Thiên Vu

Chương 618: Đánh không nổi Ma quân (3)

Xác thực, đầu tiên là Linh Hải giới có thể dựng hóa vạn vật của Trần Lạc, sau đó lại là hòa vào vòng xoáy hố đen, tiếp đến là bày ra dung nham biến dị thoát ra khỏi Đại tự nhiên, còn có linh hồn long linh hung tàn với khả năng thôn phệ, cùng với linh tượng điên cuồng khủng bố lớn nửa trời. Vài thứ đồ chơi này đều khiến hắn không thể lý giải, thậm chí không biết chúng nó thuộc vào dạng tồn tại gì, thực sự khó mà tin nổi.

- Có thấy khá hơn chút nào không?

- Cũng tạm rồi.

Trần Lạc đứng lên, day day cái trán, hỏi nói:

- Thế nào, linh tượng của ta đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Ngươi có thể nhận biết không?

Thất Dạ vung vung tay, ngậm miệng không đề cập tới.

- Thế nào?

- Chuyện trên người ngươi sau này đừng có hỏi ta.

Thất Dạ dù sao cũng là Ma quân cao quý, thống lĩnh quân đoàn hắc ám to lớn, tự nhiên cũng có lòng sĩ diện và tự tôn, nhưng hôm nay xem như mất mặt triệt để rồi. Người ta hỏi hắn về Linh Hải, hắn không biết, hỏi hắn về vòng xoáy hố đen, hắn không biết, hỏi hắn về biến dị chi linh, hắn cũng không biết, hỏi hắn về linh tượng khủng bố, hỏi hắn về long linh, hắn càng đồng dạng không biết.

Thất Dạ cảm thấy sau này vẫn nên ít quan tâm tới chuyện trên người Trần Lạc thì hơn, bởi vì thực sự là không tưởng tượng nổi, đừng nói là mất mặt, ra vẻ mình vô tri không nói, chịu đả kích không nói, lòng tự tôn mất đi cũng thôi, quan trọng vẫn là có điểm nguy hiểm, như vậy người chịu thiệt cũng chỉ có Ma quân Thất Dạ mà thôi. Không nói khác, nếu không phải hắn mà đổi lại là ai đó, vừa rồi hẳn đã bị linh tượng khủng bố kia xé nát rồi, hoặc giả cũng bị long linh kia cắn nuốt mất linh hồn, đúng là khủng bố vô cùng.

Sau khi hai người trở về, lại ngồi xuống bên bàn rượu. Thất Dạ đưa mắt nhìn Trần Lạc, ngửa đầu uống một chén rượu, sau đó thở dài một tiếng, trong đầu bắt đầu cẩn thận sắp xếp tư duy ngổn ngang xuất hiện trong thoáng chốc vừa rồi, lại tỉ mỉ suy nghĩ một chút mới phát hiện ra, gia hỏa Trần Lạc này quả thực là một tên tập hợp của ngàn vạn biến thái và yêu nghiệt, đúng vậy chính là yêu nghiệt.

Hắn có Linh Hải có thể dựng hóa vạn vật, có vòng xoáy hố đen dung hợp quỷ dị, có biến dị chi linh thoát khỏi Đại tự nhiên, còn có linh tượng hung thần ác sát chiếm giữ nửa trời, sau này Đại tự nhiên còn có thể trở thành biển tinh thần của hắn, Âm Dương Ngũ Hành có thể là lực lượng tinh thần của hắn.

Nhiều thứ quỷ dị thần bí không tưởng tượng nổi như thế đều xuất hiện trên một người là hắn, đây chẳng phải là yêu nghiệt thì là gì?

- Lão đệ a, sau này ngươi cũng đừng oán giận ông trời chuyên môn tìm ngươi gây sự nữa, ngươi thử suy nghĩ một chút mấy thứ đồ chơi trên người ngươi kia, từ khía cạnh khác nhìn vào, nếu như ngươi là ông trời, ngươi có thể ngủ ngon giấc sao? Ngươi có thể không thẩm phán sao?


- Được, ngươi đừng lấy đó chọc cười ta!

- Không có, thực sự không nói gạt ngươi, lão ca ta từng gặp được những lão quái vật sống qua không biết bao nhiêu vạn năm trong hư không vô tận, nhưng cũng không ai biến thái được như ngươi.

Hiển nhiên, Thất Dạ cũng có chút bị đả kích, không phải là hắn không thể nào tiếp thu được, cũng không phải không thể chịu đựng được, chỉ là cảm giác gia hỏa Trần Lạc này thực sự quá mức biến thái, không còn thiên lý nữa. So sánh với hắn, những kẻ được coi là biến thái hay yêu nghiệt gì đó ngoài kia, tuyệt đối kém xa không bằng.

