- Ngày mai không biết sẽ xảy ra tình huống gì, đến thời điểm vạn nhất… Phải biết rằng ngày mai đi tới đều là các cao thủ, hơn nữa còn có các đại lão đại đoàn vinh quang, một khi bọn họ…
Nói thật, Lãnh Cốc mặc dù biết tu vi Trần Lạc không bị thẩm phán, hơn nữa còn trở nên rất biến thái, nhưng hắn cũng không cho rằng Trần Lạc có thể ngăn cản được nhiều cao thủ như thế.
- Ngày mai sẽ phát sinh chuyện gì, hiện tại còn không biết, coi như đám người kia thực sự muốn giết ta, đánh không lại bọn hắn, chẳng lẽ ta không trốn được sao?
- Lạc gia, không phải ta đả kích ngươi, sợ là đến thời điểm muốn chạy, cũng không chạy được.
- Chạy không được thì không chạy nữa.
Trần Lạc nhún nhún vai, chẳng hề bận tâm.
Lãnh Cốc không biết lầm bầm một câu gì, suy nghĩ một chút lại nói:
- Lạc gia, ngươi xem thế này đi, ngày mai ngươi trước tiên chờ ở bên ngoài, nếu có tin tức gì về phong ấn Táng Cổ, chúng ta sẽ thông báo cho ngươi, còn nếu chúng ta đạt được tin tức phong ấn Táng Cổ, đến lúc đó chúng ta cùng đi, dù sao cũng hơn ngươi tự đặt mình trong nguy hiểm.
- Lãnh Cốc, cảm tạ, thực sự ta biết ngươi vì muốn tốt cho ta.
Trần Lạc vỗ vỗ vai Lãnh Cốc, thở dài nói:
- Ngươi cho rằng ta ăn no đến mức biết rõ gặp nguy hiểm còn muốn qua? Ta cũng sợ chết chứ, ngày mai nếu bọn họ thực sự không chứa được ta, muốn hạ thủ với ta, ta vẫn không biết nên làm gì bây giờ.
- Ngươi đã biết thế, vậy còn đi làm gì.
- Nói thật cho ngươi biết, từ khi bước vào trấn nhỏ biên hoang, ta đã bị người ta theo dõi, hơn nữa không chỉ có một người, bọn họ đến bây giờ vẫn còn đang nhìn chằm chằm vào ta.
- Cái gì?
Lãnh Cốc kinh hãi, quát lên:
- Vì sao ta không biết?
- Ta cũng cảm giác được, chí ít có bảy người.
Ngạo Phong nói.
- Ta cảm giác được có chín người.
Tần Phấn cũng nói theo.
- Không chỉ thế.
Trần Lạc lắc đầu một cái, nói:
- Hẳn là có hơn mười người, có thể càng nhiều hơn.
- Các ngươi vì sao đều cảm giác được, vì sao ta lại không phát hiện ra? Ta thừa nhận tu vi ba người các ngươi cao hơn ta, nhưng nếu nói bị người ta dùng linh thức nhìn chằm chằm, ta nhất định phải phát hiện mới đúng.
- Đó mới là vấn đề đáng sợ, không phải bọn họ dùng linh thức nhìn chằm chằm.
- Đó là cái gì?
Trần Lạc lắc đầu một cái, Ngạo Phong và Tần Phấn cũng lắc đầu.
- Có ý gì? Chẳng lẽ chúng ta nói chuyện, bọn họ cũng nghe thấy?
- Yên tâm đi, tuy rằng không biết bọn họ dùng cách gì nhìn chúng ta chằm chằm, bất quá có thể khẳng định, bọn họ không thể nào nghe được chúng ta nói chuyện.
- Đến tột cùng là ai? Bọn họ có mục đích gì?
- Ta cũng muốn biết đây, bất quá hẳn không phải là chuyện gì tốt đẹp.
Trần Lạc đứng lên, duỗi cái lưng mệt mỏi, nói:
- Đã bị người ta theo dõi, chạy không chạy được, trốn cũng không trốn được, đã như vậy ta còn trốn làm gì? Chạy làm gì?
Cười nhạo một tiếng, lại nói:
- Trời muốn mưa cô nương phải lập gia đình, hiện tại bọn họ không chưa được ta, sau này cũng tuyệt đối không chứa được ta, ta thoát được nhất thời, trống không thoát một đời, cùng với việc lo lắng hãi hùng, không bằng dứt khoát ra ngoài oanh oanh liệt liệt một vố lớn, lão tử không biết bọn họ đến tột cùng muốn làm gì, cũng không thèm suy nghĩ, ngày mai mặc kệ phát sinh cái gì, ai muốn giết lão tử thì cứ đến, xem mạng thằng nào cứng hơn.
Ban đêm, trấn nhỏ biên hoang, khách sạn Duyệt Lai.
