Thiên Vu

Chương 763: Cho dù là đại tông sư cũng chỉ có thể giương mắt nhìn (2)

Hách Thiên Nhai không chấp nhặt với Mục Liên Sinh, quát lên:

- Chư vị, tình huống bây giờ vô cùng đặc thù, Trần Lạc dĩ nhiên đang ở vào biên giới điên cuồng, nếu một khi hắn điên cuồng, hậu quả khó có thể lường được.

- Hách Thiên Nhai, ngươi thực sự khăng khăng một mực, nói cho ngươi biết, hôm nay nếu những học viên nội viện Trung Ương kia của chúng ta có bất kỳ sơ xuất nào, ta tất nhiên sẽ báo lên, đến lúc đó ngươi cũng chịu không nổi.

- Hách phủ chủ, hi vọng ngươi tránh ra!

Người nói chính là một vị trung niên nam tử sắc mặt âm trầm, hắn là một vị trưởng lão Lang gia cảnh địa, tên là Vạn Khuê, nhân xưng Tiếu Diện Hổ, từ trước đến giờ khiến người ta nhìn không thấu, là người như thế, tu vi cũng là như thế.

Người chạy tới có không ít, tới mấy chục người, hơn nữa sắc mặt từng người đều là giận dữ, nhìn dáng dấp nếu như Hách Thiên Nhai còn không tránh ra, bọn họ sẽ trực tiếp động thủ.

- Ta lặp lại lần nữa, hiện tại Trần Lạc dĩ nhiên đang ở trong biên giới điên cuồng, nếu các ngươi động thủ, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.

- Ta biết hắn xưng huynh gọi đệ với Ma quân Thất Dạ, nhưng thế thì sao? Những người khác sợ Ma quân Thất Dạ, Lang gia cảnh địa chúng ta thì không!

- Ma quân Thất Dạ chỉ là thứ yếu, hiện tại Trần Lạc đã nắm giữ pháp tắc tự nhiên.

Vừa nghe đến pháp tắc tự nhiên, các đại lão bá chủ đều rất ngạc nhiên, bọn hắn đều là người tu luyện đã mấy trăm năm, kiến thức phi phàm, tự nhiên cũng hiểu pháp tắc tự nhiên đại biểu cho việc gì, chính là vì biết, thế nên bọn họ cũng không tin một người tu hành có thể nắm giữ thứ đồ chơi căn bản không thuộc về loài người như pháp tắc tự nhiên.


- Hách Thiên Nhai, ngươi cho ta là loại trẻ con ba tuổi không hiểu chuyện à, sức mạnh cỡ pháp tắc tự nhiên, nhân loại căn bản không thể nào nắm giữ.

- Mục Liên Sinh!

Đồ lão tà không biết vọt tới từ lúc nào, một cái liền bắt lấy vi Mục Liên Sinh, quát lên:

- Thiên hạ này không có chuyện gì là không thể, đừng có dùng cá tính vô tri của ngươi, cứ mở mắt chó của ngươi ra cẩn thận nhìn một cái đi.

Tuy trong lòng đám người Mục Liên Sinh không tin, nhưng vẫn thi triển đại thần thông mở ra Thiên Nhãn, khi thấy có một tầng ánh sáng bảy màu bao phủ lấy mấy trăm người đang quỳ trên mặt đất, bọn họ quả thực không dám tin vào hai mắt của mình, kinh nghiệm tích lũy trong mấy trăm năm tu hành nói cho bọn họ biết, ánh sáng bảy màu kia không phải gì khác, nó chính là kết giới tự nhiên.

- Lại ngước cái đầu chó của ngươi lên, nhìn xem trên đầu ngươi là cái gì!

Thanh âm Đồ lão tà truyền đến, đám Mục Liên Sinh, Vạn Khuê vừa nhìn theo, đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hiển nhiên vô số lôi vân sấm sét màu tím đã khiến bọn họ kinh hãi biến sắc.

- Hiện tại Trần Lạc đã ở vào biên giới điên cuồng, một khi hắn chân chính tiến vào trạng thái điên cuồng, đến lúc đó thần trí không rõ ràng, thích làm gì thì làm, nếu thực đại khai sát giới, các ngươi nghĩ lại xem sẽ dẫn đến hậu quả gì?

Thần tình Hách Thiên Nhai vô cùng nghiêm túc, nói:

- Linh tượng kia của hắn là hóa thân đến từ địa ngục, nắm giữ cơn giận ngợp trời, biến dị chi linh cuồng bạo kia của hắn càng là siêu thoát khỏi đại tự nhiên, hiện tại hắn còn nắm giữ pháp tắc tự nhiên, nghĩ thử chút xem, đại tự nhiên sẽ náo loạn, đến lúc đó sẽ phát sinh chuyện gì, tự các ngươi nghĩ đi cho rõ.


