- Chuyện này… Ngươi lại bắt đầu tu phật pháp?
Lãnh Cốc ngồi dưới đất. giương đầu lên, há hốc miệng, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên. Hắn cẩn thận chau chuốt lại tâm tư ngổn ngang, suy nghĩ Lạc gia này thật biết cách hành hạ người, lão nhân gia ngài khi tu luyện Vu pháp làm trái ý trời, tao ngộ thẩm phán, tất cả mọi người đều nói tu vi mất hết, mẹ nó ai ngờ lão nhân gia ngày lại bắt đầu tu Trận pháp, hơn nữa cũng làm trái ý trời, cũng tao ngộ thẩm phán, lần này ngay cả tinh thần hải cũng bị thẩm phán. Lãnh Cốc nghĩ đến, trên thế giới này ngoài hai con đường Vu pháp và Trận pháp thì còn con đường nào khác để đi? Mẹ nó, nhưng ai có thể nghĩ tới Lạc gia lại bắt đầu tu phật pháp.
- Thứ đồ chơi Phật pháp cổ kim này, có mấy người dám nghịch tu? Ngươi có thể chơi được sao?
Lãnh Cốc nói lời này không giả, phật pháp thời đại thượng cổ rất hưng thịnh, nhưng dần dà đã sớm xuống dốc, cho đến ngày nay Phật pháp cơ bản chỉ có quan hệ với di tích cổ, thời đại này hầu như không tìm thấy một ai tu luyện Phật pháp cả.
- Vẫn còn được!
Vẫn còn được? Nếu như người khác trả lời như vậy, Lãnh Cốc đã sớm ầm ầm răn dạy người ta, thậm chí là cười nhạo nhục nhã đối phương một phen, nghĩ rằng đối phương đang nói một chuyện cười. Nhưng lời này nói ra từ miệng Trần Lạc, hắn không cảm thấy buồn cười chút nào, Lạc gia người ta Vu pháp nghịch thiên, Trận pháp nghịch thiên, có thể nói là tu cái gì liền nghịch thiên cái đó. Nhớ tới điều này, trong lòng Lãnh Cốc hơi hồi hộp một chút, thầm nói: mẹ nó, đến lúc đó Lạc gia lại trở thành một gã phật pháp nghịch thiên, thành tinh rồi.
- Đúng rồi, vừa nãy bà nhi xuất thủ cứu ngươi là ai? Thật hung hãn đó.
Lãnh Cốc a một tiếng, xem ra phản ứng có chút trì độn, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
- Đó là Táng Hoa đại danh đỉnh đỉnh, ngươi không nhận ra?
- Táng Hoa? Lai lịch thế nào?
- Một trong những trụ cột của đoàn vinh quang Kiếm Và Hoa Hồng, rất lợi hại, nhưng là một vị Vu sư đại thần thông.
Táng Hoa chưa từng nghe qua, nhưng Kiếm Và Hoa Hồng lại như sấm bên tai, chính là xếp hạng thứ ba trong hàng ngũ mười đại đoàn vinh quang của thế giới, chỉ đứng sau đoàn vinh quang Hoàng Cực và đoàn vinh quang Thái Hư, quang trọng nhất chính là thành viên đoàn vinh quang này hầu như đều là nữ nhân, hơn nữa tụ tập gần hết nữ nhân có tiếng tăm trong thiên hạ, già có, trẻ có, cái gì cần đều có. Ví như Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, Hiên Viên Đồng, Thanh Quân, đám người này đều là thành viên bên trong, ngay cả Tuyết Thiên Tầm cũng là như thế. Tạm thời không nói tới quy mô Kiếm Và Hoa Hồng lớn bao nhiêu, chỉ cần có mặt những nữ nhân thành viên này, ai dám trêu chọc?
- Đúng rồi, vừa nãy xảy ra chuyện gì, vì sao ngươi bị nhiều tà ác chi linh truy đuổi như thế?
- Gay go, ta quên mất tên Tần Phấn kia.
- Tần Phấn? Hắn cũng tới?
Biết được Tần Phấn cung xở nơi này, Trần Lạc càng vui vẻ, bằng hữu của hắn không nhiều, Tần Phấn tuyệt đối là một trong số đó. Cẩn thận nghĩ lại cũng đã lâu không uống rượu với đám Tần Phấn, Ngạo Phong rồi, thực hoài niệm năm tháng vui vẻ trong học phủ Trung Ương.
Lãnh Cốc xem ra rất sốt ruột, Trần Lạc tra hỏi nguyên do, nguyên lai là vì tranh đoạt một bảo bối, tựa hồ hai người và một đám người tranh đoạt, khi thu vào tay, đám người kia thấy hơi tiền liền nổi mau tham, liên thủ vây công. Lãnh Cốc dưới cơn nóng giận đưa tới lượng lớn tà ác chi linh, vốn là định dọa đám người kia, kết quả là những tà ác chi linh này ngược lại đuổi theo hắn không tha, cuối cùng càng dẫn càng nhiều, đến độ không thể ngăn cản được, chỉ có thể chạy loạn chung quanh.