Mấy vị thiên kiêu của Lang gia cảnh địa tụ tập tại phòng trọ thương nghị cái gì, bởi vì hai ngày trước Trần Lạc mất tích, đến nay còn không rõ tin tức, bọn họ biết ngày đó sau khi Trần Lạc và Hiên Viên Đồng rời khỏi lầu Vạn Hoa liền đi khách sạn Duyệt Lai, cũng biết sau khi hắn rời khách sạn Duyệt Lai liền bị tiểu Mạn Đà La mời đến trong nhà, thậm chí còn biết Trần Lạc nửa đêm rời khỏi nhà tiểu Mạn Đà La, nhưng sau khi rời đi, hắn cứ như vậy biến mất không còn tăm hơi, không thấy hình bóng đâu nữa.
- Thanh Vũ, ngày đó ngươi tại phụ cận nhà tiểu Mạn Đà La tra xét, họ Trần kia đến tột cùng là rời khỏi như thế nào.
Phong Thanh Vũ đáp lại:
- Ta đã nói qua rất nhiều lần, lúc Trần Lạc đi ra, ta lập tức lặng lẽ đi theo, đồng thời cũng lấy ra linh thức tập trung, chỉ là trong nháy mắt, gia hỏa kia đã không thấy đâu nữa, lúc đó có rất nhiều người cũng canh giữ bên ngoài nhà tiểu Mạn Đà La như ta, bọn họ đều không biết chuyện gì xảy ra, hơn nữa lúc đó tiểu Mạn Đà La cũng tự mình đuổi theo, tựa hồ nàng cũng bị Trần Lạc bỏ rơi, không biết gia hỏa kia đến tột cùng là dùng biện pháp gì, quả thực khó tin nổi.
- Vô Tà cho chúng ta tìm Trần Lạc, nhưng hiện tại không thấy bóng người, mắt thấy trời sắp sáng, các ngươi nói phải làm sao bây giờ?
Đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không ai biết phải làm gì lúc này.
- Cứ chờ Vô Tà trở về rồi nói sau, các ngươi nói lúc trời chạng vạng Vô Tà vội vàng rời đi, không biết là có việc gì?
- Vô Tà không nói, chúng ta sao biết được.
Mọi người đang thương nghị, đột nhiên một người bất ngờ xuất hiện, chính là Thương Vô Tà.
- Vô Tà, sao lúc này ngươi mới trở về, có phải là xảy ra chuyện gì hay không?
Thời gian bọn họ đi theo Thương Vô Tà đều không ngắn, thấy thần tình Thương Vô Tà nghiêm nghị, liền biết nhất định đã có chuyện gì xảy ra.
Thương Vô Tà chắp tay đứng bên song, nhìn trời đem đen kịt bên ngoài, hồi lâu sau mới đáp lại:
- Người đám mây đến, hơn nữa người tới còn là Tư Đồ đại nhân.
- Đám mây?
Đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên sửng sốt, bọn họ không xa lạ gì với cái tên Tư Đồ Văn, biết người này là sứ giả đám mây, thường thường đại biểu đám mây đến truyền lời, nghi ngờ nói:
- Tư Đồ đại nhân tìm ngươi có chuyện gì?
- Tư Đồ đại nhân không chỉ tìm ta, còn có Mộ Vân Không, còn có mấy vị trưởng lão mười đại đoàn vinh quang.
Muốn làm ra hành động lớn rồi, bất kể là Phong Thanh Vũ hay Lâm Ngọc Thiên cũng biết, bằng không Tư Đồ đại nhân sẽ không tới vào lúc này, càng không triệu tập nhiều người nghị sự như thế.
- Không phải nói đám mây không nhúng tay vào chuyện giữa thế tục sao? Lúc này Tư Đồ đại nhân đột nhiên hạ phàm, lại triệu tập các ngươi, chẳng lẽ là vì phong ấn Táng Cổ?
- Các ngươi tuyệt không đoán được.
Thương Vô Tà nhắm mặt lại, nói:
- Tư Đồ đại nhân hạ phàm lần này là vì Trần Lạc.
- Cái gì? Là vì Trần Lạc? Chuyện gì?
Thương Vô Tà không nói rõ, hỏi lại:
- Các ngươi hẳn phải biết mười đại đoàn vinh quang vẫn muốn diệt trừ Trần Lạc chứ?
- Đương nhiên, Trần Lạc có trình độ Trận pháp vô song, đặc biệt là trận pháp không gian, trong thiên hạ chỉ có mình hắn tinh thông, sự hiện hữu của hắn sẽ ảnh hưởng đến các mặt lợi ích của các đại đoàn vinh quang và các đại gia tộc, theo một ý nghĩa nào đó, sự tồn tại của Trần Lạc có thể ảnh hưởng đến cân bằng lực lượng giữa các đại đoàn vinh quang.