Bởi vì trước đó hắn vẫn cười nhạo đám người Lãnh Cốc tiêu phí không nổi ở đây, nhưng hiện tại người ta còn không ngừng tiêu phí, còn một hơi gọi bốn mươi lăm ấm Biên Hoang Tam Nhưỡng có gía trên trời, điều này khiến hắn thẹn quá thành giận, cảm thấy mất mặt, lòng hư vinh chịu đả kích. Trong cơn tức giận, vung tay đẩy hết toàn bộ thức ăn lẫn rượu ngon trên bàn xuống đất, bực tức nói:
- Một đám nhà giàu mới nổi, kẻ nhà quê. Hừ!
Lúc này, Trần Lạc đưa tới một bình Quỷ Khóc, tự mình rót ba chén rượu, nói:
- Tới nào, mấy ngày trước đa tạ ba vị chiếu cố, ta kính ba người một chén.
Miêu Hoành sợ hết hồn, vội vàng đứng lên, nhún nhường nói:
- Trần huynh đệ, như vậy không được...
Dù Miêu Hoành cũng là người thích rượu, với Biên Hoang Tam Nhưỡng càng thèm nhỏ dãi từ lâu, nhưng thứ đồ chơi này với hắn mà nói thực sự quá xa xôi, hơn nữa hắn cảm giác mình ở trên đường cũng không giúp Trần Lạc điều gì, ngay cả một cái nhấc tay cũng không tính, ngược lại Trần Lạc ở chùa Cổ Lan lên tiếng nhắc nhở đã giúp cho bọn hắn một lần, vì thế Miêu Hoành thấy căn bản không nhận nổi chén rượu cảm ơn của Trần Lạc.
- Rượu thôi, mọi người dù sao cũng nhận thức một hồi, kết giao bằng hữu, tới, Miêu đoàn trưởng, Niệm tiểu thư, Lâm công tử, ta uống trước rồi nói.
Trần Lạc uống rượu từ trước tới giờ đều là uống thả cửa, ngửa đầu một hơi cạn sạch rượu trong chén.
Miêu Hoành ngẩn người, không biết nên nói cái gì cho phải.
Ngược lại, Trần Lạc tự mình lại đây rót rượu chúc rượu, khiến lòng hư vinh của Lâm Ngọc Sơn trong nháy mắt bắt đầu bành trướng, đặc biệt hưởng thụ ánh mắt chăm chú của nhiều người nơi đây, điều này khiến cho hắn cảm thấy rất có mặt mũi, cười cười, nói:
- Trần công tử khách khí, chúng ta bất quá cũng chỉ nhấc tay một cái mà thôi, trước đó đi vội vàng, còn chưa chính thức giới thiệu, ta họ Lâm tên Ngọc Sơn, là người Thái Hành Lâm gia.
Hiển nhiên thấy Trần Lạc một hơi gọi bốn mươi lăm bình Biên Hoang Tam Nhưỡng, địa vị hắn trong mắt Lâm Ngọc Sơn lập tức từ kẻ nhà quê biến thành Trần công tử. Thấy Miêu Hoành vẫn bưng chén, Lâm Ngọc Sơn cười nói:
- Miêu đoàn trưởng, Trần công tử thịnh tình mời, ngươi không nên chối từ, còn chuyện trước đó ta đánh hoảng cái bàn của lầu Vạn Hoa phải bồi thường hơn ba mươi triệu linh thạch, ngươi cũng không cần để ở trong lòng.
Lâm Ngọc Sơn là một người rất thông minh, dựa vào lời khuyên bảo Miêu Hoành, lợi dụng ba mươi triệu linh thạch để nâng giá trị bản thân mình lên. Hơn nữa, mục đích của hắn không chỉ như vậy, biết mình nói những lời này, gia hỏa họ Trần kia nhất định sẽ tra hỏi nguyên nhân.
Quả nhiên, Trần Lạc cau mày lại, hỏi:
- Cái bàn gì tới hơn ba mươi triệu?
Lâm Ngọc Sơn đã sớm chờ câu hỏi này của hắn, cười nói:
- Ồ, cũng không phải chuyện đại sự gì, trước đó ta không cẩn thận đánh hỏng bàn của lầu Vạn Hoa, dựa theo quy củ phải bồi thường hơn ba mươi triệu linh thạch, bất quá… Ha ha, đại ca của ta đã đứng ra giải quyết việc này, tiểu Thương Thánh Vương càng tự mình mở miệng thay ta bồi thường, thế nên Trần công tử không cần lo lắng.
Lâm Ngọc Sơn nói ra chuyện này ý đồ rất rõ ràng, muốn truyền đạt cho Trần Lạc một tin, chính là Lâm Ngọc Sơn hắn dám đánh hỏng bàn trong lầu Vạn Hoa, đánh hỏng rồi cũng không cần bồi thường, không chỉ như thế, tiểu Thương Thánh Vương còn tự mình đứng ra thay ta bồi thường. Không phải ngươi có tiền sao? Ngươi dám đánh hỏng bàn trong lầu Vạn Hoa sao? Ngươi có thể để nhân vật như tiểu Thương Thánh Vương tự mình mở miệng thay ngươi bồi thường được không?
