- Không phải bà nhi kia gài thuốc các ngươi chứ?
- Không có, rượu kia vốn chính là như vậy, đây là rượu do tự tay tiểu Mạn Đà La nhưỡng ra, tên gọi là Mạn Đà La, trong thiên hạ hiếm có người uống ba chén không say.
- Mẹ nhà nó, ngươi biết thứ rượu này lợi hại như vậy, sao còn dám uống?
Trên gương mặt anh tuấn của Tần Phấn hiện ra một nét cười khổ, nói:
- Trước đây chỉ là nghe nói qua, trên bầu rượu lại không có ghi tên, làm sao biết đó là ba chén rượu Mạn Đà La chứ… Không được rồi, đầu ta đang đau như búa bổ, hơn nữa…
- Hơn nữa thế nào?
Tần Phấn đột nhiên ngồi dậy, nhoài đầu khỏi giường rồi ói ra, cái thứ kia đen thui thật không muốn nhìn, thậm chí mùi bốc ra còn khiến Trần Lạc suýt nữa phát ngất.
- Có cần như thế không, thứ ngươi ói ra kia là gì mà mùi kinh đến thế, lão tử suýt chút nữa không gánh được.
Sau khi nôn xong, Tần Phấn nằm ở trên giường, khá là lúng túng, nói:
- Chê cười, Mạn Đà La là thứ rượu thế gian hiếm có, sau khi uống có chỗ tốt cực lớn với người tu hành, tạp chất trong linh hải, tinh thần hải và nhục thân sẽ bị độc tốc trong rượu Mạn Đà La bài tiết ra ngoài, đối với Vu sư cao cấp sắp thành tựu linh thể thì hữu hiệu hơn bất kỳ loại linh đan diệu dược gì.
- Rượu này còn có loại công hiệu ấy?
- Lần này cũng là nhờ phúc của ngươi, bất quá… Khó chịu tới sống không bằng chết!
Dứt lời, Tần Phấn lại nôn thốc nôn tháo.
Trần Lạc chỉ cảm thấy dạ dày bị một trận co thóp, thực sự là gánh không được, khẩn trương chạy ra ngoài. Vốn cho răng ba người Tần Phấn bị gài thuốc, nhưng kết quả ba người chẳng những không bị gài thuốc, trái lại còn được uống thứ trân tửu có tác dụng bài tiết tạp chất, ích lợi vô cùng, nghĩ đến cũng phải đi nói lời cảm ơn, nhưng tìm một vòng trang viên cũng không thấy bóng người, đột nhiên bên tai lại truyền đến tiếng đàn du dương.
Tiếng đàn vô cùng dễ nghe, tựa như tự nhiên vậy, Trần Lạc xin thề đây tuyệt đối là tiếng đàn mỹ diệu nhất hắn từng nghe qua, không khỏi tò mò lần theo tiếng đàn tìm tới. Khi đi đến một gian đình viện phía hậu viện thì dừng lại, trong đình viện có một vị nữ tử ngồi trên ghế đá, hai tay đặt trên một chiếc Tủy Tinh Cầm màu trắng bạc, thân nữ tử diện một bộ tố y màu trắng, vô cùng thanh nhã, lụa mỏng che mặt tựa như không nhiễm khói bụi trần gian. Trần Lạc còn nhớ rõ cô gái này tên là Tri thu, nghe Tần Phấn nói cô gái này là một tay hảo cầm, từng lấy một khúc Xuân Đi Thu Tới dẫn nhật nguyệt điên đảo, khiến cho đại tự nhiên trở nên rung động.
Trần Lạc là một kẻ thô tục, đối với âm luật càng là một chữ không thông, cũng không thể nào hiểu được cảnh giới lấy một từ khúc dẫn nhật nguyệt điên đảo, khiến cho đại tự nhiên trở nên rung động là như thế nào. Giờ khắc này, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, hoàn toàn bị tiếng đàn hấp dẫn, nghe nghe rồi ngây dại, trong lúc hoảng hốt, Trần Lạc phảng phất như tiến vào trong một giấc mộng.
Giấc mộng này rất mơ hồ, đứt quãng, trong mộng hắn như đứng trên đám mây, bên cạnh cũng có một người phụ nữ gảy đàn, khác biệt chính là, tiếng đàn trong mộng rất ưu thương, tựa như nỗi khổ ly biệt, tiếng đàn truyền đến, hoa theo đó héo tàn, cỏ theo đó héo khô, biển rộng theo đó rít gào, sa mạc theo đó tung bay, nhật nguyệt theo đó hôn ám, đó là một loại ưu thương, đại địa theo đó băng liệt, đó là một loại bi thống, bầu trời theo đó phủ tuyết rơi, đó là một loại gào khóc.
