- Cảm ơn, ta không cần.
Trần Lạc cũng không muốn lệnh bài của Miêu Hoành, bất quá thấy hắn từ chối, Miêu Hoành có vẻ rất không hiểu được, hắn cho rằng lời Lâm Ngọc Sơn nói đã làm tổn thương lòng tự trọng của Trần Lạc, đang muốn mở miệng biểu đạt áy náy, lúc này Trần Lạc đã nói trước:
- Miêu đoàn trưởng, bên trong di tích cổ có lượng uất khí rất lớn, ngươi có lẽ còn chống chịu được, bất quá bọn hắn thì không nói được rồi, ta kiến nghị các ngươi gia trị trận pháp xong rồi hãy đi vào.
Dứt lời, cũng không quay đầu lại, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Trần Lạc rời đi, Miêu Hoành hô hai tiếng, bất quá Trần Lạc cũng không để ý tới, chỉ là câu hắn nói vừa rồi, bên trong di tích cổ có lượng uất khí rất lớn cũng khiến Miêu Hoành kinh nghi không ngớt.
- Miêu đoàn trưởng, ngươi còn lo lắng cái gì, mau đi nhanh thôi.
Nhìn thấy càng ngày càng có nhiều người xông vào di tích cổ, Lâm Ngọc Sơn tức giận quát lên như sấm. Phát hiện Miêu Hoành đứng bất động mãi ở đó, phẫn nộ quát:
- Ngươi sẽ không ngốc đến độ tin lời tên nhà quê đó nói đấy chứ? Hắn chỉ là một gã nông dân, biết cái gì.
Miêu Hoành xác thực có chút không tin, hắn cũng cho rằng người trẻ tuổi họ Trần này không hiểu gì, bất quá bản tính hắn hành sự trước nay vẫn luôn cẩn thận, nhìn về phía lão Lý bên cạnh, thấy lão Lý lắc đầu một cái, ra hiệu hắn cũng không cách nào phán đoán được.
Cái gọi là uất khí, Miêu Hoành không chỉ có biết, hơn nữa còn đích thân trải nghiệm qua, thứ đồ chơi này tuy rằng không cách nào khiến người ta chí tử, nhưng lại có thể khiến người ta nghẹt thở, huyết dịch căng phồng, da dẻ thối rữa. Đang lúc hắn còn đang do dự, bên trong di tích cổ đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Bên trong xảy ra chuyện gì? Không có ai biết. Những người bên ngoài đang muốn đi vào, vừa nghe thấy tiếng kêu thảm thiết kia liền ngừng bước chân, rất nhanh, có rất nhiều người từ bên trong di tích cổ ào ào xông ra, sắc mặt mỗi người này đều trắng bệch, môi thâm tím, con mắt đỏ đậm, thần tình sợ hãi, thậm chí có mấy người da dẻ cũng đã thối rữa. Thấy một màn này, Miêu Hoành kinh ngạc thất thố, bởi vì bệnh trạng những người này rất giống như bị uất khí cảm hóa, lẽ nào… Lẽ nào bên trong di tích cổ thực sự có uất khí?
- Uất khí, bên trong di tích cổ có uất khí, nhanh! Nhanh! Nhanh gia trì trận pháp mới có thể tiến vào.
Những người này hiển nhiên đều là những vinh quang giả có kinh nghiệm phong phú, gặp phải di tích cổ, các đoàn vinh quang đa phần đều sẽ phái một vị cao thủ đi vào thám hiểm trước, nếu như không có nguy hiểm gì thì thôi, còn nếu gặp nguy hiểm sẽ lập tức đi ra nói cho người đoàn vinh quang mình chuẩn bị sẵn sàng.
Nghe nói bên tỏng di tích cổ thực sự có uất khí, Miêu Hoành trợn tròn mắt, Niệm Kiều trợn tròn mắt, Lâm Ngọc Sơn trợn tròn mắt, Trận sư thâm niên cũng trợn tròn mắt, một nhóm hơn mười người của đoàn vinh quang Phi Thiên cũng đều trợn tròn mắt, bọn hắn chẳng thể nghĩ tới người trẻ tuổi kia nói dĩ nhiên là thực.
Miêu Hoành thực sự nghĩ không ra được, một người bình thường không phải Vu sư, cũng không phải Trận sư, đến tột cùng làm sao biết được bên trong di tích cổ có uất khí? Đừng nói là người bình thường, ngay đến hắn là một vị Đại vu sư cũng không thể dùng linh thức tra xét đến, một người bình thường làm cách nào biết được?
Chỉ là khi hắn nhìn qua chung quanh, nỗ lực tìm kiến thân ảnh người trẻ tuổi kia, đối phương từ lâu đã không còn bóng dáng. Người trẻ tuổi này rốt cuộc là ai? Miêu Hoành chợt phát hiện tiếp xúc nhiều ngày như vậy, hắn ngoại trừ biết đối phương họ Trần, còn lại cái gì cũng không biết.
