Trên có linh tượng khủng bố che kín bầu trời, dưới có biến dị chi linh hung tàn cuồng bạo, linh lực mênh mông như biển, cuồn cuộn không ngừng, càng nắm giữ bá thế trong truyền thuyết, một người như vậy, hắn không đi giết người khác đã là a di đà phật lắm rồi, còn ai có thể giết hắn, có ai dám đi giết một người như thế?
Nếu như là lúc bình thường, lấy tính cách của Lạc Anh chỉ sợ đã sớm không nhịn được bắt đầu chửi đổng lên, nói cường hào Trần nhà ngươi, ba năm trước đây lấy Vu pháp nghịch thiên khiến cho ta chịu đả kích một lần, cũng còn may là ông trời mở mắt, bắt ngươi chịu thẩm phán, ta cho rằng ngươi mất hết tu vi. Nhưng ai biết được nửa năm trước ngươi lại lấy Trận pháp nghịch thiên, khiến cho ta một lần nữa chịu đả kích., lần này vẫn còn tốt, ông trời lại mở mắt, thẩm phán ngươi thêm một lần nữa, ta cho rằng cả Vu pháp và Trận pháp của ngươi đều bị thẩm phán, mẹ nó ai ngờ được, tiểu tử ngươi căn bản không có bị thẩm phán, không những vậy, trái lại còn thành tựu linh tượng khủng bố như thế, ngay cả biến dị chi linh của ngươi cũng đã siêu thoát đại tự nhiên rồi, càng là ngộ ra bá thế trong truyền thuyết, ngươi đâu chỉ là lừa dối lão nương, ngươi ngay cả ông trời cũng lừa dối, sao trên thế giới này lại có thứ hỗn đản bại hoại biến thái như ngươi vậy.
Xác thực, nếu là trước đó, Lạc Anh quả thực sẽ chửi đổng lên như vậy, nhưng lần này thì không, bởi vì hiện tại đầu óc nàng không còn dùng được, nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, muốn biết cường hào Trần có đúng thực là Thông Thiên lão tổ đã từng khiến nàng yêu đến chết đi sống lại, đứt từng khúc ruột khúc gan ở thế giới xa lạ kia không, vốn cho rằng đây căn bản không thể nào, nhưng càng nghĩ càng thấy Trần Lạc và Thông Thiên lão tổ rất giống nhau, bất kể là tính cách hay những thứ khác, hầu như được khắc ra từ một khuôn mẫu, hiện tại Lạc Anh chỉ kém một lời khẳng định mà thôi.
Nàng thật hi vọng cường hào Trần không phải là Thông Thiên lão tổ, thật tình, bởi vì nếu như cường hào Trần là Thông Thiên lão tổ, nàng căn bản không biết mình trong lúc nhất thời có phát điên lên hay không, sâu trong lòng nàng thậm chí hi vọng coi như Trần Lạc có chết ở chỗ này, cũng không hi vọng hắn là Thông Thiên lão tổ.
Nếu như có thể, hiện tại nàng chỉ muốn lập tức lao ra ngoài chất vấn cường hào Trần, hỏi hắn có thực sự là Thông Thiên lão tổ hay không.
Nhưng nàng không ra được, hầu như đã dùng hết thảy các biện pháp cũng không ra được, thậm chí lấy cái chết áp chế, Mạn Đà La phu nhân vẫn một mực như trước, không cho nàng rời đi.
Nàng chỉ có thể chờ, chờ cường hào Trần rời khỏi, đây là kết quả nàng mong đợi nhất, còn cường hào Trần đến cùng có phải Thông Thiên lão tổ hay không, cho dù nàng rất muốn biết, nhưng lại không có tự tin chịu đựng kết quả kia.
Đồng dạng xoắn xuýt như Lạc Anh còn có Táng Hoa và Cổ Du Nhiên, các nàng cũng rất muốn biết Trần Lạc có phải Thông Thiên lão tổ hay không, nhưng càng muốn Trần Lạc có thể an toàn rời khỏi nơi đây. Các nàng đều đang chờ, Hoàng Tuyền là thế, Tri Thu, Nhan Vô Lệ, Hiên Viên Đồng đều thế, các nàng không cần biết Trần Lạc có thực là Thông Thiên lão tổ hay không, bởi vì đối với bọn họ mà nói, Trần Lạc có phải Thông Thiên lão tổ hay không cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là Tri Thu đã xác nhận Trần Lạc chính là người trong giấc mộng về thiên cổ, Hoàng Tuyền và Nhan Vô Lệ cũng đều biết Trần Lạc là chòm sao bọ cạp các nàng muốn tìm, HIên Viên Đồng tuy còn chưa biết trước đó Trần Lạc đã làm gì với đại tự nhiên, nhưng hiện giờ nàng cũng không muốn biết, chỉ muốn cho Trần Lạc mau chóng an toàn rời khỏi đây, đây là cảm giác trong lòng, còn Trần Lạc đã làm gì với đại tự nhiên, điều đó đã không còn trọng yếu nữa.