Tại sao ly biệt? Tại sao nhất định phải ly biệt? Nói lời thề non hẹn biển, nói lời sông cạn đá mòn, nói tới thiên trường địa cửu… Sơn không lăng, thiên địa hợp mới dám cùng quân tuyệt… Vì sao lại như vậy, tại sao nhất định phải đi? Tại sao nhất định phải làm? Tại sao ngươi tới mai táng Cổ, hết lần này tới lần khác muốn ta đi luân hồi, đến tột cùng là vì sao?
Ngươi… Mai táng Cổ là vì ai? Vì ta? Hay vì nàng, hay là vì hồng nhan của ngươi? Ngươi nói ngươi sẽ dẫn ta đi nhìn cầu vồng đẹp nhất trên bầu trời… Nhưng bây giờ ngươi nói không còn gặp lại, vĩnh viễn không gặp lại… Tại sao đột nhiên biến thành như vậy… Ngươi nói ngươi không tin vận mệnh, không muốn bị vận mệnh sắp đặt… Tại sao kết quả vẫn là lựa chọn mai táng Cổ… Không gặp lại, thực sự không gặp lại sao? Nói cho ta biết, có thật không?
Giấc mộng mơ hồ, mộng không trọn vẹn, tiếng đàn đầy rẫy ưu thương khiến người ta đau lòng day dứt. Một khúc cuối cùng, mộng cũng tỉnh, Trần Lạc cảm xúc chập trùng, sợ hãi không thôi, khó mà tin nổi nhìn nữ tử thanh lịch lẳng lặng ngồi trong đình viện, trầm giọng hỏi:
- Đây là từ khúc gì?
Tri Thu ngước đôi mắt trong suốt nhìn Trần Lạc, nhẹ giọng nói ra bốn chữ:
- Mộng về thiên cổ.
- Mộng về thiên cổ?
Trần Lạc không biết vì sao nghe gảy một khúc này, chính mình dĩ nhiên lạc vào trong một giấc mộng kỳ quái.
- Duyên phận chưa hết, một mộng về thiên cổ.
Tri Thu khiến cho người ta cảm giác tựa như một vị tiên tử không nhiễm khói bụi trần gian, chỉ là Trần Lạc cảm giác được, bên trong cái vẻ mơ hồ mông lung ấy là ẩn chứa vô tận ưu thương. Nàng ngước mắt nhìn, hỏi:
- Có thể nói cho ta biết, ngươi mộng sao?
Trần Lạc nhìn thẳng vào mắt nàng, cặp mắt trong suốt kia của Tri Thu, ưu thương vô tận ẩn giấu trong đôi mắt đó khiến hắn cực kỳ đau lòng, nhưng chỉ lắc đầu một cái, đáp lại:
- Ta không có mộng.
Trần Lạc không muốn lừ dối nữ nhân trước mắt này, nhưng không biết vì sao, khi hắn nhìn được một loại chờ mong trong ánh mắt Tri Thu, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền nói thẳng mình không có nằm mơ, ngay cả chính hắn cũng không rõ ràng vì sao làm như vậy.
Trong con ngươi Tri Thu biểu lộ ra thần tình thất lạc, nàng vẫn ngước mắt nhìn như trước, hồi lâu sau mới nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi đã quấy rầy.
Dứt lời, nàng xoay người lại, thu hồi Thủy Tinh Cầm, đi đến cửa phòng, bỗng nhiên dừng lại, nói:
- Có biết không? Ta vẫn luôn có một giấc mộng.
- Giấc mộng gì?
Trần Lạc vội vã truy hỏi.
Tri Thu không trực tiếp trả lời, lại hỏi một câu:
- Ngươi tin tưởng vân mệnh sao?
Lại là vận mệnh. Trần Lạc lắc đầu một cái, lần này không phải không tin, nhưng là không biết, vận mệnh mờ ảo, kiếp trước kiếp này cũng là như vậy, ai có thể nói được rõ ràng. Nhìn Tri Thu đi vào gian phòng, Trần Lạc lập tức hỏi lại:
- Ngươi vẫn không có nói giấc mộng kia của ngươi.
- Ta là loại người giống như ngươi, không có giấc mộng.
Dứt tiếng, cửa phòng đã đóng, chỉ để lại Trần Lạc trong ngạc nhiên sững sờ, đứng ở đó có chút không biết làm sao.
...
Trang viên, đình đài.
Tiểu Mạn Đà La ngồi trên ghế dựa, nhắm hai mắt vừa ăn hạt, trên mặt hiện lên ý cười, lẩm bẩm:
- A, ta còn thực sự đánh giá thấp bản lĩnh những người này, ta mới chân trước đưa Trần Lạc về nhà, đám người này chân sau dĩ nhiên liền phát hiện, hơn nữa còn dám đào góc tường nhà lão nương, chà chà… Xem ra mị lực tiểu Trần Lạc đúng là không phải lớn một cách bình thường.