Trần Lạc là một trong nhóm nhỏ này, sau khi hắn mở ra tinh thần hải thì lực lượng tinh thần luôn du đãng trong tinh thần hải, không ngưng tụ hạt giống tinh thần, sau này cũng không. Trần Lạc còn nhớ sư phụ Vân Du Tử từng nói tinh thần nên tự do, không nên ngưng tụ thành cây, đây là kiểu trói buộc tinh thần. Nghe sư phụ Vân Du Tử nói xong Trần Lạc làm theo.
Còn về ngưng tụ tinh thần hay tinh thần tự do tốt hơn thì Trần Lạc không biết. Nghe sư phụ Vân Du Tử nói tuy ngưng tụ tinh thần rồi sẽ rất cường đại nhưng tinh thần càng nhanh nhẹn hơn. Trần Lạc không biết tinh thần cường đại có lợi ích gì, hắn cảm nhận sâu sắc chỗ ích lợi của tinh thần nhanh nhẹn.
Cấu thành một trận pháp cần mắt trận làm trung tâm để duy trì trận pháp vận chuyển, thông qua tinh thần lực bắt ấn phù văn. Sau khi ngưng tụ thành phù ấn có thể thành hình trận tượng, trận pháp thành công.
Trần Lạc không vội bày phân giải trận, hắn cảm ứng tinh thần hải của mình trước.
tinh thần hải của Trần Lạc như một tiểu thế giới, bên trong tràn ngập sương mù, đây chính là 4. Tuy nhiên tinh thần lực biểu hiện yếu ớt, nếu là lúc Trần Lạc ở đỉnh cao thì tinh thần lực sẽ đậm đặc như mây mù.
- Ủa?
Trần Lạc phát hiện không thích hợp, tinh thần lực yếu ớt như ngọn lửa đốt cháy. Đúng vậy, tinh thần lực của Trần Lạc cực kỳ giống lửa nhỏ, tất cả tinh thần lực đều như vậy. Trần Lạc nhớ rõ tinh thần lực của hắn không phải hình dạng này, màu sắc lúc trước là trắng nhạt bây giờ là màu u ám. Trần Lạc cảm ứng, tinh thần lực như ngọn lửa đen đốt cháy.
Tình huống gì đây?
Trần Lạc vội đứng dậy, giơ tay khởi động tinh thần lực, năm ngón tay bấm đốt. Ánh sáng đen chớp lóe trên đầu ngón tay Trần Lạc, một phù văn nhỏ xinh thoáng hiện tựa các tinh linh bóng đêm nhảy múa trên ngón tay hắn. Khi mấy chục phù văn xuất hiện ngưng tụ thành phù ấn bí ẩn to cỡ bàn tay.
Trần Lạc nhìn phù ấn đen lơ lửng trong không trung, nhíu mày. Trần Lạc cảm giác tinh thần lực có biến đổi, chất lượng không mạnh hơn, số lượng không khổng lồ hơn nhưng Trần Lạc chắc chắn là tinh thần lực khác với trước. Trong phút chốc Trần Lạc không nghĩ ra tinh thần lực khác như thế nào, hắn lắc đầu không nghĩ nhiều. Tinh thần lực hồi phục nhanh như vậy đủ làm Trần Lạc thỏa mãn, hắn bắt đầu bày phân giải trận.
Mỗi năm đều có việc lạ, năm nay đặc biệt nhiều.
Từ khi Trần Lạc ký kết khế ước bí ẩn thì các việc lạ liên tiếp nhau. Trước là linh hồn dị biến, tiếp đó linh mạch dị biến, hiện tại tới tinh thần lực cũng thay đổi. Tuy nhiên lạ về lạ nhưng có lợi cho Trần Lạc, nếu vậy thì hắn mặc kệ cho nó cứ quái mãi.
Hôm nay trời trong xanh.
Trần Lạc nhìn rương báu trong phòng, dở khóc dở cười. Rương báu là mới rồi Úy Thiên Long đến thăm hắn thuận tiện đưa đến. Mới đầu Trần Lạc không biết là gì, không quá quan tâm. Trần Lạc mở nắp rương ra, suýt hét thất thanh. Trong rương toàn là bình bạch ngọc, trong bình đều là đan dược. Trần Lạc nhìn, tất cả là linh đan thích hợp cho hắn tu luyện vào lúc này.
Trần Lạc nhớ lời Úy Thiên Long nói trước khi đi, cứ ăn, ăn hết rồi cửa hàng còn nhiều.
- Nhiều linh đan như vậy dù ăn như nhai kẹo cũng phải mất mấy ngày.
Úy Thiên Long rộng rãi làm Trần Lạc chịu không nổi. Trừ linh đan ra có năm khối thủy tinh to cỡ bàn tay, bên trong ghi chép năm linh quyết, là năm linh quyết cảnh giới thứ nhất. Oai Vũ Vô Tướng Quyền thất tủy, Tàn Ảnh Tam Động lục tủy, Bôn Lôi Thủ bát tủy, Đại Địa Hậu Thổ Quyền bát tủy, Kim Xà Triền Ti Thủ thất tủy. Năm linh quyết ẩn chứa tinh túy cao nhất.
