Trong lúc tranh đấu sẽ không có ai làm như vậy, tạm thời không nói tới có thể chống được hay không, coi như chống được, vậy cũng quá tiêu hao linh lực, trừ phi linh lực của ngươi mênh mông như biển, nhưng vấn đề là Ngạo Phong được như thế sao? Không biết, ai cũng không rõ ràng, nhưng mọi người đều thấy hắn dùng linh lực thuần túy, mạnh mẽ chống cự linh bảo đại tự nhiên của Khấu Trần.
Cũng có thể nói đó không phải linh lực thuần túy, bởi vì bất kẻ Trần Lạc hay Tần Phấn cùng với Lãnh Cốc đều cảm ứng được trong linh lực của Ngạo Phong có khí tức linh diệu, loại khí tức này là khí tức của mười đạo linh diệu.
- Mười đạo linh tức! Ngạo Phong này cũng mở ra mười đạo linh tức.
Rất nhanh, trong sân có không ít người dồn dập nhận ra được mười đạo linh tức trong linh lực của Ngạo Phong.
Cho tới nay, cảnh giới mười đạo đại viên mãn đều cực kỳ hiếm thấy, hầu như còn hiếm thấy hơn cả so với huyết mạch, dấu ấn, Kim thân. Ngay cả linh lực mười chuyển tại Vu sư sơ cấp đã ít càng ít hơn, Vu sư trung cấp mở ra mười đạo linh luân càng có thể đếm được trên đầu ngón tay chứ đừng nói tới Vu sư cao cấp mở ra mười đạo linh diệu. Nhưng lúc này, chỉ trong thaongs chốc, đầu tiên là một tên Tịch Nhược Trần, hiện tại xuất hiện thêm một tên Ngạo Phong, từ khi nào mười đạo linh diệu trở nên phổ thông như thế? Tịch Nhược Trần tốt xấu cũng là song tuyệt kỳ tài tiếng tăm lừng lẫy thiên hạ, nhưng Ngạo Phong là sao, trước đây chẳng hề nghe nói tới bất kể tin tức gì.
Biết được Ngạo Phong cũng mở ra mười đạo linh tức, trong lòng Khấu Trần vốn kiêng kỵ càng thêm kiêng kỵ, hắn điên cuồng bắt linh quyết, linh bảo đại tự nhiên Trạch Lôi Phiên biến hóa bất thường, ngàn vạn lôi trạch điên cuồng đánh xuống. Trong lúc Ngạo Phong đứng lên, ánh sáng quanh thân cô đọng lại, trên đỉnh đầu nhất thời xuất hiện một bóng người màu trắng, có thể hình dung đó là một bóng người, cao ba thước, thân mặc áo giáp uy phong lẫm lẫm, như hung thần ác sát, một tay đè lên vỏ kiếm bên hông, một tay khác bỗng nhiên vỗ một cái.
Rắc một tiếng, Trạch Lôi Phiên của Khấu Trần trong nháy mắt ảm đạm xuống, mất đi ánh sáng lộng lẫy, rơi xuống đất biến thành một lá cờ bình thường.
- Vừa nãy Ngạo Phong lấy ra là linh tượng sao?
Cho dù Vu sư có nhiều loại linh tượng, nhiều đến không kể hết, nhưng xưa nay Trần Lạc chưa từng nghe nói linh tượng có thể là hình người. Đừng nói là hắn, Tần Phấn cũng chưa từng nghe thấy, lắc đầu một cái, lại gật gù, nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ là dị tượng?
- Dị tượng?
Lãnh Cốc biết cái gì gọi là dị tượng, nói dễ hiểu hơn chính là một ít linh tượng vượt qua phạm trù bình thường, thuộc dạng thần bí quái dị đều được xưng là dị tượng, nó khó nghe chút thì loại này hoàn toàn không phải linh tượng. Tại thời điểm ngưng tụ linh tượng, không phải mỗi người đều có thể ngưng tụ thành công, có vài gia hỏa xui xẻo chịu chút ảnh hưởng sẽ ngưng tụ ra một thứ linh tượng không ra ngô không ra khoai, thứ đồ chơi này hầu như chẳng có tí uy lực nào đáng kể, thuần túy là sắt vụn, thậm chí ngay cả linh nguyên cũng không bằng.
- Không phải nói dị tượng đều rất « Phế » sao?
- Chín mươi chín phần trăm dị tượng đều có thể nói là vô dụng, nhưng cũng có một số rất ít thì quỷ dị và thần bí không rõ, ví như linh tượng của Lạc gia, đấy cũng là một loại dị tượng, ngươi dám linh tượng của hắn rất « Phế » sao?
