- Thực lực Vu pháp của Tịch Nhược Trần trong nửa năm tăng lên nhiều như thế, nói vậy trình độ Trận pháp cũng tăng tiến không ít. Vừa nãy hắn quyết đấu với Khấu Trần, vẫn chưa vận dụng Trận pháp, xem ra trong nửa năm này, học phủ Trung Ương đã tốn không ít tâm sức trên người Tịch Nhược Trần.
Tần Phấn nỉ non lắc đầu một cái, nói:
- Ta ngược lại thật ra có chút hối hận khi đã cự tuyệt học phủ Trung Ương.
- Mẹ nó, có cơ hội lão tử cũng muốn đi học phủ Trung Ương tham gia cái kế hoạch Bổ Thiên gì đó kia, khiến mấy lão già trong học phủ Trung Ương quy hoạch một chút con đường tu hoạch của ta, cứ mãi đông một búa tây một chày không phải là biện pháp.
Trần Lạc nói lời này cũng không phải vui đùa, bởi vì trên người hắn bất kể là linh hải hay linh tượng đều quá mức đặc thù, đặc thù đến độ căn bản không biết tu luyện thế nào. Nếu học phủ Trung Ương thực sự chịu giúp mình, hắn cũng không thèm tự mình chịu khổ, mấy thứ đồ chơi trên người nếu làm không tốt, thậm chí cược cả mạng mình vào.
Khi sáu cánh sau lưng Tịch Nhược Trần biến mất, hắn thả người nhảy xuống, chẳng buồng nhìn Khấu Trần lấy một cái, đối với hắn mà nói, việc đánh bại một vị Đại Vu sư như Khấu Trần căn bản không đáng nhắc tới.
- Kẻ này trưởng thành hơn không ít.
Trần Lạc từng giao thủ với Tịch Nhược Trần, hơn nữa không phải là ít, trước sau phải chừng ba, bốn lần rồi. Còn nhớ rõ hai năm trước, Tịch Nhược Trần muốn bao nhiêu tùy tiện có bấy nhiêu tùy tiện, lúc này tựa hồ đã thu niễm không ít.
- Lạc gia, ngươi nói không biết ngại, ba năm trước đây tại thời điểm ngươi tham gia kiểm tra tiến vào nhập học, ngươi đánh người ta ngay trước mắt mọi người, hai năm trước tại thời điểm thí luyện trung cấp, ngươi lại đánh người ta một trận, nửa năm trước tại thành Thanh Đế, ngươi tiếp tục đánh người ta ngay trước mặt chúng nhân, mỗi một lần đều bị ngươi đánh cho như chó chết, bị ngươi hành hạ đến khổ, người ta có thể không trưởng thành được sao?
Tuy rằng Khấu Trần vừa bị Tịch Nhược Trần áp chế quỳ xuống trên mặt đất, bất quá hắn vừa nắm giữ linh thể, vừa rồi còn lấy ra chân thân huyết mạch Lang tộc, người bình thường muốn đả thương hắn hầu như rất khó, Tịch Nhược Trần cũng không ngoại lệ.
Khấu Trần dẫu gì cũng là Đại Vu sư có tiếng tăm, hiện tại ngay trước mặt mọi người bị Tịch Nhược Trần bắt nạt như vậy, cơn giận này không thể nào nhịn xuống. Hắn đứng dậy từ trên mặt đất, nhìn Tịch Nhược Trần rời đi, miệng thở hổn hển, muốn xông qua rửa sạch mối nhục, nhưng lại bị linh tượng Tị Xà và huyết mạch sáu cánh của Tịch Nhược Trần khiến cho hắn không dám mạo muội xông về phía trước.
Mọi người xung quanh nghị luận sôi nổi, đương nhiên phần lớn là kinh thán Tịch Nhược Trần thế này thế nọ, còn Khấu Trần hiển nhiên thành đối tượng cho mọi người cười nhạo. Đường đường một tên Đại Vu sư, có huyết mạch Lang tộc, linh tượng Địa Sát, linh hải Bàn Thạch, dĩ nhiên thua thảm không thể tả như vậy.
Lúc này một người chạy đến, vẻ mặt vội vàng, nói:
- Đại ca, đã tìm được người cướp đồ của chúng ta, không phải Vũ Hóa Phi, là một gia hỏa tên Ngạo Phong, hắn ở chỗ đó.
Giờ khắc này, Khấu Trần chính là một con hung sư đầy phẫn nộ, vốn bị Tịch Nhược Trần đánh cho thua thảm, trong bụng đầy lửa giận, đang lo không có chỗ xả giận, lúc này biết được đồ vật của mình bị một gia hỏa tên là Ngạo Phong cướp đi, tự nhiên không thể kiềm chế được. Hắn hít sâu một hơi, chẳng cần biết Ngạo Phong này là ai, thân phận lẫn bối cảnh thế nào, chỉ cần biết Ngạo Phong kia là kẻ nào.
