Niệm Kiều đã sớm bị một màn phát sinh trước mắt làm cho bối rối, lấy tư duy của nàng và trải nghiệm trong đời, thực sự không thể lý giải, ngơ ngác đáp lại:
- Ta chỉ biết hắn họ Trần…
- Được rồi, bị các ngươi đánh bại rồi.
Tiểu Mạn Đà La lại ôm lấy cái cổ Trần Lạc, cười thân mật, nói:
- Thân ái, ngươi làm gì thần bí như vậy, ngay cả tên cũng không nói cho người ta biết, bất quá… Tỷ tỷ thực sự rất muốn hỏi một chút, thân ái, ngươi đồng ý làm nam sủng của tỷ tỷ sao? Ha ha…
Trần Lạc cười bất đắc dĩ, hắn không phải lần đầu tiên bị người ta nói là tiểu bạch kiểm, quen rồi nên cũng chẳng thấy khó chịu, phất tay một cái, nói:
- Chuyện lần trước ta căn bản không để ở trong lòng, các ngươi không cần xin lỗi, nên làm gì thì cứ làm đi thôi…
Sau khi hai người Lâm Ngọc Thiên, Phong Thanh Vũ nói lời cám ơn, thành ý mời Trần Lạc lên nhã gian ngồi, bất quá lại bị Trần Lạc từ chối, hai người cứ mời mãi, Trần Lạc không thèm để ý bọn họ. Lúc này, tiểu Thương Thánh Vương và một đám người Lang gia cảnh địa đi xuống, thấy bọn họ, Lâm Ngọc Sơn kích động hơn cả gặp cha đẻ, lập tức chạy tới hành đại lễ.
- Ngọc Sơn bái kiến tiểu Thương Thánh Vương, đại ca của ta…
Trước đó tiểu Thương Thánh Vương không để ý đến hắn, lần này cũng giống như thế, tiểu Thương Thánh Vương ngay cả nhìn không không thèm liếc hắn một cái, đi tới, cười nói:
- Tiểu Tần vương tử, lâu rồi không gặp có khỏe không?
Tiểu Tần vương tử? Ai? Cho đến khi Tần Phấn đứng lên gật đầu đáp lại, mọi người mới biết thanh niên đẹp trai này là Tiểu Tần vương tử.
- Lãnh Cốc, Ngạo Phong, chúng ta lại gặp mặt!
Trên mặt Thương Vô Tà hiện lên ý cười, chào hỏi từng người.
Mọi người trong lầu Vạn Hoa tới giờ mới biết, mấy người này nguyên lai đều không phải người bình thường, một người là Tiểu Tần vương tử, hai người khác bất kể là thân phận hay bối cảnh đều vô cùng cường đại, là Lãnh Cốc và Ngạo Phong.
- YÊu, nguyên lai là ba tên tiểu gia hỏa, Tiểu Tần vương tử, Lãnh gia công tử, ngược lại là tỷ tỷ thất lễ, không nhận ra rồi.
Tiểu Mạn Đà La vừa nãy đến câu dẫn Trần Lạc, ngược lại đã quên chào hỏi với đám người Tần Phấn, nhìn Ngạo Phong lại nói:
- Ngươi là tiểu tử Ngạo gia, ha ha, ta nghe nói ngươi ở bên ngoài đánh cho bạn học cũ Khấu Trần của ta một trận, ha ha… Thực sự là anh hùng xuất thiếu niên, tới, tỷ tỷ mời các ngươi một chén.
Bàn bên kia, khi biết được thân phận của ba người, vẻ mặt Niệm Kiều rất là ngạc nhiên, rù rì nói:
- Nguyên lai hia người bọn họ chính là Tần Phấn và Lãnh Cốc hành sự rất biết điều trong học phủ Trung Ương, trời ạ, Tần Phấn còn là Tiểu Tần vương tử?
Có thể ngồi uống rượu cùng Tiểu Tần vương tử, Ngạo Phong và Lãnh Cốc, gia hỏa họ Trần này đến tột cùng là ai? Niệm Kiều nghĩ đến những danh nhân họ Trần, nghĩ tới nghĩ lui, nhưng chẳng nghĩ ra được gì.
Đang lúc nàng còn nghi hoặc, Thương Vô Tà mở miệng:
- Tại hạ ngưỡng mộ Trần công tử đã lâu, không biết Trần công tử có nể chút mặt mũi, uống một chén rượu?
Trên thế giới này, trong thiên hạ ngày nay, lấy địa vị lẫn thân phận Thương Vô Tà, có thể khiến cho hắn khiêm tốn nói ra những lời này tuyệt không nhiều người, điều này không khỏi khiến mọi người hiếu kỳ, thanh niên áo lam này rốt cuộc là ai, có thể khiến Thương Vô Tà ngưỡng mộ từ lâu, tự mình đi tới thịnh tình mời rượu, gia hỏa này thực sự chỉ là tiểu mạch kiểm, nam sủng do tiểu Mạn Đà La nuôi dưỡng sao? Thiên hạ có tiểu bạch kiểm nào mặt mũi lớn như thế? Không có, tuyệt đối không có.