- Chuyện này…
Lãnh Cốc chưa từng thấy qua linh tượng của Trần Lạc đến tột cùng là thứ đồ chơi gì, nhưng hắn đã từng tận mắt nhìn thấy ánh sáng linh lực của Lạc gia kinh khủng đến mức nào. Hắn cũng chính mắt thấy Táng Hoa dùng trọng bảo thượng cổ áp chế, lấy đại thần thông áp chế nhưng đều vô dụng, cuối cùng phải vạch trần Cửu Thiên rót xuống một ít thần quang mới miễn cưỡng áp chế linh tượng của Lạc gia, hơn nữa từ đầu đến cuối linh tượng Lạc gia vẫn không có lộ diện. Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng đoán được linh tượng Lạc gia khủng bố đến trình độ nào.
- Lẽ nào linh tượng của Ngạo Phong cũng thuộc một phần trăm dị tượng như của Lạc gia?
- Hẳn là thế đi.
Tần Phấn nhất thời cũng không cách nào xác định.
Nhìn linh bảo đại tự nhiên của Khấu Trần cứ như vậy hư hao, mọi người xung quanh đều há hốc miệng, kinh ngạc không thôi. Linh bảo gặp khó, bản thân Khấu Trần cũng phải chịu ảnh hưởng nhất định, rên lên một tiếng, miệng tràn ra máu tươi, sắc mặt hắn tái nhợt, ngẩng đầu nhìn, trong lòng vừa sợ vừa giận, nhưng giận càng nhiều hơn.
Ngao! Ngay lập tức, Khấu Trần liền lấy ra chân thân huyết mạch Lang tộc, biến thân thành một người sói uy vũ, bộ lông toàn thân dựng đứng lên, móng vuốt sắc bén phảng phất có thể xé nát vạn vật, răng nanh sắc bén khiến người ta sợ hãi.
Rào! Ánh sáng lấp lóe, linh tượng Địa Sát cũng được lấy ra. Có thể thấy được, Khấu Trần cùng lúc lấy ra chân thân huyết mạch và linh tượng Địa Sát, đây là triển khai toàn bộ hỏa lực, chuẩn bị một kích bắt chặt Ngạo Phong, hắn biết mình không thể thua nữa, một lần bại trong tay Tịch Nhược Trần đã khiến hắn mất hết mặt mũi, nếu tiếp tục bại bởi Ngạo Phong, hắn thực sự sẽ thành trò cười thiên hạ.
Đối diện, Ngạo Phong không kinh không sợ, trên khuôn mặt anh tuấn vẫn hiện thần tình hờ hững như cũ, đôi tròng mắt cao ngạo như kiếm. Thấy Khấu Trần kéo tới, hắn chỉ khoát nhẹ tay, chuôi trường kiếm cắm trong sa mạc đột nhiên lao ra khỏi vỏ, như tiếng long ngâm nổ vang, khiến người xem chấn động đầu choáng mắt hoa, tâm thần không khỏi run lên. Ngạo Phong đứng lặng ở đây, chỉ thấy hắn rút kiếm, nhưng chưa thấy hắn vung kiếm, trong hư không bất ngờ xuất hiện một đạo kiếm mang mạnh mẽ.
Nói đó là một đạo kiếm mang, không bằng gọi đó là một đạo khe hở dài hẹp, khi Ngạo Phong rút kiếm, rắc một tiếng, hư không nứt ra tại chỗ, lấy khe nứt làm kiếm, chém thẳng đi. Đây tuyệt đối là một chiêu kiếm kinh thế hãi tục, một chiêu kiếm như thế ẩn chứa ảo diệu vô thượng, phảng phất như muốn bổ đôi trời xanh.
Phù một tiếng, vừa mới chạm đến, linh tượng Địa Sát của Khấu Trần trong nháy mắt đã bị chém thành hai, tán loạn biến mất. Linh lực cuồn cuộn bộ phát ra đều chung số phận, bị chém thành hai, tán loạn biến mất.
Khấu Trần kinh hãi biến sắc, hai tay giao nhau che ở trước ngực, nhưng vô dụng, căn bản không ngăn được một kiếm này của Ngạo Phong, bị chém cho thất khiếu chảy máu, bay ngược ra ngoài. Thế nhưng, một kiếm kia của Ngạo Phong còn chưa biến mất, vẫn dựa khe nứt hư không kia chém tiếp về phía Khấu Trần.
Đột nhiên! Không chút dấu hiệu, một bóng người đột ngột xuất hiện, không biết người này là ai, sau khi xuất hiện lấy một tay ấn Khấu Trần xuống, một tay khác khẽ vỗ một cái, một kiếm kia của Ngạo Phong phát ra tiếng vang đùng đùng, theo đó tán loạn biến mất.
Trần Lạc không biết người mới đến kia là ai, cũng không muốn biết, hắn chỉ muốn biết vừa rồi Ngạo Phong vung ra một kiếm là thế nào, quả thực khủng bố đến cực điểm.
- Lão Tần, vừa nãy Ngạo Phong chém ra một kiếm là thủ đoạn gì, cũng quá kinh khủng đi.