Biến dị chi linh của gia hỏa này đã siêu thoát khỏi đại tự nhiên rồi, việc hắn đã làm gì với đại tự nhiên còn trọng yếu nữa hay sao? Coi như biết được đáp án, còn có ý nghĩa gì? Không có.
- Phu nhân, trước không phải ngươi đã nói Trần Lạc sống hay chết mặc cho số phận sao? Hiện tại ông trời cũng muốn hắn sống, ta đã có thể ra ngoài được chứ?
Lạc Anh hỏi.
Mạn Đà La phu nhân ngồi ngay ngắn trên ghế, phảng phất như không hề nghe thấy, trầm mặc không nói, chỉ là nhìn linh tượng khủng bố kia của Trần Lạc trong hư không, cùng với biến dị chi linh siêu thoát ra khỏi đại tự nhiên, tựa như đang chờ đợi điều gì đó.
Nàng đang đợi cái gì?
Táng Hoa hiểu Mạn Đà La phu nhân hơn những người khác một chút, nàng biết phu nhân nói tới sinh tử của Trần Lạc mặc cho số phận là thực, nhưng hiện tại những người kia rõ ràng không giết nổi Trần Lạc, vì sao Mạn Đà La phu nhân vẫn đang đợi, nàng đang đợi cái gì? Táng Hoa có chút mờ mịt một lần nữa nhìn về phía linh tượng khủng bố của Trần Lạc trong hư không, còn có biến dị chi linh siêu thoát khỏi đại tự nhiên, trong giây lát như ý thức được điều gì, sắc mặt lập tức biến đổi.
Tĩnh lặng, tĩnh lặng tuyệt đối. Hơi động bốn phía tĩnh, tám phương lặng.
Chỉ có tiếng bước chân của hắn, nhưng đó cũng giống như âm thanh của tử thần khiến những người nhạy cảm nhất không khỏi chấn động thần kinh.
Trong phế tích, trong vũng máu, nhìn đám thanh niên tài tuấn, người thở dốc, người run rẩy, người co giật, người kêu rên, người thống khổ, người sợ hãi, không khỏi khiến người ta hoài nghi, bọn họ có thực sự là những vị thiên kiêu hai đời mười năm, ngạo thị hai đại lĩnh vực Vu pháp và Trận pháo hay không?
Thương Vô Tà? Tiểu Thánh Vương Thánh thành? Nhân vật thủ lĩnh Lang gia cảnh địa? Linh tượng Ngũ hành Hỏa Tổ? Trạng thái tinh thần Đại Thiên Hỏa bao phủ bốn phương? Kim thân Vương đạo Bát Phương Triều Bái? Linh thể Phục Hổ? La Hán thủ hộ? Linh hải Đại Địa sinh sôi liên tục? Vô dụng, ở trước linh tượng khủng bố che kín bầu trời kia của Trần Lạc, ở trước biến dị chi linh cuồng bạo hung tàn đã siêu thoát khỏi đại tự nhiên, hết thảy những điều đó đều là vô dụng, chính như Trần Lạc đã nói trước đó, hắn giết ngươi chỉ đơn giản như mổ heo giết chó mà thôi.
Thương Vô Tà cũng không tiếp tục là tiểu Thương Thánh Vương uy phong tám phương như trước, giờ hắn nằm liệt trong vũng máu, miệng thở hổn hển, trong lòng sợ hãi.
Hắn là vậy, Mộ Vân Không cũng vậy, Liễu Trường Sinh càng thảm hơn, bị Trần Lạc mạnh mẽ chặt đứt một chân.
Gia Cát Thiên Biên, rồng trong loài người thì sao? Tịch Nhược Trần huyết mạch sáu cánh thì thế nào?
Bốn năm trước, tại lúc kiểm tra nhập học, các ngươi không được, ba năm trước đây tại lúc quyết đấu thí luyện Trung Ương, các ngươi vẫn không được, nửa năm trước quyết đấu trận pháp tại thành Thanh Đế, các ngươi vẫn không được, hôm nay ở đây, các ngươi vẫn không thể được.
Không được là không được, cho các ngươi một lần, hai lần, bốn lần, năm lần, một vạn lần cơ hội cũng đều không được.