Lãnh Cốc có oán niệm rất lớn với Trần Lạc, quyết định mạnh mẽ lừa gạt Trần Lạc một trận. Không chỉ là hắn, Ngạo Phong cho tới bây giờ vẫn chưa hoàn toàn hồi phục tinh thần sau khi bị Trần Lạc biến thái đả kích, lạnh lùng nói:
- Ta muốn ăn mỹ vị ngon nhất, uống rượu quý nhất.
…
Trần Lạc xem như thấy được, ba tên huynh đệ này đang muốn lừa gạt mình, bất đắc dĩ cười nói:
- Được, các ngươi có sức thì cứ chiến đi, mặc dù ta không có tiền, nhưng tuyệt đối không tiếc tiền.
Mới vừa tìm được một bàn trống trong góc phòng khách, vẫn chưa hề ngồi xuống, Trần Lạc đã nhìn thấy mấy người quen ở bên cạnh, đúng là mấy người gặp được trên đường trước đó không lâu, là Miêu Hoành đoàn trưởng phân đoàn số bốn đoàn vinh quang Phi Thiên, còn có Niệm Kiều và Lâm Ngọc Sơn.
- Dĩ nhiên là ngươi!
Xem ra Niệm Kiều và Lâm Ngọc Sơn rất giật mình. Xác thực, trong ấn tượng của bọn họ, gia hỏa này chỉ là một người bình thường, thế nào cũng không nghĩ tới một lần nữa gặp phải trong trấn nhỏ biên hoang, hơn nữa còn gặp được trong lầu Vạn Hoa, tửu lầu xa hoa nhất bên trong trấn nhỏ.
- Đây không phải Niệm cô nương sao?
Với vị cô nương rút đao tương trợ trên đường này, Trần Lạc có ấn tượng vô cùng tốt, lại nhìn về phía Miêu Hoành, cười chào hỏi:
- Miêu đoàn trưởng, lại gặp mặt.
Niệm Kiều và Lâm Ngọc Sơn vẫn cho rằng Trần Lạc là người bình thương, nhưng Miêu Hoành thì không cho là như vậy, bởi vì hắn nhớ rõ thời điểm chùa Cổ Lan hiện thế, người này dĩ nhiên biết bên trong đầy rẫy uất khí, điều này khiến hắn không thể nào hiểu được, chính mình là một gã Đại Vu sư còn không thấy, hắn chỉ là một người bình thường làm sao mà biết được.
- Trần huynh đệ, có thể gặp lại ngươi tại biên hoang thực sự là cao hứng, ta vẫn lo lắng ngươi sẽ xảy ra chuyện gì, lần trước chùa Cổ Lan hiện thế, nếu không được ngươi nhắc nhở, chúng ta sợ đã gặp bất trắc, còn chưa cảm ơn ngươi đó.
- Ha ha, Miêu đoàn trưởng khách khí!
Miêu Hoành mời Trần Lạc vào chỗ, muốn nói cảm ơn, Trần Lạc từ chối, chỉ nói mình muốn ngồi cùng bằng hữu uống rượu. Lúc này Lâm Ngọc Sơn vẫn trầm mặc không nói lại đột nhiên mở miệng, đương nhiên, hắn xem thường Trần Lạc, căn bản không thèm để ý tới, hắn nói là nói với Lãnh Cốc:
- Đây không phải Lãnh huynh sao? Thiên hạ thật nhỏ a!
- Lâm Ngọc Sơn?
Gia tộc Lãnh Cốc và gia tộc Lâm Ngọc Sơn đều là thế gia ngàn năm trong thiên hạ, tự nhiên có vài lần gặp nhau trong các yến tiệc, cũng biết đối phương là ai. Bất quá quan hệ hai nhà không phải tốt, chí ít Lãnh Cốc rất khó chịu với hai huynh đệ nhà này, còn Lâm Ngọc Sơn cũng không ưa gì Lãnh Cốc, thế nên song phương chỉ hỏi thăm một chút rồi không tiếp tục dài dòng, Trần Lạc và Miêu Hoành cũng không quá quen thuộc, chào hỏi đôi lời rồi trở về chỗ ngồi.
- Nguyên lai gia hỏa này chính là Lãnh Cốc.
Lãnh Cốc thành danh thủa nhỏ, khi còn ở học viện đã được mọi người biết tới là thiếu niên thiên tài, chỉ là sau khi tiến vào học phủ Trung Ương liền trở nên rất biết điều. Niệm Kiều nhỏ giọng nói thầm, hỏi:
- Không biết hai người kia là ai, Miêu đoàn trưởng, ngươi biết không?
Miêu Hoành lắc đầu một cái, hắn cũng không nhận ra.
- Còn có thể là ai, đơn giản là tùy tùng của Lãnh Cốc.
Lâm Ngọc Sơn khinh miệt nói, thấy Lãnh Cốc gọi tiểu nhị của lầu Vạn Hoa tới, hắn cố ý cười nói:
- Lãnh huynh, nơi này chính là lầu Vạn Hoa đắt đỏ nhất trong trấn nhỏ biên hoang, là mỏ đốt tiền tiếng tăng lừng lẫy, một bình rượu nhạt bình thường cũng có giá ngàn vàng, nên nhắc nhở tùy tùng lượng sức mà uống mới được.
