- Ghê! Khôn phải ngươi muốn nói đại ca Lâm Ngọc Thiên của ngươi là người Lang gia cảnh địa sao, sau mấy năm nữa ngươi cũng tiến vào Lang gia cảnh địa chứ gì.
Niệm Kiều cười nhạo một tiếng, có đôi lúc nàng thực sự rất chán ghét loại gia hỏa tự cho là đúng như Lâm Ngọc Sơn, không nhịn được châm chọc:
- Lâm công tử, ngươi thật may mắn khi không tiến vào học phủ Trung Ương hai năm trước, bằng không thì ngươi nhất định sẽ bị thần tượng của ta đánh cho nửa sống nửa chết.
- Niệm Kiều, ngươi có ý gì?
Thần tình Lâm Ngọc Sơn rất không vui, hắn biết thần tượng của Niệm Kiều là Trần Lạc nghịch thiên cả Vu pháp lẫn Trận pháp, dọc theo đường đi đã nghe Niệm Kiều nhắc đến không biết bao nhiêu lần. Hắn vối chẳng có hảo cảm gì với Trần Lạc, thậm chí có thể nói rất căm ghét, bởi vì gia hỏa này dám xâm phạm nữ thần trong lòng mình. Trên đường đi Niệm Kiều không ngừng nhắc đến cũng thôi, hiện tại còn so sánh mình với Trần Lạc, điều này sao khiến hắn chịu nổi, mạnh mẽ nói:
- Nếu hai năm trước ta tiến vào học phủ Trung Ương, tuyệt đối không đến lượt Trần Lạc kia càn rỡ.
- Dựa vào ngươi?
Niệm Kiều cười khinh miệt, nói:
- Bằng ngươi sao? Ngươi thức tỉnh huyết tộc chi mạch, lại mở ra linh hải Bàn Thạch, ngưng tụ linh tượng Thiên Cương, dưới sự giúp đỡ của đại ca ngươi cũng đã luyện hóa linh bảo đại tự nhiên, nhưng thế thì đã sao, so huyết mạch, ngươi so được với Thương Long Gia Cát Thiên Biên? So được với Tịch Nhược Trần huyết tộc bốn cánh sao? So được với Bạch Hổ Nghịch Lang Gia sao? So linh hỉa, bọn họ đều là Bàn Thạch biến dị song thuộc tính, ngay cả ba người bọn hắn đều bị Lạc Gia đánh như chó con chết, ngươi được không?
- Ngươi!
Bộp một tiếng, Lâm Ngọc Sơn cũng không chịu nổi nữa, bỗng nhiên vỗ một cái, cái bàn trong nháy mắt bị nghiền nát. Hắn tức giận đứng lên, trừng mắt nhìn Niệm Kiều, thở hổn hển.
- Làm gì, muốn động thủ đánh người à?
Niệm Kiều không sợ chút nào, cũng đứng lên.
- Các ngươi làm cái gì, ngồi xuống!
Thấy hai người phát sinh xung đột, Miêu Hoành lập tức đứng ra ngăn cản, thấp giọng quát lên:
- Nơi này là lầu Vạn Hoa, ngươi phá cái bàn, có biết hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?
- Ta đề là được rồi.
Lâm Ngọc Sơn giận dữ, lớn giọng với Miêu Hoành:
- Lẽ nào Thái Hành Lâm gia ta còn không đền nổi một cái bàn?
- Tất cả mọi người đang nhìn bọn ngươi chằm chằm kìa, đừng khiến mọi người chê cười.
Lâm Ngọc Sơn vừa nãy phá hoại cái bàn gây ra động tĩnh không nhỏ, khiến rất nhiều người trong lầu Vạn Hoa đều chú ý. Lúc này, một đạo thanh âm lười biếng không biết từ chỗ nào truyền đến:
- Yêu, người nào đây, khẩu khí thực sự lớn quá đó.
Miêu Hoành thầm hô một tiếng không tốt, lập tức nhìn lại xung quanh, phát hiện một nhã gian trước đó đóng kín không biết từ khi nào đã mở ra một cánh cửa sổ, một nữ nhân dung nhan yêu diễm dị thường đứng ở đỏ, hơi khom người, một cái tay chống lên bệ cửa sổ, một tay chống cằm, trên mặt đầy ý cười nhìn về nơi này.
Nữ tử yêu diễm xem ra chừng ba mươi tuổi, trang điểm hiển lộ hết vẻ quyến rũ, mái tóc bồng bềnh như sóng lượn tùy ý buông xõa, đôi song phong ngọa nhân kiêu hãnh như ânnhử hiện. Nàng mặc một bộ áo dài bằng tơ lụa màu đỏ, quần dài xẻ tà, lộ ra đùi đẹp mê người, hơn nữa kết hợp với đồ trang sức quả nhiên là một đời vưu vật xinh đẹp đến cực điểm.
Thấy nữ tử này, một ít thanh niên mới lớn bên trong lầu Vạn Hoa căn bản không cầm giữ được, trái tim lập tức đập nhanh hơn, ngay vả Miêu Hoành cũng hơi đổi sắc mặt. Đương nhiên, không phải vì hắn không cầm giữ được, chỉ vì hắn nhận ra người này.