Nói xong, trên mặt hắn hiện lên ý cười nhìn Trần Lạc, hi vọng nhìn ra vẻ khiếp sợ và ước ao trên nét mặt đối phương. Thế nhưng, đợi một lúc, trên khuôn mặt có chút ốm yếu của Trần Lạc đừng nói là ước ao, cũng đừng nói tới khiếp sợ, ngay cả chút bất ngờ cũng không có, càng đừng nói tới nghi hoặc, dường như vừa đó chỉ nghe một chuyện rất bình thường, căn bản không làm ra phản ứng gì.
Lâm Ngọc Sơn không biết đối phương cố gắng giả vờ trấn định hay là ngụy trang, trong lòng hắn cười lạnh một tiếng, lại tiếp tục nói:
- Tiểu Thương Thánh Vương và đại ca ta Lâm Ngọc Thiên, còn có đại ca Phong Thanh Vũ, đại ca Khấu Trần và rất nhiều người Lang gia cảnh địa đều ở trong nhã gian kia, ta thấy thế này, nếu Trần công tử cần lời của ta qua đó chúc rượu, ta có thể dẫn ngươi lên một thoáng.
Lang gia cảnh địa được xưng là đám mây nhỏ, phàm là người tu hành đều mong mỏi được vào, cũng biết người Lang gia cảnh địa đều là hạng tài cao ngất trời, giá trị bản thân mỗi người đều rất cao, là những nhị thế tử tiêu tiền như nước. Lâm Ngọc Sơn nói thế, bề ngoài là có ý tốt dẫn tiến, kỳ thực người sáng suốt vừa nghe liền biết hắn đang tự khoe khoang bản thân, mượn Thương Vô Tà của Lang gia cảnh địa nhằm nâng cao thân phận chính mình.
Trần Lạc cười cười không nói gì, lại nâng chén cụng ly với Miêu Hoành, sau đó trở về chỗ ngồi của mình, nốc rượu với ba người Tần Phấn.
Không đạt được mục đích, điều này khiến cho Lâm Ngọc Sơn không phục lắm, trong suy nghĩ của hắn, chính mình nói ra Lang gia cảnh địa và tiểu Thánh Vương, họ Trần này thế nào cũng phải tỏ thái độ khiêm nhường đi, nhưng không có, đối phương giống như căn bản chưa hề xem Lang gia cảnh địa, tiểu Thương Thánh Vương là chuyện gì to tát.
Lâm Ngọc Sơn rất khó chịu, nhưng cũng không tiện biểu hiện ra. Lúc này, phòng khách bỗng nhiên ồn ào náo động, hắn lập tức xoay người nhìn lại, bất ngờ phát hiện một nữ tử từ trong nhã gian đi ra, nữ tử diện một bộ quần áo màu đỏ mỏng như cánh ve, thể hiện hoàn mỹ dáng người uyển chuyển của nàng, song phong ngạo nhân như ẩn như hiện, quần dài xẻ tà để lộ ra đôi chân trần từ đầu gối.
Nàng chậm rãi đi tới, đôi đùi đẹp khiến trái tim người ta đập nhanh hơn, đặc biệt là khuôn mặt yêu diễm, xinh đẹp động lòng khiến người người si mê, một đôi mắt mị nhãn như tơ, câu hồn đoạt phách, hơn nữa là mái tóc dài bồng bềnh như sóng. Không ai dám phủ nhận nữ nhân này chính là vưu vật mê người nhất trong thiên hạ đương thời, không ai không nhận ra nàng, tiểu Mạn Đà La, lão bản lầu Vạn Hoa, Nhị phu nhân trấn nhỏ biên hoang.
Bốn người Trần Lạc đang uống rượu, thấy một nữ nhân xinh đẹp như thế đi tới, Lãnh Cốc còn đang ngửa cổ lập tức sặc rượu ho khan, Tần Phấn cau chặt mày, vẻ mặt càng nghiêm túc, thần tình Ngạo Phong nhàn nhạt, không có biểu tình gì, thật giống như đi tới không phải là vưu vật một đời mà là một bộ xương khô, hoàn toàn không dậy nổi hứng thú của hắn, Trần Lạc cũng nghiêng đầu sang chỗ khác, mở to hai mắt nhìn, con mắt không chút kiêng kỵ quét qua quét lại trên người tiểu Mạn Đà La.
Hắn không chỉ yêu thích đùa giỡn mỹ nữ, hơn nữa còn yêu thích thưởng thức mỹ nữ, đặc biệt là loại mỹ nữ gợi cảm như nàng này, nhìn xem thực là đã mắt. Vừa nhìn vừa đánh giá:
- Tư thái thật xinh đẹp, gương mặt thật quyết rũ, bắp đùi thật mê người, bộ ngực thật lớn, nàng này quả thực chính là một vưu vật, tuyệt đối có thể hại mạng người ta.