- Mộ huynh, đã lâu không gặp.
Khóe môi Thương Vô Tà nhếch lên ý cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói. Mấy người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần sau lưng cũng căm tức nhìn lên nhã gian của đám người Mộ Vân Không, hai nhóm người bọn họ từ hồi còn trong học phủ Trung Ương đã không hợp nhau, sau khi rời khỏi học phủ, trước sau đã giao chiến qua vài lần, ân oán đôi bên có thể nói là sâu vô cùng.
Đồng dạng, một nhóm người nội viện Trung Ương cũng căm tức bọn họ, chỉ là song phương không ai mở miệng. Mộ Vân Không ngồi ngay ngắn trên ghế cũng gật gù, khuôn mặt anh tuấn vẫn giữ nguyên đường nét góc cạnh như đao tước, khẽ mỉm cười trả lời một câu:
- Đã lâu không gặp, có khỏe hay không.
Nếu như nói Thương Vô Tà tạo cho người ta cảm giác một loại thâm sâu khôn lường, vậy thì Mộ Vân Không càng như một vị trí giả nho nhã, đặc biệt là đôi mắt kia, phảng phất như hàm chứa trí tuệ vô cùng.
Nguyên tưởng rằng hai người Thương Vô Tà và Mộ Vân Không lừng lẫy tiếng tăm mười năm trước, còn là đối thủ một mất một còn sẽ rat ay đánh nhau, không nghĩ tới chỉ đơn giản hỏi thăm nhau một chút, sau đó cái gì cũng không nói không hỏi, Thương Vô Tà dẫn theo một nhóm người lên một nhã gian khác, còn đám người nội viện Trung Ương của Mộ Vân Không vẫn tiếp tục ngồi uống rượu.
- Không nghĩ tới ngay cả Tri Thu vô dục vô cầu như vậy, nữ nhân không nhuốm bụi trần gian cũng đi tới trấn nhỏ biên hoang, xem ra phong ấn Táng Cổ sẽ thực sự hiện thế.
Lầu Vạn Hoa, trong nhã gian các, đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần vừa uống rượu vừa trò chuyện. Thương Vô Tà bưng chén rượu, nhìn rượu trong chén, đáp lại:
- Phong ấn Táng Cổ chắc chắn sẽ hiện thế, chỉ là đến tột cùng vào lúc nào, tại chỗ nào, khắp thiên hạ chỉ sợ có mỗi đại Mạn Đà La phu nhân là biết thôi.
- Vô Tà, ngươi có biết khi nào đại Mạn Đà La phu nhân trở về?
- Khoảng hai ba ngày nữa là sinh nhật đại Mạn Đà La phu nhân, ngày đó nàng nhất định sẽ trở về.
- Sinh nhật? Có ý gì? Lẽ nào trước chuyện đại sự, đại Mạn Đà La phu nhân còn muốn tổ chức sinh nhật cho mình sao?
- Nàng không những tổ chức sinh nhật, hơn nữa còn mời rất nhiều người tham gia với nàng.
Đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần liếc mắt nhìn nhau, rất là mờ mịt, không biết đại Mạn Đà La phu nhân muốn chơi trò xiếc gì, nhìn về phía Thương Vô Tà, hắn chỉ khẽ lắc đầu, chậm rãi thưởng thức rượu ngon, nói:
- Không có ai biết mục đích của đại Mạn Đà La phu nhân là gì, cũng như không ai biết thân phận của nàng vậy, bất quá có thể khẳng định ngày đó sẽ rất náo nhiệt, vô cùng nào nhiệt.
Dứt lời, ngẩng đầu uống cạn sạch chén rượu trong tay, nhìn về phía nhã gian các của Mộ Vân Không tại đối diện, cũng nhìn về một nhã gian các tại phía khác, nơi đám người Tri Thu ngồi.
- Vô Tà, ta có một chuyện vẫn muốn hỏi hơi, Mạn Đà La lớn nhỏ rõ ràng đều chưa từng kết hôn, vì sao các nàng tự xưng là phu nhân?
Vấn đề này không những đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên muốn biết, ngay cả Thương Vô Tà cũng muốn biết. Hắn lắc đầu một cái, ra hiệu không biết. Lúc này, Khấu Trần ôm ngực ho khan hai tiếng, Thương Vô Tà nhìn hắn một cái, hỏi:
- Thương thế ngươi không nhẹ, không bằng đi về trước đi.
- Không ngại…
Sắc mặt Khấu Trần có chút tái nhợt, cắn răng muốn nói gì, muốn nói lại thôi.
- Có phải ngươi muốn hỏi ta tại sao buông tha cho Tịch Nhược Trần và Ngạo Phong?