- Lão Úy thật tốt bụng.
Trần Lạc ngẫm nghĩ thấy nhiều linh đan thế này hắn ăn cũng không hết, chừa lại chút ít sau này trả cho Úy Thiên Long. Về năm linh quyết thì Trần Lạc tu luyện Oai Vũ Vô Tướng Quyền giai đoạn viên mãn, Tàn Ảnh Tam Động đến giai đoạn đỉnh, trong tay có một bộ linh quyết Tàn Ảnh Tam Động cửu tủy. Ba bộ linh quyết kia thì lúc rảnh Trần Lạc sẽ tu luyện.
Tiếng chít chít vang lên, một con chuột nhỏ màu lam từ dưới gầm giường chạy ra, tốc độ siêu nhanh. Chuột nhỏ màu lam nhảy vào trong rương, hai móng vuốt nhỏ ôm bình bạch ngọc, mũi hít hà miệng bình.
- Mũi của nhóc linh thật.
Chuột nhỏ màu lam chính là Bảo Lam Thử của Tiết Thường Uyển bị Trần Lạc âm thầm trộm đi. Trong phòng đã bị Trần Lạc bày trận pháp nên Bảo Lam Thử không ra được, hắn mặc kệ nó chạy lung tung.
Bùm một tiếng, Bảo Lam Thử cắn nắp bình bạch ngọc, nó dốc ngược bình vào miệng. Trần Lạc vội ngăn cản nhưng đã muộn, một viên linh đan chui vào miệng Bảo Lam Thử. Bảo Lam Thử ăn vụng xong không dừng, co giò chạy lên giường.
- Nhóc này tham ăn quá, không sợ bị độc chết sao?
Trần Lạc mở nắp bình nhìn vào, là tụ linh đan thượng đẳng.
Trần Lạc kinh thán:
- Tiểu tử, bản lĩnh đánh hơi báu vật của ngươi không uổng là đệ nhất thiên hạ, trong rương báu chỉ bình linh đan này là quý giá.
- Chí chít!
Bảo Lam Thử ở trên giường nhai linh đan rôm rốp, kêu hai tiếng đáp lại Trần Lạc rồi chui xuống gầm giường.
Ngoài cửa vang giọng Ngưu Manh:
- Trần Lạc, ngươi có trong phòng không?
Trần Lạc lên tiếng, lấy bảy, tám bình linh đan ra khỏi rương báu. Trần Lạc mở cửa đưa cho Ngưu Manh.
- Đây là cái gì?
Ngưu Manh mở bình ra xem, giật mình kêu lên:
- Tụ linh đan!
Linh đan là vật xa xỉ, ít nhất là đối với Ngưu Manh, gã sống đến bây giờ từng ăn số linh đan đếm trên đầu ngón tay. Bởi vì linh đan rất mắc, đừng nói là Ngưu Manh, gia đình bình thường khó thể ăn được.
- Ngươi giữ lại một ít, còn lại chia cho các học đồ Tiểu Kim Câu học viện đi.
- Không được, không thể, thứ này quá quý giá.
Ngưu Manh biết giá trị của linh đan, đặc biệt là tụ linh đan thượng đẳng giá cao làm người líu lưỡi.
Trần Lạc vỗ vai Ngưu Manh, nói:
- Được rồi, khách sáo làm gì, mau nhận đi.
Ngưu Manh kiên quyết không nhận.
Trần Lạc đổi đề tài:
- Mới rồi ngươi tìm ta có chuyện gì?
- Bên ngoài có người tìm ngươi, nói là Trần Lạc trước kia của ngươi trong Tiểu La Thiên học viện.
Trần Lạc khẽ kêu lên:
- Trần Lạc?
Trần Lạc nhấc chân bước đi chợt nghĩ có lẽ Ngưu Manh nhân dịp hắn không ở sẽ đặt linh đan trả lại trong phòng hắn. Trần Lạc xoay người, quả nhiên thấy Ngưu Manh định mở cửa.
- Lão Ngưu, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, trong phòng của ta có trận pháp, ngươi cẩnthận chút.
Trần Lạc nói xong đi thẳng.
Ngưu Manh đẩy cửa nhưng nó cứng như bức tường, không mở ra. Ngưu Manh tặc lưỡi nhìn bảy, tám bình bạch ngọc trong ngực lại ngó bóng lưng Trần Lạc rời đi, tâm tình phức tạp.
Giờ phút này, trước cửa Tiểu Kim Câu học viện có một lão nhân nă, sáu mươi tuổi đứng chờ. Tóc lão nhân xám trắng, mặc áo trắng tinh. Trần Lạc thấy lão nhân đó thì cứng người, lòng chua xót. Lão nhân tóc xám chính là Vương Khắc lão sư. Nếu nói ở Tiểu La Thiên học viện còn ai khiến Trần Lạc lưu luyến thì chỉ mỗi mình Vương Khắc lão sư.
- Vương Khắc lão sư.
Những ngày Trần Lạc học tập trong Tiểu La Thiên học viện được Vương Khắc lão sư hết lòng chăm sóc, dốc lòng dạy dỗ.