Toàn bộ những người này đều là thiên kiêu đời mới ở hai giới Vu pháp và Trận pháp, có Nghịch Lang Gia thức tỉnh huyết mạch Bạch Hổ, có Tiêu Vị Nhiên một trong những Trận pháp chín màu, có Vân Phi Dương một trong mười đại thủ tịch đứng đầu, cũng có Phương Thiếu Khanh được xưng là ngôi sang nhỏ dẫn đầu, đồng thời còn có Đặng Dương, Đan Hà Đông, Thu Niệm, Lệ Vô Danh, Mạc Bắc, Khổng Tường, Hạ Hầu Kích, Đỗ Phong, Vân Cảnh Thiên….
Không nghi ngờ chút nào, bọn họ đều từng bị Trần Lạc đánh bại, đều vì sự tồn tại của Trần Lạc làm mất hết mặt mũi, đều hận Trần Lạc muốn chết, hơn nữa khi ở trong trang viên Mạn Đà La, bọn họ cũng đều hạ độc thủ, nhưng giờ khắc này, bọn họ không có ngoại lệ, ai nấy đều sợ hãi, không còn chút đấu chí, sợ đến cả người run rẩy, đặc biệt là Vũ Hóa Phi, có thể nói ân oán giữa hắn và Trần Lạc là sâu nhất, số lần bị Trần Lạc đánh cũng là nhiều nhất, đồng thời cũng là người muốn Trần Lạc chết nhất, chính vì như thế, hắn mới là người sợ hãi nhất so với bất luận kẻ nào.
- Lạc, Lạc gia, ta sai rồi, hi vọng ngài… Ngài đại nhân đại lượng tha cho ta một con đường sống.
Vũ Hóa Phi cũng gánh không được, run run rẩy rẩy đứng ra, trực tiếp quỳ trên mặt đất, hắn sợ, sợ hãi bao phủ tận sâu trong linh hồn. Trong bốn, năm năm vừa qua, hắn trước sau vài lần giao thủ với Trần Lạc, mỗi một lần đều chuốc lấy thất bại sau cùng, hơn nữa mỗi một lần còn trả giá nặng nề hơn một lần, tại lúc thí luyện học phủ trung ương là thế, tại thời điểm tiệc rượu vực Kim Thủy là thế, lúc ở rừng tùng nhỏ là thế, tại tiệc rượu Tiểu La Thiên cũng thế, hắn không nhớ rõ đến tột cùng là mình đã giao thủ với Trần Lạc bao nhiêu lần, mỗi một lần đều lấy hết dũng khí, cuối cùng đều là kết cục thảm đạm, lần này hắn cũng cảm nhận được cái giết chóc điên cuồng kia trên người Trần Lạc, hắn không dám tiếp tục đánh cuộc, chỉ muốn sống sót, nếu như có thể sống sót, hắn xin thề sau này gặp phải Trần Lạc bao xa sẽ trốn bấy nhiêu xa, vĩnh viễn cũng sẽ không là địch nhân với người này.
Cái quỳ này của Vũ Hóa Phi khiến trong lòng đám thiên kiêu nguyên bản đang sợ hãi càng thêm sợ sệt, sắc mặt từng người từng người tái nhạt, dáng vẻ như mất hồn, muốn học Vũ Hóa Phi vứt bỏ tôn nghiêm quỳ gối xuống đất cầu xin tha thứ, lại rất không cam lòng, đánh? Tận mắt chứng kiến Trần Lạc tung một quyền đánh tan Tân Thành Nghiệp, bọn họ có lá gan nào dám động thủ, nhưng phải làm sao bây giờ? Mọi người không khỏi nhìn về phía Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần, thấy sắc mặt hai người cũng khó coi đến cực điểm, muốn đánh nhưng không dám đánh, cầu xin tha thứ lại không cam lòng, không biết nên làm thế nào cho phải.
Lúc này, bên tai truyền đến mật ngữ của Thương Vô Tà.
- Chúng ta cùng nhau động thủ giết hắn.
Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần dồn dập nhìn về phía Thương Vô Tà, hai người liếc mắt nhìn nhau, do dự chốc lát rồi cùng gật đầu.
Thương Vô Tà không ngừng truyền âm cho hai người Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần, cũng truyền âm cho Mộ Vân Không, đồng thời cũng truyền âm cho mười đại đoàn vinh quang. Nhưng đáng tiếng, các đại lão mười đại đoàn vinh quang vẫn chưa đáp ứng hắn, điều này khiến cho Thương Vô Tà rất sốt ruột, nổi giận mắng:
- Một đám chuột nhắt, coi như năng lực Trần Lạc này có lớn hơn nữa, chúng ta cùng nhau động thủ, hắn cũng tuyệt đối không có phần thắng, ngay cả chút lá gan bé tí thế các ngươi cũng không có sao?
