Không ai biết ý nghĩa tồn tại của Kiếm Và Hoa Hồng đến tột cùng là gì, chỉ biết rằng toàn bộ nữ thần trong thiên hạ đều là thành viên trong Kiếm Và Hoa Hồng.
Lúc này, Lâm Ngọc Thiên đi tới, đơn giản hàn huyên với trưởng lão đoàn vinh quang Phi Thiên, sau đó đi tới cười nói:
- Ngọc Sơn, ngươi hẳn là lần đầu tiên gặp tình cảnh lớn như vậy đi, cảm giác như thế nào?
- Rất kích động.
Là công tử thế gia ngàn năm, Lâm Ngọc Sơn đã tham gia không ít tiệc rượu, nhưng muốn nói tới loại tiệc rượu cấp độ này thì mới là lần đầu.
- Ha ha, sau này còn rất nhiều cơ hội như vậy.
- Đại ca, ngươi có thể nói với tiểu Thương Thánh Vương một tiếng hay không, cho ta ở cùng một chỗ với các ngươi, ta ở chỗ này buồn chết rồi, mấy lão gia hỏa trong đoàn chỉ biết lo xã giao.
Lâm Ngọc Sơn thực sự không muốn đợi ở chỗ này, đoàn vinh quang Phi Thiên dù là đoàn vinh quang khá nổi tiếng, nhưng so sánh với mười đại đoàn vinh quang thì đoàn vinh quang Phi Thiên chẳng là cái gì, điều này khiến cho hắn cảm thấy mắt mặt, lại vừa nhìn bên chỗ Lang gia cảnh địa, rất nhiều người chủ động đi tới chào hỏi, hắn cũng muốn dựa vào cơ hội này được đẹp mặt một phen, càng trọng yếu là chỉ có ở chung một chỗ với người Lang gia cảnh địa, có lẽ mới có cơ hội gặp gỡ được nữ thần Tiết Thường Uyển.
- Tình huống ngày hôm nay có điểm đặc thù, bất quá ngươi yên tâm, sau này sẽ có cơ hội.
- Vậy cũng được.
Nghe đại ca nói như vậy, Lâm Ngọc Sơn cũng đành chịu thôi, khá là mất mác.
- Ngày hôm nay sẽ có trò hay, ngươi cứ ở đây chờ xem náo nhiệt là được.
Vừa nghe nói đến trò hay, Lâm Ngọc Sơn chợt nhớ tới cái gì, cười nói:
- Đại ca, ngươi nói trò hay, có phải là chuyện hôm qua ngươi nhắc đến với ta?
Lâm Ngọc Thiên gật gù, cười không nói, chờ sau khi hắn rời đi, Niệm Kiều vẫn đang hiếu kỳ trong lòng, lập tức tra hỏi:
- Vừa nãy ngươi và đại ca ngươi nói cái gì, hôm nay có trò gì hay?
- Ha ha.
Lâm Ngọc Sơn lập tức rót ra cho mình một chén rượu, ra bộ thần bí, nói:
- Ngươi đoán đi.
Niệm Kiều hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói:
- Hừ, nói thì nói, không nói cũng cóc cần.
- Ha ha, nói cho ngươi biết cũng không sao, không phải ngươi vẫn muốn nhìn thấy tiểu tử họ Trần kia sao?
- Ngươi nói là 11?
Thấy Lâm Ngọc Sơn gật đầu, Niệm Kiều lập tức tra hỏi:
- Ngươi biết tin tức thần tượng của ta?
- Ta không biết, bất quá dám khẳng định, hôm nay tiểu tử họ Trần kia nhất định sẽ tham gia tiệc rượu.
- Làm sao ngươi biết?
- Chuyện này ngươi không cần quản, hơn nữa ta không chỉ biết tiểu tử kia sẽ đến tham gia tiệc rượu, còn biết ngày hôm nay sẽ có một hồi kịch hay liên quan đến hắn.
- Có ý gì? Kịch hay gì liên quan đến 11?
- Ha ha, đợi đến lúc rồi ngươi sẽ biết thôi.
Niệm Kiều đang muốn hỏi gì, đột nhiên ý thức được là lạ, bởi vì nguyên bản trang viên đang náo nhiệt không biết từ khi nào an tĩnh lại, ngẩng đầu nhìn chung quanh, bất ngờ phát hiện có bốn người đi vào trang viên, một người là công tử đẹp trai nho nhã, một người áo đen có vẻ lãnh khốc vô tình, một người mặc áo bào xanh lôi thôi lếch nhếch, một người thân hình gầy gò, mặc áo màu lam, xem ra có vẻ là tiểu bạch kiểm yếu đuối mong manh.
Khi bốn vị thanh niên này xuất hiện tại trang viên, thời gian phảng phất như ngưng lại, ánh mắt tất cả mọi người đổ dồn về, có nghi hoặc, có kinh ngạc, có cừu oán, có cẩn trọng, có mờ mịt, cũng có vô số tình tự phức tạp.
