Một câu nói khiến cho Đồ lão tà sợ hết hồn, vội vã lắc đầu nói:
- Lão… Ta cũng không có ý này.
Vốn lấy tính cách của Đồ lão tà, chắc chắn sẽ mở miệng buông một tiếng lão tử, nhưng từ khi tận mắt nhìn thấy Trần Lạc đồ diệt trăm vạn chúng nhân, sau đó còn thôn phệ thẩm phán từ Vân Đoan, hắn cũng không dám lỗ mãng như vậy, chỉ lo trêu chọc khiến Trần Lạc mất hứng, vỗ một cái đập chết mình, đến lúc đó thì thật oan uổng.
- Mọi người cùng đi chứ, trên đường cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
- Không cần.
Trần Lạc lắc đầu một cái, giọng nói của hắn có chút khàn khàn, nói tiếp:
- Từ nay về sau, Trần Lạc ta và học phủ Trung Ương ân đoạn nghĩa tuyệt, ta là ta, học phủ Trung Ương là học phủ Trung Ương, không có nửa phần liên quan.
- Tiểu tử ngươi có ý gì, chúng ta cũng không làm chuyện gì có lỗi với ngươi!
Trần Lạc không tiếp tục nói chuyện, ôm theo ba người Tần Phấn, Lãnh Cốc và Ngạo Phong đi tới núi Táng Cổ.
Đồ lão tà đang muốn nói cái gì, lại bị Hách Thiên Nhai ngăn cản:
- Đây là hắn không muốn liên lụy tới học phủ Trung Ương chúng ta.
- Nếu lão tử sợ hắn liên lụy, còn có thể liều lĩnh tới đây cứu hắn sao? Mẹ kiếp! Bây giờ hắn bản lĩnh lớn rồi, mặt mũi vênh váo ngất trời, ngay cả người của Vân Đoan cũng dám giết, ngay cả bọn lão tử cũng dám không để vào trong mắt đúng không? Làm người không thể quên bản gốc, uống nước còn không quên người đào giếng.
Đồ lão tà tức đến nổ phổi, chỉ cây dâu mắng cây hòe, đương nhiên, lão cũng chỉ dám chỉ cây dâu mắng cây hòe, vì từ đầu tới cuối Trần Lạc không có nhìn hắn một mắt.
Đúng lúc này, Đồ lão tà bỗng nhiên cảm giác không đúng, một cỗ khí thế khổng lồ lan tràn đến, bị nó bao phủ bên dưới, chỉ cảm thấy như thái sơn áp đỉnh, mặt đất run rẩy, mặt đất khô cằn bị dung nham thiêu rụi biến ngược trở thành sa mạc.
- Bá thế! Là ai?
Đồ lão tà nhìn lại xung quanh, bỗng nhiên thấy một người đang đi về phía bên này, đó là một nữ tử, một nữ nhân mặc trang phục màu tím, chiếc váy xòe hoa lệ, sau lưng là chiếc áo choàng màu đen, bên trên có văn theo Mạn Đà La, tóc dài búi cao, sắc mặt khuynh thế, ngũ quan tựa như được điêu khắc tinh tế tạo thành, nàng đẹp trang nhã, có thể so với tuyệt thế, đẹp đến độ khiến người ta nghẹt thở, khiến người ta không dám nhìn thẳng vào, phảng phất như chỉ cần nhìn vào liền giống như một loại xúc phạm thần linh.
Nàng là Độc y, Mạn Đà La phu nhân!
Mạn Đà La phu nhân chậm rãi đi đến, một bước đi ra, mặt đất khô cằn trong nháy mắt tán loạn thành sa mạc, xương trắng trong nháy mắt hóa thành tro cốt, sóng chấn động còn sót lại trong nháy mắt tán loạn, chỗ nàng đứng không có một ngọn cỏ, vạn vật đều tan vỡ, bá thể cỡ này chỉ có Độc y Mạn Đà La sở hữu. Nàng đi rất chậm, nhưng chỉ đi hai bước là đã xuất hiện ở trước mặt Trần Lạc.
Trần Lạc dừng lại, ngẩng đầu đối diện với Mạn Đà La phu nhân.
Mạn Đà La phu nhân không nói gì, Trần Lạc cũng không nói gì.
- Đại phu nhân, ngươi đây là ý gì?
Đồ lão tà xông tới chất vấn, đối mặt với Mạn Đà La phu nhân, hắn cũng chỉ có thể chất vấn, bởi vì hắn biết rõ trình độ kinh khủng của nữ nhân này đã không cách nào dùng lời có thể hình dung được.
Mạn Đà La phu nhân không có trả lời, chỉ nhìn Trần Lạc.