- Nàng là tiểu,Mạn Đà La, các ngươi tuyệt đối không được bất kính.
Nghe đến cái tên tiểu Mạn Đà La này, Lâm Ngọc Sơn và Niệm Kiều đều đổi sắc mặt, bởi vì hai người đều biết tiểu Mạn Đà La chính là một trong mười thiên chi kiêu tử đời trước, nổi danh cùng Thương Vô Tà, Hiên Viên Đồng, Mộ Vân Không. Quan trọng hơn nữa, nàng còn là bà chủ lầu Vạn Hoa, cũng là Nhị đương gia trấn nhỏ biên hoang, đồng thời còn là nữ nhân rắn rết tiếng tăm lừng lẫy nổi danh thiên hạ, tên là tiểu Mạn Đà La, thường gọi Biên Hoang Nhị phu nhân.
- Tại hạ Miêu Hoành, phân đoàn trưởng phân đoàn số bốn đoàn vinh quang Phi Thiên, vừa rồi lỗ mãng nhất thời đánh hỏng mất cái bàn, tại hạ biết trấn nhỏ có quy củ, sẽ đưa ra bồi thường, kính xin Nhị phu nhâb thứ lỗi.
Trẩn nhỏ biên hoang là quốc gia trong quốc gia, tự nhiên có riêng một bộ quy củ, theo đó nếu làm hỏng đồ vật trong naỳ sẽ phải bồi thường gấp mười lần gía trị. Nên biết rằng vé vào cửa trấn nhỏ biên hoang đã là hai nghìn, cí thể tưởng tượng gía trị gấp mười lần một chiếc bàn nơi đây sẽ là mức gía trên trời cỡ nào.
Tiểu Mạn Đà La khom lưng xoài người trên bệ cửa sổ, thanh âm của nàng cũng như dung nhan, một loại lười biếng quyến rũ, khẽ lắc đầu, cười nói:
- Nguyên lai là Miêu đại đoàn trưởng, ha ha, bất quá cái bàn tựa hồ không do ngươi đánh hỏng thì phải.
Nói xong, một đôi mắt đẹp câu hồn đoạt phách, mị nhãn như tơ, không ai dám nhìn thẳng vào, rơi xuống trên người Lâm Ngọc Sơn, hắn lập tức cúi đầu, tim đập nhanh liên hồi, vừa nghe càng sợ không dám nói thêm một từ.
- Ngọc Sơn trẻ người non dạ, mới tới còn không hiểu quy củ, vừa rồi lại uống chút rượu nên thần trí không tỉnh táo, đã mạo phạm phu nhân. Kính xin Nhị phu nhân đừng tránh.
Miêu Hoành là vinh quang gỉa lõa làng, biết trấn nhỏ biên hoang có quy củ, cũng biết hai vị Mạn Đà La lớn nhỏ nơi này có thủ đoạn gì, dám đánh hỏng đồ vật nơi đây, dù chỉ là một cái bàn, là bàn gỗ bình thường, bọn họ cũng sẽ nói là thượng cổ trầm mộc, ngươi cũng không thể không đền, bằng không thì sau này đừng nghĩ tới trấn nhỏ biên hoang.
Thấy tiểu Mạn Đà La không còn nói gì nữa, Miêu Hoành lập tức thấp giọng nói:
- Ngọc Sơn ngươi còn lo lắng cái gì, còn không mau nhận chịu lỗi với Nhị phu nhân.
Lâm Ngọc Sơn ngẩng đầu, nhìn Miêu Hoành một chút, lại nhìn tiểu Mạn Đà La một chút, quyết tâm liều mạng, rốt cuộc vẫn hướng về phía trước một bước, cúi đầu ôm quyền.
Đang muốn nói lời xin lỗi, lúc này thanh âm tiểu Mạn Đà La lại truyền tới:
- Vừa nãy nghe ngươi nói, ngươi là người Thái Hành Lâm gia? Lâm Ngọc Thiên là gì của ngươi?
- Là gia huynh của vãn bối.
- Ồ? Nguyên lai là đệ đệ bạn học cũ, ha ha...
Vừa nghe ca ca mình và tiểu Mạn Đà La có quan hệ bạn học cũ, trong lòng Lâm Ngọc Sơn nhất thời mừng rỡ, chỉ là chưa kịp mở miệng, đã bị câu nói tiếp theo của tiểu Mạn Đà La khiến hắn như rơi vào vực sâu.
- Nếu là đệ đệ bạn học cũ, vậy cái kia liền giảm gía cho ngươi một chút. Ngươi đánh hỏng một bàn một ghế tựa này là chế từ Tử Viêm Huyền Mộc, năm ngàn năm trước ngự dụng trong cung đình. Gía thị trường là ba trăm sáu mươi hai vạn, dựa theo quy củ của trấn nhỏ, bồi thường gấp mười lần là ba mươi sáu triệu. Nể mặt bạn học cũ nên giảm giá cho ngươi một chút, tính ngươi ba mươi lăm triệu, hạn ngươi trong vòng một ngày phải giao nộp.