- Thương Vô Tà, ngươi từ bao giờ trở nên khiêm nhường như thế?
Tiểu Mạn Đà La trêu chọc, nói.
- Khiến Nhị phu nhân chê cười.
Thương Vô Tà đi tới, Khấu Trần ở bên cạnh lập tức rót hai chén rượu đưa tới, Thương Vô Tà cầm một chén, nói:
- Lần đầu gặp mặt, Trần công tử, mời.
Người có thể khiến Thương Vô Tà khiêm tốn xưng tại hạ tuyệt không nhiều, có thể khiến hắn tự mình chúc rượu đồng dạng cũng không nhiều, tất cả mọi người muốn biết gia hỏa kia là hạng người gì, mới có thể khiến Thương Vô Tà lần đầu tiên gặp mặt liền khiêm tốn, tự mình tới chúc rượu.
Trước đó, lúc Ngạo Phong tranh đấu với Khấu Trần ở bên ngoài, Trần Lạc đã thấy qua Thương Vô Tà, tự nhiên nhận ra đối phương, nhưng hắn vẫn ngồi tại chỗ, ôm tiểu Mạn Đà La không tiếp rượu, giơ tay nhún nhường, nói:
- Ngươi đã là Thánh Vương, người mời phải là ta mới đúng.
- Trần công tử thực sự là quá khiêm nhường, cũng quá khách khí.
Thương Vô Tà cũng nhún nhường, nhìn chằm chằm Trần Lạc, nói:
- Thiên Vương lão tử đại danh đinh đỉnh, Lạc gia nhất kính, Thương Vô Tà ta chịu không nổi.
Thiên Vương lão tử? Lạc gia? Họ Trần?
Trời ạ, hắn là Trần Lạc, hắn là Trần Lạc từng hai lần nghich thiên.
Khi Thương Vô Tà nói ra danh tự Lạc gia Thiên Vương lão tử, trong nháy mắt làm nổ tung cả lầu Vạn Hoa, mọi người đểu khiếp sợ thất sắc.
Trước sau hai lần lấy Vu pháp và Trận pháp nghịch thiên, sự tích này từ lâu đã truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ. Chỉ mới xuất đạo bất quá ba, bốn năm ngắn ngủi nhưng đã thành tựu rất nhiều truyền thuyết, đều là số một trong lịch sử, ngay cả trẻ con ba tuổi cũng biết, có thể nói là mọi người không ai không biết.
Chỉ là liên quan đến Trần Lạc, mọi người cũng biết bảy tháng trước hắn bị thẩm phán sau đó liền biến mất không thấy hình bóng, không ai biết rõ sống chết, ai cũng không hề nghĩ tới hắn dĩ nhiên xuất hiện ở đây, hơn nữa cũng không thể tưởng tượng được tiểu bạch kiểm nhìn bình thường, bộ dạng yếu đuối mong manh kia dĩ nhiên là người dùng hai đại lĩnh vực Vu, Trận đánh hết thảy thiên kiêu thành chó chết, đánh hết thảy đại lão, đánh chung quanh tán loạn, dám nghịch trời xanh, không ngờ được hắn là Trần Lạc.
Nghe nói đến tên Lạc gia, Niệm Kiều và Miêu Hoành liền choáng váng tại chỗ. Miêu Hoành đã sớm đoán được gia hỏa này rất có khả năng không phải người bình thường, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra được hắn là Trần Lạc danh chấn thiên hạ. Nhớ tới trước lúc di tích chùa Cổ Lan hiện thế, tuy rằng Miêu Hoành không hề xem Trần Lạc là gánh nặng, nhưng cũng không muốn dẫn theo một người bình thường như hắn tiến vào, điều này chợt khiến Miêu Hoành cảm giác đỏ mặt, xấu hổ không chịu nổi.
Gánh nặng? Người bình thường? Nếu như hắn đúng là gánh nặng, đúng là người bình thường, thử hỏi người trong thiên hạ có ai là người tu hành?
Niệm Kiều càng chấn động hơn, khi biết được tên Lạc gia, cả người nàng như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng, nàng nghĩ thế nào cũng không ra được, gia hỏa mình gặp phải trên đường dĩ nhiên là thần tượng nàng sùng bái nhất, đáng hận nhất chính là tự nàng còn không biết, càng hỏng bét hơn là nàng ở trên đường còn năm lần bảy lượt coi thần tượng như kẻ nhà quê.