Thiên Vu

Chương 500: Thiên Khải tửu lâu

Đám người Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm nghe tiếng mọi người trong dại sảnh bàn tán, lòng tầm kinh ngạc. Đặc biệt khi biết Tiêu Du Tử là người hơn hai mươi tuổi thì mây nữ nhân cùng công nhận đó la hàng giả. Hạ Mạt nghĩ vậy. Bọn họ từng thấy thiên tài, phải nói bản thân Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm là thiên tài, vì là thiên tài nên bọn họ biết rõ sáng tạo thất tinh trận pháp, lục hợp phù ấn cần tạo nghệ cao thâm biết bao.

Tạo nghệ là không có đường tắt, phải từ từ tích lũy, như kinh nghiệm cuộc đời, theo thời gian mà sâu dày thêm. Nói con nít mười bốn tuổi có thể sáng tạo thất tinh trận pháp đánh chết Hạ Mạt, Bạch Phiêu Phiêu, Thanh Quân, Vân Thải Tâm cũng không tin. Dù tu luyện trận pháp từ trong bụng mẹ, tu hành mỗi ngày trong mọi thời tiết, đừng nói là mười bốn năm, dù hai mươi bốn năm, ba mươi bốn năm cũng không đạt đến độ cao như vậy.

Không tin, tuyệt đối không tin, người đó chắc chắn là giả mạo Tiêu Du Tử. Bao gồm Dạ Thất Nương, đại chấp sự trận pháp công hội hiện thời, đọc nhiều sách vở, học thức uyên bác, thấy vô số thiên tài cũng không tin Tiêu Du Tử là thanh niên hai mươi tuổi.

Không ai tin tưởng, các trận sư nghe về chuyện này đều nghi ngờ thân phận Tiêu Du Tử đã đánh bại Đổng Ngọc Đạt. Không chỉ trận sư chính tông nghi ngờ, một số trận sư lang thang cũng không tin tưởng. Trong Thiên Khải tửu lâu có khá nhiều trận sư lang thang, bọn họ bàn tán chuyện này, biểu thị không tin.

Trong góc đại sảnh, một cái bàn có ba trận sư lang thang ngồi, đều gia cố mê vụ trận pháp rõ ràng là không muốn cho ai thây mặt thật. Tuy trông hơi lạ lùng nhưng mọi người nhìn mãi quen mắt, bọn họ biết trận sư lang thang thích kiểu như vậy. Ba trận sư lang thang này không như đám người bàn tán về Tiêu Du Tử. Một người tùy ý ngồi, rót rượu uống liên tục. Hai người ngồi bên cạnh thì cãi nhau.

Ba trận sư lang thang này chính là Trần Lạc, Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa.

- Tiểu tiểu, nàng ăn cơm thì ăn, đến Thiên Khải tửu lâu làm gì? Chỗ này quá nhiều người.

- Thì ta muốn mời Tiêu công tử ăn bữa tiệc lớn, đã ăn uống linh đinh thì trừ Thiên Khải tửu lâu ra còn thanh niên lôi thôi đi đâu?

Mã Liên Hoa bĩu môi nhìn trong đại sảnh đông nghịt người, nói:

- Bà nội nó, ta đã nói giả mạo Tiêu Du Tử không đáng tin, nàng nghe bọn họ nói những gì? Tất cả đều nghi ngờ. Sao nàng không biết suy nghĩ, Tiêu công tử còn trẻ như vậy giả mạo Tiêu Du Tử chắc chắn sẽ bị nghi ngờ.

- Được rồi, Tiêu công tử còn không nói gì sao ngươi cứ lải nhải haoì? Nhìn Tiêu công tử đi, người ta thản nhiên ngồi, núi có sập cũng không biến sắc mặt. Gia nói hắn là Tiêu Du Tử co ai dám nghi ngờ?

Nghe Long Tiểu Tiểu nói Mã Liên Hoa mới nhận ra đúng là vậy, từ đầu đến cuối Tiêu công tử rất thản nhiên, không chút lo âu như thể không phải hắn giả mạo Tiêu Du Tử có thể gặp nguy hiểm mà là ai khác. Tiêu công tử nhàn nhã uống rượu, như mọi chuyện trên đời không liên quan gì hắn.

Không phải người bình thường, tuyệt đối không phải

Chắc chắn Tiêu công tử có lai lịch lớn, nếu không thì hắn không thể nào bình tĩnh như vậy.


- Cái kia... Tiêu công tử, mạo muội hỏi một câu, công tử là loại người nào?

Trần Lạc ngửa đầu uống cạn ly rượu, từ khi nào hắn đã mê uóngo rượu, có lẽ vì muốn say. Chỉ khi say rượu Trần Lạc mới cảm thấy hắn là người bình thường chứ không phải không là con người, không biết đói khát.

Trần Lạc lên tiếng:

- Ta nói với các ngươi rồi, ta họ Tiêu, tên Du Tử, các ngươi không tin ta đành chịu.

Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu thấy nhức đầu, vô cùng đau đầu, lòng thầm rít gào:

- Bà nội ngươi! Tiểu tử này diễn kịch giỏi quá, đã là lúc nào còn tự xưng là Tiêu Du Tử? Nếu ngươi là Tiêu Du Tử thì lão tử chính là Thông Thiên lão tổ!

Bỗng nhiên đại sảnh hỗn loạn, Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa giương mắt nhìn qua. Có đoàn bảy, tám người từ khi nào đã vào đại sảnh, dẫn đầu là thanh niên tuấn tú mặc áo trắng, tay cầm cây quạt, ngọc thụ lâm phong. Là thanh niên áo trắn dẫn đến xôn xao, nhiều trận sư chính tông đứng dậy chủ động chào hỏi gã.

Long Tiểu Tiểu nghi hoặc hỏi:

- Người kia tên gọi là gì? Trông khá quen mắt.

- Hắn là trận sư thiên tài đến từ Hoa Vũ trận tháp, Chu Hạo Phi. Bởi vì người này minh tưởng ra ý niệm tiểu tinh thần, nghe đồn thanh niên lôi thôi huyễn hóa thiên thủ ngưng diễn phù văn, nên được người gọi là Thiên Thủ công tử.

- Hèn gì, ra là Chu Hạo Phi.

Chu Hạo Phi là trận sư thiên tài nổi tiếng lẫy lừng trong giới trận pháp, nhiều người đùe mời gã nhưng Chu Hạo Phi từ chối hết. Khi mọi người cho rằng Chu Hạo Phi sẽ bước vào phòng riêng ai ngờ gã đi hướng phía đông đại sảnh, trong góc có ba trận sư lang thang ngồi. Chẳng lẽ Chu Hạo Phi muốn ngồi chung với ba trận sư lang thang đó?

Trong khi mọi người nghi ngờ thì Chu Hạo Phi thật sự ngồi chung với ba Chu Hạo Phi.

A?


Tình huống gì?

Ba trận sư lang thang là ai?

Mọi người nhỏ giọng xì xầm, không ai biết tại sao Chu Hạo Phi ngồi chung với ba Chu Hạo Phi. Đám người suy đoán quan hệ giữa Chu Hạo Phi và ba trận sư lang thang.

Nếu nói ngạc nhiên thì Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu giật mình hơn ai hết. Hai người không nghĩ ra tại sao Chu Hạo Phi ngồi chung với mình. Kinh ngạc qua đi là thấp thỏm, lo lắng, Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu hít thở dồn dập. May mắn hai người gia cố mê vụ trận, nếu không thì mọi người sẽ nhìn thấy biểu tình căng thẳng của Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu.

Chu Hạo Phi ngồi trên ghế, khí vũ hiên ngang, mặt mày ý cười, khí thế ngạo nghễ cường đại. Chu Hạo Phi ngồi xuống, không nói một câu, không khách sáo tự rót rượu, nâng ly, ngửa đầu uống cạn.

Chu Hạo Phi mỉm cười nói:

- Luôn nghe nói Hỏa Vân Thiêu của Thiên Khải tửu lâu rất nồng, vào miệng thì như có lửa đốt trong người, hôm nay uống mới thấy đúng là danh bất hư truyền.

Chu Hạo Phi có ý gì?

Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa có dự cảm rất tệ. Quả nhiên, khi Chu Hạo Phi lên tiếng thì tim Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa rớt cái bịch.

- Nghe nói buổi sáng có một trận sư lang thang tự xưng là Tiêu Du Tử thi triển đại thủ đoạn khiến mười hai phù không trận diễn biến thành thiên toàn địa chuyển trận, sau đó dung nhập tử kim lôi điện trận vào trong hình thành phong quyển tàn vân trận sấm sét giao nhau. Trước sau chỉ mất vài giây đã khiến tinh thần Đổng Ngọc Đạt tán loạn, tê liệt tại chỗ, không biết ta nói có đúng không?

Chu Hạo Phi dứt lời, Mã Liên Hoa, Long Tiểu Tiểu cảm giác trái tim nhảy lên cổ họng, tim đập nhanh.

Chu Hạo Phi có ý gì? Không lẽ Chu Hạo Phi nhận ra chúng ta?

Long Tiểu Tiểu thử thăm dò:

- Chu công tử có ý gì?

Chu Hạo Phi mỉm cười nhìn hai người:

- Ha ha ha ha ha ha! Không lẽ ta nói không đủ rõ ràng sao? Long Tiểu Tiểu, Mã Liên Hoa?

- Cái gì?

Mã Liên Hoa như bị sét đánh, Long Tiểu Tiểu sợ hãi hét thất thanh, đứng bật dậy. Hai người không ngờ mình gia cố mê vụ trận pháp nhưng vẫn bị Chu Hạo Phi nhận ra.