Lãnh Cốc dẫn đường, Trần Lạc rất nhanh đã đi tới một tòa hoang mạc phế tích, xa xa đã nhìn thấy một nhóm người đứng đó, tựa như song phương đối lập, một bên năm, sáu người, bên còn lại chỉ có một người lẳng lặng đứng đó, thân diện bạch y, khuôn mặt tuấn dật, khí chất bất phàm, tuyệt đối là mỹ nam tử khó gặp trong thế gian. Kẻ này chính là Tần Phấn.
Thấy hắn, Trần Lạc không khỏi nở nụ cười, tự nói:
- Bạn học Tiểu Tần rốt cuộc cam lòng lấy bộ mặt thật gặp người.
Trần Lạc biết thân phận thực sự của Tần Phấn là vương tử Hoàng Thành, hơn nữa còn biết kẻ này tại học phủ Trung Ương vẫn che dấu dung mạo thực, dung mạo tuấn tú phi phàm này mới thực sự là Tần Phấn, hắn từng gặp qua một lần trong di tích cổ Bạch Cốt Hàn Cung ở tiểu tùng lâm, hơn nữa cái loại khí chất văn nhã của hắn có thể nói là mỹ nam vô song.
Tần Phấn dường như cảm giác được gì, xoay người nhìn lại, khi thấy Trần Lạc, trên khuôn mặt tuấn dật toát ra vẻ khiếp sợ sâu sắc, sau đó hơi cười nhạt, nói:
- Trần huynh, lâu rồi không gặp, có khỏe hay không?
- Ha ha! Không việc gì không việc gì, tình huống ngươi thế nào?
- Không việc gì, chỉ là tùy tiện tâm sư với mấy người bằng hữu thôi.
Tần Phấn vẫn luôn cho người ta cảm giác cao thâm khó dò, trước kia là thế, hiện tại vẫn thế, kẻ này giống như mãi mãi như mây như gió, trước kia Trần Lạc nhìn không thấu Tần Phấn, hiện tại vẫn nhìn không thấu, xem ra một, hai nằm gần đây kẻ này cũng không nhàn rỗi, tu vi không biết tinh tiến bao nhiêu.
Hai người gặp mặt, tùy ý trò chuyện, đối diện nhóm bốn, năm người, người cầm đầu là một nam tử chừng hơn ba mươi tuổi, hắn nhìn Trần Lạc chằm chằm, ngưng mi nhìn, giống như có chỗ nào đó nghĩ không ra, sau đó chuyển ánh mắt lên trên người Tần Phấn, không mặt không nhạt nói:
- Tần công tử, không biết đệ nghị vừa rồi của Lâm mỗ thế nào, ngươi suy nghĩ kỹ chưa?
Không đợi Tần Phấn nói chuyện, Lãnh Cốc đứng bên cạnh đã không nhịn được, quát lên:
- Chó má! Bảo bối là do chúng ta thiên tân vạn khổ đạt được, tại sao phải chia các ngươi một nửa, ta nói này Lâm đại công tử, ngươi tính cũng khéo quá đi.
- Lãnh Cốc, ngươi xác định là mình đang nói chuyện với ta phải không?
Vị gọi là Lâm đại công tử kia âm trầm nói:
- Xem ra ngươi là người Mặc Sơn Lãnh gia, hôm nay Lâm mỗ không tính toán với ngươi, nếu còn tái phạm, Lâm mỗ tất nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, đừng tưởng rằng có Tần công tử ở đây thì Lâm mỗ không dám động ngươi.
- Ôi, ta sợ quá!
Lãnh Cốc không sợ chút nào, cười lạnh nói:
- Ta nói này Lâm Ngọc Thiên, ta cũng nể mặt ngươi là người Thánh Hành Lâm gia nên không tính toán với ngươi, đừng tưởng rằng tiến vào cảnh địa Lang gia liền trở thành người trên người, nói cho ngươi biết, người khác sợ ngươi, nhưng tiểu gia ta càng không chấp.
- Ta thấy ngươi rượu mời không uống, chỉ thích uông rượu phạt!
Lâm Ngọc Thiên đột nhiên nổi giận, quanh thân tỏa ra ánh sáng, khí thế bạo tăng, linh lực cuồn cuộn bộc phát. Đang muốn động thủ, một đạo âm thanh hư vô mờ mịt bỗng nhiên truyền đến.
- Dừng tay!
Rất nhanh lại có một người nữa tới, người này đồng dạng chừng ba mươi tuổi, thân hình cao gầy, vẻ mặt nghiêm túc. Thấy người này, thần tình Lãnh Cốc hơi đổi, tựa hồ vô cùng kiêng kỵ.