- Được rồi, nhứng thứ đồ chơi kia trên người ta xem ra rất đáng sợ, cũng có thể nói là lợi hại, nhưng căn bản không chịu sự khống chế của ta, ngươi cũng không phải không nhìn thấy, cuối cùng nếu không phải ngươi ra tay thức tỉnh ta, ta đã lâm vào trong điên cuồng, thần trí biến mất rồi.

Nhớ tới một quyền như nghiền nát hư không kia của Thất Dạ, Trần Lạc vẫn còn kinh thán không ngớt, nhìn cánh tay trái Thất Dạ vẫn còn bị quấn chặt trong vải đen, hiếu kỳ hỏi:

- Mọi người đều nói ngươi có một cánh tay trái hắc ám, nắm giữ sức mạnh hủy diệt, có thực không? Tình huống cánh tay trái của ngươi là sao? Làm gì phải che kín như thế?

- Nếu ta không bọc lại, mỗi ngày ông trời đều sẽ đến thẩm phán ta, không đánh chết được ta nó tuyệt đối không bỏ qua…

- Miếng vải đen kia còn có công hiệu này?

- Đây là vải quấn xác Atula chi chủ.

-Vải quấn xác Atula chi chủ?

Trần Lạc nghe đến tê cả da đầu, cái tên Atula chi chủ này hắn thế nhưng hắn đã từng nghe qua, thật sư là một thần linh cường đại vô cùng tà ác, hắn không biết Thất Dạ lấy chiếc vải quấn xác Atula chi chủ này ở đâu được, đây chính là Thần đó! Không phải là a miêu a cẩu, đây là tồn tại khiến hắn chỉ nghe qua hung danh đã phải run sợ. Thật là, hắn không tưởng tượng được một cánh tay cỡ nào phải dùng đến miếng vải loại này che giấu.

- Tay trái của ngươi đến tột cùng là thế nào?

- Chạm phải thứ không nên chạm, phong ấn một con quái vật cực kỳ đáng sợ.


- Đán sợ cỡ nào?

- Đáng sợ hơn bất luận một tồn tại nào trong tưởng tượng của ngươi, tên của nó gọi là Thương, là một đầu quái vật vô cùng cổ xưa.

Thương là thứ đồ chơi gì, Trần Lạc không biết, cũng chưa từng nghe nói qua, bất quá Thất Dạ nói một câu kia, quả thật đủ miêu tả sự đáng sợ của nó.

Hai người vừa uống rượu vừa nói chuyện phiếm, nghe kể mới biết Thất Dạ thủa thiếu niên cũng là cô nhi, tuy rằng Thất Dạ không có nói rõ, bất quá từ đôi ba câu trong đó, Trần Lạc cũng ghe ra được ít nhiều điều khá là bi thảm. Từ trò chuyện liên miên lại nói tới lý tưởng, Thất Dạ có nói đời này hắn sống chỉ vì muốn làm một chuyện, chính là đi tìm một nữ nhân.

- Nữ nhân nào? Người tình của ngươi sao?

- Là nữ nhân từng có ân với ta khi còn nhỏ. Năm đó ta từng thề nhất định phải tìm được nàng.

- Vậy ngươi tìm nàng làm gì? Báo ân sao?

- Chỉ là vì một lời hứa hẹn.

- Nữ nhân kia ở đâu? Ngươi tìm nhiều năm như vậy còn chưa thấy sao?

- Ta chỉ biết nàng gọi là Sở Sở, còn những thứ khác thì hoàn toàn không biết.

- Sở Sở, thế giới này coi như không có một vạn thì cũng tám ngàn người gọi là Sở Sở, ngươi làm sao tìm được?

- Tìm từng người một!

Trần Lạc không biết nói sao, chỉ biết bội phục điều cố chấp này của Thất Dạ: Thực hiện một lời hứa hẹn khi còn bé, quết tâm mò kim đáy biển tìm người.

- Còn ngươi, có lý tưởng gì không?

- Ta à?

Trần Lạc giống như có chút say rồi, ngay cả đầu cũng không nhấc lên nổi, lầm bầm nói:

- Ta à, cẩn thận nghĩ lại thì chẳng có lý tưởng gì cả. Khi còn bé thì chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện của sư phụ, khi vào học phủ Trung Ương lại phát hiện không phải một chuyện như thế, trong chuyện này rất phức tạp, ta đến hiện tại cũng không thể rõ ràng được, chỉ có thể đi tới đâu hay tới đó, sống một ngày vui một ngày, chờ tới chết bẹp dí rồi thì chỉ là một gã cô đơn.