- Trời ạ! Hắn làm sao biết được bên trong có uẩn khí?
Niệm Kiều sợ hãi không thôi, rù rì nói.
- Kẻ nhà quê trùng hợp thôi! Không có gì kỳ quái!
Sắc mặt Lâm Ngọc Sơn đỏ trắng đan xen, đỏ là vì nổi giận, trắng là bị dọa cho sợ hãi.
Nói đến, Trần Lạc cũng không có hứng thú gì với chuyện tầm bảo, hiện tại hắn chỉ muốn nhanh chóng một chút tìm tới nơi mai táng Cổ Phong nhằm giải hóa bí ẩn trong lòng, bất quá trận pháp di tích cổ hiện thế bao phủ cả tòa núi Vân Lộc khiến hắn khá hiếu kỳ, lấy trình độ lĩnh vực trận pháp của hắn, tự nhiên nhìn ra được trận pháp đang trong thời điểm tan vỡ, hơn nữa mắt trận đã sớm biến mất, kết cấu hỗn loạn, dựa theo lẽ thường thì tình huống này đều được gọi là tử trận, hầu như không còn bao lâu thời gian nữa sẽ triệt để tán loạn, nhưng cổ trận pháp bao phủ cả tòa di tích này không chỉ có thể. Mắt trận xác thực đã biến mất rồi, kết cấu xác thực cũng rất hỗn loạn, nhưng trận pháp vẫn vận chuyển không quy tắc như trước, loại không quy tắc này là một loại lộn xộn, tựa như một dạng Đại tự nhiên diễn biến diễn hóa, tuy loạn nhưng không tan vỡ, tình huống quái dị như thế vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.
Chuyện gì xảy ra? Trần Lạc kinh nghi suy tư, bỗng nhiên trong lòng hắn ngẩn ra, thầm nói, lẽ nào trận pháp này đã hòa tan vào Đại tự nhiên.
Hắn từng nghe sư phụ nói qua, một vài trận pháp trải qua nằm tháng dài dẵng gánh chịu Đại tự nhiên thiên biến vạn hóa, ở tình huống bình thường đều sẽ tán loạn biến mất, nhưng cũng không phải tuyệt đối, còn có hai loại khả năng, một loại hoặc là hòa và tự nhiên, loại còn lại chính là thoát ra khỏi Đại tự nhiên.
Hiên tại xem ra, trận pháp này chết mà bất tử, loạn mà không loạn, diễn biến diễn hóa, đang tương hỗ úng với Đại tự nhiên.
Cái dạng trận pháp gì trải qua bao nhiêu năm tháng chịu Đại tự nhiên thiên biến vạn hóa mới có thể hòa vào Đại tự nhiên?
Trần Lạc không thể nào tưởng tượng được, hiện tại hắn cũng không có tâm tư suy nghĩ tưởng tượng, chỉ lẳng lặng quan sát tử trận diễn biến diễn hóa, chìm dần vào trong đó. Bởi vì tử trận đang diễn biến diễn hóa, khiến cho hắn trong lúc hoảng hốt tựa như có điều lĩnh ngộ với pháp tắc tự nhiên, đây là một loại cảm giác thật kỳ diệu, không cách nào diễn tả được, giống như trải qua sinh lão bệnh tử, hoa nở hoa tàn, xuân đi đông tới.
Nhắm mắt lại, rồi trợn mắt nhìn. Xem núi là núi, xem nước là nước.
Nhắm mắt lại, rồi trợn mắt nhìn. Xem núi dĩ nhiên không phải là núi, xem nước dĩ nhiên không phải là nước.
Lại nhắm mắt rồi lại mở mắt. Xem núi vẫn là núi, xem nước vẫn là nước.
- Thật là huyền diệu, thiên cơ phật pháp dĩ nhiên thần kỳ như vậy.
Thần tình Trần Lạc kinh ngạc, trong lòng khiếp sợ không thôi. Hắn không nghĩ tới phật pháp tinh diệu như vậy, càng không có nghxi tới thiên cơ phật pháp cũng có một loại nào đó liên quan đến pháp tắc tự nhiên, nguyên bản vẫn còn đau đáu không cách nào chạm đến pháp tắc tự nhiên, nhưng vừa nãy lại ngộ đến một vệt thiên cơ phật pháp, đột nhiên khiến hắn có điều lĩnh ngộ với pháp tắc tự nhiên.
Sau khi ngộ được một vết thiên cơ này, một nhánh cỏ dại trong mắt Trần Lạc đã không còn đơn giản là một cây cỏ dại thông thường, mà là một thế giới, một đóa hoa cũng không phải một đóa hoa đơn thuần, cũng là một thế giới.