Bàn rượu hai bên cách nhau không xa, lời của Lâm Ngọc Sơn, Lãnh Cốc cũng nghe rõ ràng. Hắn mấy lần gặp gỡ Lâm Ngọc Sơn trong vài lần yến hội gia tộc, biết kẻ này cùng một dạng với ca ca hắn, đều tự cho mình là nhất, từ trước đến giờ luôn xem thường người khác. Hắn cũng nghe ra Lâm Ngọc Sơn muốn trêu tức mình, bất quá hắn không giận, trái lại còn vui vẻ.
- Tùy tùng? Ngươi nói cái gì? Ta mời tùy tùng uống rượu? Ha ha ha.
Tiếng Lãnh Cốc cười rất lớn, giống như nghe thấy chuyện cười lớn nhất thiên hạ, quay lại nói với ba người Trần Lạc:
- Ba vị đại gia, nghe thấy không, người ta nói các ngươi đều là tùy tùng của ta, các ngươi có muốn nói gì không?
Tần Phấn lắc đầu mỉm cười, Trần Lạc nhún nhún vai, Ngạo Phong càng thờ ơ chẳng ngó.
- Bất quá nghe ta nói này Lâm công tử, ngươi không cần bận tâm tới ta, hôm nay không phải ta mời khách, là vị đại gia này kia.
Thấy Lãnh Cốc chỉ vào Trần Lạc, điều này khiến cho ba người Miêu Hoành khá là giật mình, bọn họ chỉ biết người này họ Trần, còn những cái khác một mực không biết. Bất quá từ lời Lãnh Cốc nói xem ra, chí ít có thể khẳng định, gia hỏa họ Trần này tuyệt đối không phải tùy tùng của Lãnh Cốc, hai người kia cũng không phải.
- Được rồi, ta nói này Lãnh Cốc, ăn cái gì uống cái gì thì gọi nhanh lên, tiểu nhị người ta đang chờ kìa.
Trần Lạc cũng lâu rồi không uống rượu, nghĩ đến lần này mình bỏ tiền, nói cái gì cũng phải uống no mới được.
- Tiểu nhị, chỗ các ngươi có rượu gì quý nhất?
Lãnh Cốc ngồi đó, kêu gọi như đại gia.
Tiểu nhị đứng bên cạnh trả lời:
- Quý nhất t ự nhiên là Biên Hoang Tam Nhưỡng, quỷ khóc, sói tru, ma khóc.
- Biên Hoang Tam Nhưỡng? Đại danh này ta sớm đã nghe qua, vẫn muốn nếm thử, chúng ta gọi một bình Quỷ Khóc xem thế nào? Nghe nói uống vào bụng, cảm giác như vạn quỷ khóc tang.
- Vậy thì nếm thử đi.
Nghe thấy Lãnh Cốc gọi một bình Quỷ Khóc, sắc mặt ba người Miêu Hoành, Lâm Ngọc Sơn và Niệm Kiều đều đại biến, bởi vì khi đi tới lầu Vạn Hoa, bọn họ cũng hỏi thăm một chút giá cả Biên Hoang Tam Nhưỡng tiếng tăm lừng lẫy là bao nhiêu, kết quả vừa hỏi, một bình Biên Hoang Tam Nhưỡng có giá tám trăm tám mươi ngàn linh thạch, có thể nói là giá rượu trên trời, như Lâm Ngọc Sơn là công tử thế gian ngàn năm cũng sợ hãi tê cả da đầu. Hắn không thiếu tiền, nhưng tuyệt đối uống không nổi rượu giá tám trăm tám mươi ngàn, dù sao hắn tu hành một năm chỉ tốn cỡ trăm vạn mà thôi.
Nghe đoàn người Lãnh Cốc nói muốn một bình Biên Hoang Quỷ Khóc, khóe miệng Lâm Ngọc Sơn không khỏi co giật hai lần, sầm mặt lại, nói:
- Lãnh huynh, chớ trách ta không nhắc nhở ngươi, một bình Biên Hoang Quỷ Khóc có giá tám trăm tám mươi ngàn linh thạch, các ngươi uống nổi sao?
Vừa nghe đến tám trăm tám mươi ngàn, Lãnh Cốc cũng âm thầm níu lưỡi, trong lòng Trần Lạc cũng hơi hồi hộp một chút, đã sớm đoán được thứ đồ chơi này có thể rất đắt, những cũng không nghĩ tới đến tám trăm tám mươi ngàn, Tần Phấn là cường hào, Ngạo Phong là cường hào, nhưng Lãnh Cốc không phải, cảm giác thấy mình hơi quá đang, hắn nhìn về phía Trần Lạc, giống như chờ Trần Lạc cho ý kiến.
Kết quả, Trần Lạc không có mở miệng, Ngạo Phong thì nói:
- Biên Hoang Tam Nhưỡng, cho năm ấm mỗi loạn.