Phải biết rằng đại lão và đoàn trưởng của mười đại đoàn vinh quang mỗi người đều đã tu luyện ít nhất mấy trăm năm, mỗi một người đều không kém cạnh Tân Thành Nghiệp đại chấp chưởng Quang Minh điện, không chỉ có bọn họ, còn có Thương Vô Tà dẫn đầu một đám người Lang gia cảnh địa, Mộ Vân Không dẫn đầu một đám người nội viện Trung Ương, đồng thời còn có Gia Cát Thiên Biên và Tịch Nhược Trần dẫn đầu hai nhóm thiên kiêu, bọn họ đều tham gia kế hoạch diệt trừ Trần Lạc.
Bất kể là Gia Cát Thiên Biên hay Tịch Nhược Trần, hay Nghịch Lang Gia, Tiêu Mạt Nhiên, Lệ Vô Danh, Phương Thiếu Khanh, dù là ai trong bọn họ đều có một điểm giống nhau, đó chính là từng bị Trần Lạc đánh bại, sợ là bọn họ còn muốn giết Trần Lạc hơn bất kể người nào khác ở đây, một khi hỗn loạn bắt đầu, tự nhiên cũng dồn dập động thủ.
Hai người Tần Phấn và Ngạo Phong vì thủ hộ Trần Lạc và Lãnh Cốc đều phấn khởi chiến đấu đẫm máu, bị đánh cho máu me khắp người, nhưng vẫn cứ liều mạng giằng co, Trần Lạc nằm nhoài trên bàn cũng đã biến thành một người máu, không biết đã phải hứng chịu bao nhiêu công kích, giờ khắc này hắn còn sống hay đã chết thì chỉ có vài người biết được.
Đột nhiên, không biết từ chỗ nào truyền đến một tiếng kêu gọi đầy thê lương.
- Tỉnh lại đi… Được không.
Khi âm thanh thê lương truyền đến, hơn vạn đầu Nghịch Lân Huyết Nha Ô đều quỷ dị nhằm phía hư không, chúng nhân nhìn lại xung quanh, chẳng biết từ khi nào trong hư không đã xuất hiện một đạo tiễn ảnh màu máu, tiễn ảnh mơ mơ hồ hồ, như hư như thực, phảng phất như nhuộm đẫm một mảnh phía chân trời thành màu máu. Đếm không hết Nghịch Lân Huyết Nha Ô xông đến, nhưng không khác nào thiêu thân lao vào lửa, khi chạm đến tiễn ảnh màu máu đều hóa thành tro tàn, tán loạn biến mất, từng con từng con đều như vậy, đều bị đạo tiễn ảnh màu máu kia gặm nhấm từng chút một.
- Tỉnh lại… Được không? Tỉnh lại… Được không?
- Đừng chết… Có được không?
- Ta… Ta vẫn đợi… Một mực vẫn đợi…
- Đừng chết… Có được không….
Thanh âm thê lương giống như đến từ đạo tiễn ảnh màu máu kia, thanh âm lộ ra nét thê mỹ, tiếng khóc cũng ngày một suy yếu, theo hơn vạn đầu Nghịch Lân Huyết Nha Ô cứ như thiêu thân lao vào lửa rồi hóa thành tro tàn toàn bộ, đạo tiễn ảnh màu máu kia cũng biến mất hầu như không còn, tan thành mây khói, phảng phất như chưa từng xuất hiện.
Không ai biết là chuyện gì xảy ra, hết thảy mọi người đều đang hoài nghi, khi hỗn loạn biến mất, tràng giết chóc trong trang viên Mạn Đà La cũng dồn dập đình chỉ, mọi người nhìn lại xung quanh, bất ngờ phát hiện trang viên Mạn Đà La đã hóa nhuốm đỏ máu, trên mặt đất có bốn người đang nằm trong vũng máy, chăm chú nhìn lại, mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh, dĩ nhiên là vị Lạc gia đại danh đỉnh đỉnh kia, cùng với Tiểu Tần vương tử, còn có Ngạo Phong và Lãnh Cốc.
Mọi người còn nhớ rõ, trước đó Lạc gia không rõ vì sao giống như lâm vào ngủ say, sau đó hình như là người Quang Minh điện đến đây tập nã hắn, hai người Ngạo Phong và Tần Phấn vì thủ hộ Trần Lạc đã động thủ với đám đông người Quang Minh điện, sau đó hơn vạn đầu Nghịch Lân Huyết Nha Ô kéo tới, lúc này mới được bao lâu, làm sao bốn người này đều chết hết cả? Đừng nói là vừa nãy mọi người chống đỡ Nghịch Lân Huyết Nha Ô ở bên ngoài không hiểu chuyện gì xảy ra, ngay cả Miêu Hoành bị khốn trong trang viên Mạn Đà La cũng đều một dạng mờ mịt và chấn động.