- Thương Vô Tà, ngươi đừng nên hi vọng vào bọn họ.
Mộ Vân Không nói:
- Các đại lão và trưởng đoàn mười đại đoàn vinh quang mỗi người đều là dạng mèo già hóa cáo, cái gọi là sống càng già càng lâu lá gan càng nhỏ, nếu không có phần thắng tuyệt đối, bất luận thế nào bọn họ cũng sẽ không tùy tiện hành sự.
- Bọn họ tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết, nếu như ta suy đoán không sai, những trưởng lão này đang mật mưu liên hệ từng vinh quang đoàn có quan hệ với bọn họ, tiến hành vây công Trần Lạc quy mô lớn.
- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Lẽ nào ngồi chờ chết sao?
- Tạm thời chờ một chút.
Thương Vô Tà cũng có chút sợ sệt, đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được sợ hãi rõ ràng đến thế, đặc biệt là linh tượng khủng bố che kín bầu trời kia của Trần Lạc, càng khiến cho hắn cảm giác sợ hãi từ tận sâu trong linh hồn.
Đang do dự, bỗng cảm thấy không đúng, tựa như rơi vào vực sâu, khiến thần kinh Thương Vô Tà căng thẳng hẳn lên. Ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện Trần Lạc đang nhìn chằm chằm vào mình, trong lúc nhất thời Thương Vô tà không khỏi khẩn trương, hắn lỗ lực đối diện với Trần Lạc, lấy điều này để chứng minh mình không hề úy kỵ đói phương. Nhưng khi chạm tới cặp mắt đỏ tươi của Trần Lạc, trong nháy mắt Thương Vô Tà như muốn nghẹt thở, ngay cả tim cũng dừng đập, cái loại cảm giác này giống như bị tử thần nhìn chằm chằm, phảng phất như chỉ cần bản thân động một thoáng cũng sẽ bị nổ chết trong nháy mắt.
- Ngươi là Thương Vô Tà?
Thanh âm Trần Lạc tĩnh lặng lạnh lẽo, tĩnh lặng đến mức dù cho giữa sấm vang chớp giật, ai cũng có thể nghe thấy thanh âm của hắn bình thản đến cực điểm.
- Đúng thì thế nào?
Thương Vô Tà hít sâu một hơi, ngạo nghễ nói, cho dù không nghe thấy là kiêu ngạo hay tự ti, thế nhưng bất luận người nào ở đây đều nghe ra được sức lực Thương Vô Tà không đủ, ngạo nghễ cũng chỉ là phô trương trấn định, hoàn toàn là cố gắng đáp lại.
- Nếu muốn động thủ, hôm nay ta liền cho ngươi một cơ hội, lăn lại đây.
- Lạc gia, ta nghĩ ngươi hiểu lầm, ta cũng không có ý định động thủ với ngươi.
Giờ khắc này, ngay cả Thương Vô Tà là tiểu Thánh Vương đến từ Thánh Thành, là nhân vật thủ lĩnh của Lang gia cảnh địa, đối mặt với Trần Lạc cũng không thể không hô một tiếng Lạc gia.
- Ồ? Ta hiểu lầm sao? Vậy vừa rồi ngươi truyền âm với ngươi ta làm gì thế?
- Ngươi!
Thương Vô Tà vạn lần không nghĩ tới Trần Lạc lại có thể nghe thấy truyền âm mật ngữ của mình.
- Nếu dám động thủ, sao ngay cả gan thừa nhận cũng không có?
- Trần Lạc, ngươi đừng tự cho là đúng, Thương Vô Tà ta cũng không sợ ngươi.
- Vậy thì lăn lại đây nhận lấy cái chết.
Trần Lạc đột nhiên chuyển đề tài, nguyên bản thanh thế tĩnh lặng đột nhiên trở nên bá đạo, khí thế quanh thân bạo phát, linh lực cuồn cuộn tựa như bài sơn đảo hải, linh tượng kinh khủng trong hư không kia càng phát ra từng trận rống giận kinh thiên động địa, trời xanh nổi sấm, đại địa run rẩy kịch liệt, đại tự nhiên theo đó điên đảo thác loạn.
Rào! Trong nháy mắt, Thương Vô Tà thả người nhảy vọt lên bầu trời, lấy ra linh tượng ngũ hành Hỏa nguyên tố, trạng thái tinh thần Đại Thiên Hỏa bao phủ bốn phía, linh thể Phục Hổ, La Hán thủ hộ, kim thân Vương Đạo tám phương triều bái, linh lực bộc phát ra như biển gầm cuồn cuộn.