Khấu Trần tại bên ngoài trấn nhỏ biên hoang, trước tiên bị Tịch Nhược Trần đánh cho một trận, sau lại bị Ngạo Phong đánh cho một trận, thương thế không nhẹ, quan trọng là hắn không nuốt nổi cơn giận này, há miệng vừa muốn nói, lại bị Thương Vô Tà ngắt lời.
- Bất kể là Tịch Nhược Trần hay Ngạo Phong, hai người kia đều không tầm thường, hiện tại ta không muốn là địch với bọn hắn, chí ít trước khi phong ấn Táng Cổ xuất hiện là không được.
- Ta biết Lang gia cảnh địa vẫn muốn nỗ lực mượn hơi Tịch Nhược Trần và Ngạo Phong, nhưng Tịch Nhược Trần đã gia nhập nội viện Trung Ương, dù Ngạo Phong không có, nhưng trước sau đã ba lần từ chối lời mời của chúng ta.
Thương Vô Tà đứng lên tự mình rót rượu cho Khấu Trần, Khấu Trần muốn đứng lên, lại bị Thương Vô Tà ấn xuống, hắn nói:
- Khấu Trần, ta biết trong lòng ngươi có oán khí, nhưng hiện tại chỉ có thể tạm thời nhịn xuống, lần này chúng ta chỉ vì phong ấn Táng Cổ, bất kể là Tịch Nhược Trần, Ngạo Phong hay Mộ Vân Không, tất cả đợi khi tìm được phong ấn Táng Cổ rồi hãy nói.
- Nhưng mà…
- Không nhưng nhị gì cả, phong ấn Táng Cổ là cực kỳ trọng yếu, sự tồn tại của nó sẽ ảnh hưởng đến cách cục thế giới hiện nay, Lang gia cảnh địa chúng ta cũng ở trong đó, thế nên không thể không cẩn thận.
Thương Vô Tà bưng chén rượu lên, lắc lắc, sau đó nhắm mắt lại, nói:
- Sauk hi phong ấn Táng Cổ hiện thế, thế giới này không những phát sinh biến hóa nghiêng trời, những người khác cũng sẽ phát sinh chuyển biến khó tin nổi, là những ai thì tạm thời không cách nào xác định, có thể là các ngươi, là ta, cũng có thể là Mộ Vân Không, tiểu Mạn Đà La, cũng có thể là Tịch Nhược Trần, Ngạo Phong… Các ngươi hiểu chứ?
Đám người Phong Thanh Vũ, Lâm Ngọc Thiên, Khấu Trần đều gật đầu, bọn hắn hiểu lời của Thương Vô Tà, ý tứ rất đơn giản, phong ấn Táng Cổ hiện thế sẽ ảnh hưởng tới rất nhiều người, thậm chí là cách cục thế giới, đến lúc đó kẻ địch có thể sẽ biến thành bạn hữu, bạn hữu có thể sẽ biến thành kẻ địch.
- Ngọc Thiên, vẫn không tìm được người ngươi nói sao?
Lâm Ngọc Thiên lắc đầu một cái, chuyện xảy ra bên ngoài chùa Cổ Lan, cho đến lúc này vẫn khiến trong lòng hắn sợ hãi, chỉ nghĩ đến là sợ, đặc biệt là linh lực khủng bố, mênh mông và bạo liệt của người kia, khiến cho hắn không cách nào xóa đi bóng ma trong lòng.
- Nếu đúng như ngươi nói, linh lực người kia mênh mông như biển, cuồn cuộn không ngừng, bạo liệt và hung tàn, tựa như cơn giận dữ ngợp trời… Ta thật ra rất tò mò, không biết người ngươi nói rốt cuộc là ai.
- Có phải hai người các ngươi nhìn nhầm hay không, đừng nói là Vu sư cao cấp, cho dù là Đại Vu sư, Vu sư thần thông cũng không thể nào nắm giữ linh lực mênh mông như thế.
Khấu Trần ở bên cạnh có điểm hoài nghi, bởi vì hắn cảm thấy căn bản không thể nào.
- Khấu Trần, ngươi cảm thấy hai người chúng ta sẽ nhìn lầm sao?
- Nhưng điều này sao có thể, hoàn toàn không phù hợp với pháp tắc tu hành, chiếu theo lời các ngươi nói, người kia ít nhất phải khổ tu hơn nghìn năm mới có thể tu ra linh lực thâm sâu như thế. Mặc dù hắn nắm giữ linh hải Đại Địa ẩn chứa sinh sôi liên tục như Vô Tà, linh lực của hắn cũng không thể khủng bố như vậy. Lùi mười ngàn bước mà nói, coi như linh lực của hắn thực sự khủng bố, linh hải cũng không thể chịu đựng được, coi như linh hải có thể tiếp nhận, vậy linh lực lấy ra từ đâu, đừng nói thân thể máu thịt của hắn, ngay cả là linh thể mạnh mẽ cũng không chịu đựng nổi.