Khốn vì trang viên Mạn Đà La phát sinh hỗn loạn quá mức bất ngờ, bất ngờ khiến ngay cả một vị Đại Vu sư như hắn cũng không kịp phản ứng, khi lấy lại phản ứng thì khắp nơi trong trang viên đều là Vu pháp, Trận pháp, khiến hắn không thể không lấy ra linh lực ngăn cản, khi trong hư không phát sinh dị biến, hết thảy Ngịch Lân Huyết Nha Ô bị một đạo tiễn ảnh màu máu hóa thành tro tàn, khi trang viên Mạn Đà La ngưng hẳn hỗn loạn, hắn mới phát hiện bốn người Trần Lạc, Ngạo Phong, Tần Phấn, Lãnh Cốc dĩ nhiên đã nằm trong vũng máu.
Khi lấy ra linh thức tra xét, Tần Phấn, Lãnh Cốc và Ngạo Phong đều còn có sinh cơ, nói cách khác là còn sống, chỉ có thân thể Trần Lạc không hề có một điểm sinh cơ, chết vô thanh vô tức.
- Xảy ra chuyện gì? Mấy người Trần Lạc làm sao…
Niệm Kiều nhìn ngó, che miệng, trừng hai con mắt, phảng phất như không thể tin được một màn phát sinh trước mắt, ngay cả một vị Đại Vu sư như Miêu Hoành cũng không rõ ràng đã xảy ra chuyện gì chứ đừng nói là nàng. Lâm Ngọc Sơn ở bên cạnh cũng nhìn tới chấn động, đương nhiên, hắn chấn động thì chấn động, nhưng không hề có chuyện bi thống như Niệm Kiều, không những không có bi thống, trái lại còn có một tia cười trước sự đau khổ của người khác.
- Dám to gan đối ngịch với Quang Minh điện, không tự lượng sức, chết không hết tội.
Vạn Tinh Văn đại thống lĩnh Quang Minh điện căm tức nhìn bốn người nằm trên vũng máu, rất là xem thường.
Bạch Chấn Thiên ở bên cạnh cũng nhìn từng chút từng chút, cũng có chút khó có thể tin tưởng, lần này hắn nhận được lệnh là tập nã Trần Lạc, cũng không phải là tru diệt Trần Lạc, nhưng khi hỗn loạn phát sinh, hắn căn bản không biết chuyện gì xảy ra, Trần Lạc đột nhiên nằm chết như thế, còn ba người Tiểu Tần vương tử, Ngạo Phong và Lãnh Cốc cũng bị đánh cho nửa sống nửa chết.
Đến tột cùng là ai động thủ? Bạch Chấn Thiên không biết, những người khác cũng không biết, chỉ cảm thấy chuyện quỷ dị vô cùng.
Trấn nhỏ biên hoang vẫn tán loạn như trước, gió nhẹ thổi lướt qua, từng tòa kiến trúc san sát giống như hoa bồ công anh bay đi theo gió, mơ hồ còn ẩn ước một mùi máu tanh. Tại trong một gian phòng tại hậu viện trang viên Mạn Đà La, đám người Táng Hoa, Tri Thu, NHan Vô Lệ, Cổ Du Nhiên, tiểu Mạn Đà La từng người đứng ở nơi đó giống như một pho tượng, ngây ngỗng.
Hắn chết, đã chết rồi sao?
Hoàng Tuyền, Nhan Vô Lệ còn chưa kịp tìm hiểu xem hắn có phải Thiên Hạt hay không. Tri Thu còn chưa kịp biết hắn có phải mộng về thiên cổ kia không. Táng Hoa, Cổ Du Nhiên, Lạc Anh còn chưa kịp xác định xem hắn có phải Thông Thiên lão tổ hay không. Hạ Mạt, Tiết Thường Uyển còn chưa kịp tự mình nói lời cáo biệt với người thương.
- Hắn… Còn chưa chết.
Gian phòng tự nhiên bị Mạn Đà La phu nhân phong bế toàn bộ, chúng nữ không cách nào đi ra ngoài, nhưng linh thức vẫn có thể tiến ra tra xét. Ngay vừa rồi, Táng Hoa chợt phát hiện nguyên bản trên người Trần Lạc hoàn toàn không có sinh cơ lại bất ngờ xuất hiện sinh cơ, cho dù là rất yếu ớt, nhưng xác thực đã xuất hiện, loại sinh cơ này càng ngày càng cường thịnh, tựa như ngọn lửa càng lúc càng cháy to, không chỉ riêng nàng cảm giác được, những đại lão và đoàn trưởng mười đại đoàn vinh quang trong trang viên Mạn Đà La cũng dồn dập cảm giác được.
Đặc biệt là Mộ Vân Không, trong lạnh lùng cảm thấy được trên người Trần Lạc bất ngờ xuất hiện sinh cơ.