Cho dù những đại lão bá chủ này không muốn, nhưng không thể không thừa nhận lời Hách Thiên Nhai nói chính là sự thật, đương nhiên, nói đại tự nhiên náo loạn, lấy tu vi bọn họ tự nhiên sẽ không sợ, nhưng trăm vạn vinh quang giả tụ tập ở đây thì không nói được rồi. Phải biết rằng các đoàn vinh quang tụ tập tại vùng biên hoang lúc này đều là bọn họ tiêu hao biết bao công sức, nhân lực và vật lực mới khổi sở bồi dưỡng được, một khi đám người này chết hết toàn bộ, nói không khoa trương chút nào, trên thế giới sẽ không còn có vinh quang đoàn nào nữa, cách cục thiên hạ vì đó rất có khả năng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Trong đầu các đại lão bá chủ suy nghĩ cực nhanh, ý muốn đầu tiên là sơ tán đoàn người, bảo vệ đoàn vinh quang của mình mới là vương đạo.

- Đã muộn, trăm dặm xung quanh đây đều bị hắn bố trí kết giới.

Đám người Mục Liên Sinh, Vạn Khuê đều sửng sốt, lợi dụng Thiên Nhãn tìm hiểu, quả nhiên là như vậy, Trần Lạc bố trí một kết giới tự nhiên bao phủ lại đám trưởng lão và đoàn trưởng các đại đoàn vinh quang, đồng thời cũng bố trí một đại kết giới hầu như bao trùm cả biên hoang, trăm vạn vinh quang giả đều bị nhốt ở bên trong, mặc kệ mỗi vị đại lão bá chủ này có tu vi siêu tuyệt, nhưng đối mặt với thứ đồ chơi như kết giới đại tự nhiên, cũng không thể không có một loại cảm giác vô lực thật sâu sắc, thứ đồ chơi này tồn tại giống như không khí, trừ khi ngươi nhảy ra khỏi đại tự nhiên, bằng không cho dù tu vi ngươi cường đại hơn nữa, cũng là chuyện vô bổ.

- Kết giới bảy màu này lấy Âm Dương Ngũ Hành diễn biến tạo thành, hơn nữa là kết giới tự mình diễn biến, vô cùng vô tận, đi vào thì dễ, đi ra thì khỏi bàn.

Một vị Trận sư đại tự nhiên hít sâu một hơi, trong lời nói tràn đầy kinh hãi sâu sắc và khó có thể tin nổi, nói tiếp:

- Không nghĩ tới nhân loại thực sự có thể nắm giữ pháp tắc tự nhiên, quả thực khó có thể tin nổi.

Cứ như vậy, các đại lão bá chủ từng người từng người ngẩn ngơ, không biết phải làm sao, cố gắng nghĩ ra đối sách.

Giừ khắc này, bên trong phế tích, giữa vũng máu, trăm vị thiên kiêu hai đời mười năm và cả một đám trưởng lão, đoàn trưởng đại đoàn vinh quang đang quỳ trên mặt đất, thấy đại lão trưởng môn nhà mình chạy tới, từng người từng người đều trở nên kích động dị thường, hò hò hét hét, hô lên cầu cứu, thậm chí không ít người càng nói ra lời uy hiếp.

- Trần Lạc, yêu nghiệt nhà ngươi! Giờ chết của ngươi đến rồi.

- Hôm nay nhất định phải giết ngươi, nợ máu trả bằng máu, nhanh thả ta ra.

- Trưởng lão, mau giết tên yêt nghiệt này! Hắn cắn nuốt toàn bộ một thân linh lực của ta, giết hắn đi! Ta muốn giết hắn.

Mấy trăm người quỳ trong vũng máu trên mặt đất, không phải không muốn đứng lên, cũng không phải là không dám, bọn họ đứng dậy không nổi, có người là vì bị Trần Lạc đánh cho thương tàn, mất đi hai chân, có người bị Trần Lạc hút đi linh lực, cả người không còn chút sức, có người dù bị thương không phải nặng, nhưng bị đại bá thế của Trần Lạc bao phủ, bọn họ căn bản không nhúc nhích được, có thể làm chỉ là hò hét kêu gào, đặc biệt là Liễu Trường Sinh, ha ứ bị Trần Lạc mạnh mẽ xé đứt một chân, giờ khắc này thấy đại lão đoàn vinh quang Già Lam đến, liền liều lĩnh giãy dụa, điên cuồng hò hét.