- Ai là Ngạo Phong, nhanh lăn ra đây cho ta!
Khấu Trần gào lớn lên, như sấm nổ vang trong hư không.
Chẳng biết tại sao, vừa nghe đến tên Ngạo Phong này, Tịch Nhược Trần đang chuẩn bị rời đi đột nhiên dừng lại, Trần Lạc đứng xem trò vui ở xa xa cũng sửng sốt, hỏi:
- Ngạo Phong? Hắn nói Ngạo Phong liệu có phải Ngạo Phong chúng ta nhận thức?
Tần Phấn cũng lắc đầu, ra hiệu mình không cách nào xác định.
- Đi, đi xem một chút, nếu như là gia hỏa Ngạo Phong kia, vậy thì thật náo nhiệt, ta đã một hai năm không gặp mặt tiểu tử này rồi.
Trần Lạc không có nhiều bạn hữu, Tần Phấn là một, Ngạo Phong cũng là một trong đó. Hắn vẫn còn nhớ cảnh ba người nâng cốc nói chuyện vui vẻ tại Hồng Lâu trong học phủ Trung Ương, quãng ngày tháng đó tuyệt đối là ký ức tốt đẹp nhất trong cuộc đời Trần Lạc.
Đã có náo nhiệt để xem, mọi người đều không nguyện bỏ qua, tuy đại đa số mọi người chưa từng nghe qua cái tên Ngạo Phong này, bất quá đã có bản lĩnh cướp đồ của Khấu Trần, nghĩ đến cũng không phải hạng người hời hợt.
Mọi người đi theo Khấu Trần cho tới gần biên giới Mê Vụ Sâm Lâm mới dừng lại. Mê Vụ Sâm Lâm khá là hung hiểm, hầu như có rất ít vinh quang giả đóng quân tại phụ cận, nơi này cũng giống như thế, bất quá có một người khiến mọi người chú ý, đó là một thanh niên, một gia hỏa tuổi tác xấp xỉ Tịch Nhược Trần, hắn đồng dạng cũng có một khuôn mặt anh tuấn, tuy không được tuấn tú như Tịch Nhược Trần, nhưng tuyệt đối có thể coi là một nam tử tuấn mỹ.
Chung quanh ngàn thước chỉ có một mình hắn trú đóng ở đây, lẻ loi ngồi trên đống cát, phía trước mặt là một đống lửa, hắn ngồi nướng thức ăn, trên người không hề gia trì trận pháp, cũng không có bất kỳ trận pháp bao phủ, chỉ có một thanh trường kiếm cắm xuống trong sa mạc.
Gia hỏa này không có bất kỳ trận pháp bao phủ, liền dám một mình một người trú đóng ngay sát Mê Vụ Sâm Lâm, người như vậy tuyệt đối không đơn giản, hơn nữa khi nhìn vào hắn, ai cũng có thể cảm giác được một loại khí chất sắc bén, cô quanh, giống như một thanh lợi kiếm có thể chém đứt tất cả. Đúng vậy, thanh niên trước mặt đúng là khiến người ta có cảm giác này, nói hắn là nam nhân như kiếm cũng không ngoa, bởi vì hắn khiến người ta cảm giác thực sự là một thanh lợi kiếm.
Thấy người này, Trần Lạc nở nụ cười, Tần Phấn cũng cười, bởi vì gia hỏa này không phải ai khác, chính là Ngạo Phong bọn họ nhận thức.
Trần Lạc không có đi tới chào hỏi, Tần Phấn cũng không, hai người đều muốn xem qua hai năm trời, thực lực tên Ngạo Phong này đến tột cùng đã tinh tiến tới đâu. Khiến Trần Lạc khá cảm thán chính là, hai năm trước, hắn nhìn không thấu Tần Phấn, cũng nhìn không thấu Ngạo Phong. Nay đã qua hai năm, hẵn vẫn nhìn không thấy Tần Phấn, lần này gặp được Ngạo Phong, hắn đồng dạng vẫn không nhìn thấy.
- Lá gan Ngạo Phong có thể lớn hơn chúng ta nhiều, nhìn người ta kia, một người không có trận pháp bao phủ liền dám trú đóng ở Mê Vụ Sâm Lâm, hơn nữa còn nướng thịt ma thú, kẻ này rõ là không đặt Mê Vu Sâm Lâm vào trong mắt.
Trần Lạc nói ra, Tần Phấn cũng gật gù tán thành.
- Khấu đại ca, chính là hắn, chính hắn đoạt đồ của chúng ta, hắn là Ngạo Phong!
Người vừa nãy mật báo tin tức cho Khấu Trần, gia hỏa này vừa nhìn thấy Ngạo Phong liền đùng đùng nổi giận, hô to.