Mờ mịt là vì bọn họ không biết là chuyện gì xảy ra.
Kinh ngạc là vì bọn hắn biết gã thanh niên có vẻ như tiểu bạch kiểm yếu đuối mỏng manh kia chính là 11 trước sau lấy Vu pháp, Trận pháp hai lần nghịch thiên.
Cừu thị, là vì bọn họ căm hận tên tiểu bạch kiểm này, trong những người này đã có người từng bị 11 đánh, ví như Gia Cát Thiên Biên, ví như Tịch Nhược Trần, Nghịch Lang Gia, Tiêu Vị Nhiên, Phương Thiếu Khanh, hầu như toàn bộ thiên tài thế hệ tuổi trẻ đều cừu thị 11, cũng có người từng vì 11 làm coh mất mặt, ví như Lâm Ngọc Sơn, Lâm Ngọc Thiên.
Cẩn trọng, là vì bọn họ biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, ví như đại lão mười đại đoàn vinh quang, như Thương Vô Tà, Mộ Vân Không.
Mờ mịt, là vì bọn họ cũng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là không rõ kết cục sẽ đến đâu, như Táng Hoa, tiểu Mạn Đà La, Hiên Viên Đồng.
Còn lại là vô số ánh mắt phức tạp, đầy rẫy vui mừng, lo lắng, tưởng niệm, u oán, tức giận vân vân, quá nhiều tâm tình mâu thuẫn, trong đó có Tiết Thường Uyển, có Lạc Anh, có Hạ Mạt.
- Cường hào Trần, ngươi rốt cục chịu hiện thân, hơn nữa năm qua ngươi chết ở nơi nào, có biết ta vẫn một mực tìm ngươi hay không?
Tiết Thường Uyển và Hạ Mạt còn tốt, các nàng vẫn thuộc dạng nữ hài an tĩnh, cho dù trong lòng phức tạp hơn nữa, cũng tuyệt đối không biểu hiện ra. Nhưng Lạc Anh thì khác, nàng từ nhỏ đã không quen che giấu suy nghĩ trong lòng, hơn nữa trải nghiệm quá phức tạp, tính cách đã không thể nói là mở ra, chỉ có thể nói là một loại buông thả, vừa nhìn thấy 11, lập tức xông tới trước tiên, dồn dập chất vấn một trận.
- Đây không phải Lạc đại mỹ nhân sao, nửa năm không gặp, thực sự là càng ngày càng xinh đẹp, tới đây, cho ca ca ôm một cái.
11 vừa cười, vừa đưa tay tới ôm lấy eo thon Lạc Anh, chỉ là vừa mới chạm đến, cổ tay đã bị Lạc Anh tóm lại, sau đó tóm chặt lấy cổ áo hắn, đôi mắt đẹp trợn lên nhìn giận dữ, tàn bạo nói:
- Tốt, cường hào Trần, nửa năm không gặp, ngươi càng thêm hỗn đản, lưu manh hơn trước đây, Liên tỷ tỷ cũng dám bất lịch sự, muốn chết sao?
Trong sân ai cũng nhìn ra hai người này liếc mắt đưa tình với nhau, điều này thực sự khiến nhiều người thầm mến mộ Lạc Anh tức hận đến nghiến răng nghiến lợi.
- Tiểu Anh Tử, người ta thân mật ôn chuyện với ngươi, tỷ tỷ đây không phản đối, nhưng ngươi tốt xấu cũng phải cho người ta vào chỗ trước đi, nhiều người như vậy nhìn vào còn chưa đủ cho ngươi e lệ sao?
Tiểu Mạn Đà La đi tới, nét mặt không còn vẻ quyến rũ như trước, đã trở nên có chút nghiêm túc, nói:
- Tiểu Tần vương tử, Trần công tử, Ngạo công tử, Lãnh công tử, cảm ơn bốn người các vị tới tham gia tiệc rượu sinh nhật, mời vào bên trong.
Nhìn ra được tiểu Mạn Đà La đang sợ, xác thực, sau khi nghe được câu nói kia của Táng Hoa, khiến trong lòng nàng tới tận bây giờ vẫn còn có chút thấp thỏm bất an, đặc biệt là câu kia, sinh tử 11 trực tiếp quan hệ đến vận mạng của các nàng, càng khiến cho nàng sởn cả tóc gáy. Tuy rằng không rõ ràng là xảy ra chuyện gì, nhưng nàng biết Táng Hoa sẽ không lừa mình, thế nên khi nhìn thấy 11, thái độ của nàng quay ngoắt, Tàng Hoa chỉ nhìn thấy hắn một lần ở chùa Cổ Lan liền sợ sệt thành như vậy, nàng cũng không dám không chút kiêng kỵ câu dẫn người ta, chỉ hận không thể núp cho thật xa.