình chứng kiến, có ai dám tin là thật?

- Đường Phi, trước tiên ngươi dẫn theo huynh đệ của ta tiến vào núi Táng Cổ, nơi này cứ giao cho ta.

Thất Dạ nói một câu khiến trong lòng Trần Lạc bỗng nhiên ngẩn ra, cười nói:

- Đại ca, ngươi xem thường ta?


- Huynh đệ, ngươi tiến vào núi Táng Cổ trước, ta tự có biện pháp tiến vào, nếu ngươi không tiến vào, hai huynh đệ chúng ta sợ rằng sẽ phải chôn thây ở đây.

Cho dù Trần Lạc không muốn, nhưng không thừa nhận cũng không được, tình hình chiến trận tới cấp bậc này rồi, lấy thực lực của hắn căn bản không đáng chú ý, không những không giúp được gì, lưu lại cũng chỉ có thể trở thành trói buộc, bất kể là đối chiến với Tứ y thiên hạ, hay là thẩm phán chi nguyên, so thực lực hắn còn cách biệt quá nhiều, đợi ở chỗ này chỉ làm thêm vướng bận. Hắn hiểu đạo lý này, nhưng hiểu thì hiểu, thực hiện lại thấy khó khăn, muốn hắn bỏ lại hai người Đường Phi và Thất Dạ, còn một mình mình tiến vào núi Táng Cổ, chuyện này hắn không làm được.

Đương nhiên, đây không phải là trọng yếu nhất, trọng yếu nhất là tình huống hắn phải đối mặt lúc này rất phức tạp, không chỉ có mười tám đạo thẩm phán chi nguyên bao phủ, còn bị Tứ y thiên hạ nhìn vào chằm chằm, kinh khủng nhất chính là, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng còn có những sức mạnh khác vẫn đang nỗ lực ngăn cản chính mình, những sức mạnh này cực kỳ mạnh mẽ, đều núp ở trong bóng tối, cho dù không có trực tiếp rat ay, nhưng hắn dám khẳng định, bọn họ tuyệt đối sẽ không cho hắn được dễ dàng tiến vào núi Táng Cổ.

Ma quân Thất Dạ gắng gượng chống đỡ hai mươi đạo thẩm phán chi nguyên, mỗi bước hắn bước ra đều vô cùng gian nan, thân thể càng mơ hồ, hơn nữa ngăn trở hắn giống như cũng không chỉ là hai mươi đạo thẩm phán chi nguyên, tựa hồ cũng có sức mạnh khác.

- Huynh đệ, hiện tại không phải thời điểm do dự, đợi khi tar a tay, ngươi không cần lo lắng cái gì, không tiếc tất cả tiến vào núi Táng Cổ là được.

Ma quân Thất Dạ giống như đang ám chỉ điều gì, Trần Lạc giống như cũng đã hiểu.

- Thất Dạ, hiện tại ngươi đã là Nê Bồ Tát qua sông, tự thân còn khó bảo toàn, còn dám quản việc không đâu.

Mạn Đà La phu nhân đoan trang nghiêm nghị, nàng nhìn Ma quân Thất Dạ, không khách khí nói, nàng cũng chẳng hề che giấu sát cơ của mình, tựa hồ căn bản không hề sợ Thất Dạ.

- Tiểu Thất Dạ, ngươi thật là thích quản chuyện không đâu nhỉ, chuyện của tiểu tướng công nhà ta, không cần ngươi quản đến đâu!

Trên mặt Đường Bỉnh Nhiêm hiện lên ý cười, nhìn hắn.

- Ta đã cảnh cáo ngươi, đừng có nhúng tay vào việc này.

Vũ Yêu thần bí xinh đẹp, lạnh lùng nói.

- Thất Dạ, chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi có vào núi Táng Cổ hay không, có thể qua được thẩm phán hay không, đều là chuyện của ngươi, nhưng hôm nay Trần Lạc nhất định phải tiếp thu thẩm phán.

Trường Hận nhìn Thất Dạ, thần tình rất bình tĩnh, ánh mắt cũng là như vậy.