Đồ lão tà đang muốn nói thêm gì đó, đột nhiên cảm thấy trong lòng chìm xuống, nhìn lại xung quanh, lại thấy một người đang chậm rãi đi đến từ phía chân trời, đó đồng dạng cũng là một nữ tử, thân mặc áo bào trắng thánh khiết, vẻ đẹp như tựa thiên nhiên, phảng phất như khiến đại tự nhiên cũng phải động dung, đó thực sự là động dung, dưới bá thế bao phủ, Âm Dương Ngũ Hành đại tự nhiên hoan hô lên giống như sôi trào, diễn biến diễn hóa, bốn mùa xuân hạ thu đông xoay vòng, ngày đêm điên đảo, hoa nở hoa tàn, khiến người ta tê cả da đầu.
Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm. Nàng đã đến rồi, tương tự cũng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Trần Lạc.
Dối mặt với Độc y Mạn Đà La phu nhân, Đồ lão tà chỉ dám nghi vấn, đối mặt với Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm, làm sao không phải như vậy chứ.
Thế nhưng, khi hắn còn không có tìm hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, lại thấy được một cỗ bá thế cường đại bao phủ đến, ngẩng đầu nhìn lại xung quanh, phía chân trời phương Tây xuất hiện một cô gái áo đen, cô gái áo đen đeo màn che mặt màu đen, không thấy rõ được dung nhan, chỉ thấy nàng đạp bước trong hưu không, súc địa thành xích, một bước đi ra sát khí trùng thiên, bá thế bao phủ biên hoang khiến phế tích nhất thời biến thành hóa thạch, sa mạc là thế, sóng chấn động là thế, xương trắng là thế, mặt đất khô cằn là thế, kể cả không khí phảng phất như cũng bị hóa thạch.
Sát y Vũ Yêu!
Độc y Mạn Đà La, Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm, Sát y Vũ Yêu? Các nàng đều tới làm gì? Đồ lão tà trừng trừng mắt không rõ vì sao. Thoáng chốc, đêm đen đột nhiên biến thành bàn ngày, một khí thế bàng bạc lan tràn tới, bị bảo phủ bên dưới, giống như thấy được mặt trời quang lân, Quang Minh diệu bốn phương, mặt đất như hồi xuân, vạn vật thức tỉnh, chỉ thấy được một nữ tử từ trên trời giáng xuống.
Nữ tử mặc áo trắng như tuyết, mái tóc dài ba ngàn tự nhiên buông xuống, vẻ đẹp của nàng không cách nào có thể hình dung, đẹp siêu nhiên, đẹp khiến thiên địa ảm đạm phai mờ, có thể nói là dung nhan tuyệt thế. Nàng từ trên trời giáng xuống, giống như nữ thần sinh mệnh hạ xuống từ trên chín tầng trời, càng như Nữ Oa trong truyền thuyết xa xưa, quang huy mẫu tinh bao phủ đại địa, ngay cả biên hoang khô cằn sa hóa trong nháy mắt đã biến thành ốc đảo.
Nàng là Thiên y Trường Hận!
Thật náo nhiệt, Ngũ y tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ bình thường không thấy xuất hiện, nhưng vừa xuất hiện là kéo cả bốn người, Độc y Mạn Đà La, Nhiên y Đường Bỉnh Nhiêm, Sát y Vũ Yêu, Thiên y Trường Hận, bốn người này được xưng là những nữ nhân khủng bố và thần bí nhất thiên hạ ngày nay, mỗi một người đều là phong hoa tuyệt đại, đẹp lấn át hoa thơm cỏ lạ, đều nghệ đến bá thế trong truyền thuyết, một thân thực lực cao thâm khó dò, trong nháy mắt có thể giết chết Vu sư đại thần thông.
Ngũ y tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ khoan thai xuất hiện, ai cũng không nói gì, chỉ đứng ở bên cạnh Trần Lạc, từ đúng bốn phía đông, tây, nam, bắc nhìn vào hắn, hơn nữa đều là bá thế bao phủ, tựa như nếu muốn ám chỉ điều gì ở đây, tựa hồ Tứ y thiên hạ đến là vì Trần Lạc, còn đến tột cùng là nguyên nhân gì thì không ai hiểu rõ. Giờ khắc này, núi Táng Cổ dĩ nhiên hiện thế, những người may mắn còn sống sót cũng không có tâm tư tham gia cái náo nhiệt này, mọi người đều dồn dập chú ý về hướng núi Táng Cổ.
Vầng trán Trần Lạc nhăn lại thật chặt, hai con mắt híp lại nhìn quét một vòng Tứ y thiên hạ, sau đó nhấc chân đi về phía trước một bước.