Thấy Trần Lạc gật đầu, não Đồ lão đầu nhi trống rỗng suýt nín thở.
Trần Lạc nhe răng cười hỏi:
- Như thế nào? Có muốn thử không?
Mặt Đồ lão đầu nhi trắng bệch, người đứng yên như pho tượng, như thể đó không phải là cơ thể của lão, cả người bị xé rách. Không, nói đúng hơn là linh hồn, linh hồn Đồ Khai Nguyên như rơi vào vực sâu, càng vùng vẫy càng rơi nhanh hơn.
- Chậc chậc, mùi vị thế nào?
Bùm một tiếng, Đồ lão đầu nhi ngồi bệch xuống đất, mắt trợn to như cái chuong nhìn Trần Lạc trân trân, tràn đầy khó tin. Qua thật lâu sau Đồ Khai Nguyên không thể hoàn hồn.
- Má ơi, tiểu tử ngươi... Như thế nào... Như thế nào...
Đồ lão đầu nhi biết Trần Lạc rất có thiên phú, biết hắn thông minh kỳ lạ, biết hắn có thiên phú vu pháp song tuyệt, biết ngộ tính của hắn rất cao, biết hắn siêu oách, oai đến nỗi dám đối nghịch với trời, nhưng có vênh váo đến mấy cũng nên có hạn độ! Tiểu tử này tuổi còn trẻ mà tạo nghệ trận pháp không biết cao đến mức nào, đi đường vu sư tu ra nhiều thành tựu khủng bố, oách đến nỗi thiên nhiên không dung chứa hắn, thiên địa không tha cùng buông xuống thẩm phán. Giờ thì tốt rồi, tu vi của tiểu tử này bị thẩm phán mất hết, nhưng lại cho hắn bá thế.
Má ơi!
Còn cho người ta sống không?
Không phải Đồ lão đầu nhi ghen tỵ, thật ra là lão cảm thấy ông trời rất bất công. Đồ Khai Nguyên lăn lộn hơn nửa đời người chỉ đượ đại trận sư. Còn tiểu tử này tùy tiện đã vượt qua lão, tùy tiện nghịch thiên đã danh chấn thiên hạ, tùy tiện tu ra uy lực chí tôn từ xưa đến nay mọi người khao khát tha thiết.
Tiểu tử này quá tốt số!
Bất công, trời quá bất công!
Đây không phải lần đầu tiên Đồ lão đầu nhi bị đả kích nhưng lần này đặc biệt nghiêm trọng, tự tin, tự tôn bị tàn phá. Đồ Khai Nguyên nằm trên giường rên rỉ suốt đêm, miệng lầm bầm bất công, Trần Lạc là yêu nghiệt, không phải nhân loại.
Tâm tình Trần Lạc siêu tốt, đặc biệt là thấy Tiểu La Thiên học viện bị đả kích khiến hắn rất vui vẻ. Trần Lạc ngâm nga khúc nhạc, báo bình an cho đám người hơi lo lắng hắn như phu phụ Tiết vực chủ, ở lại Tiểu Kim Câu học viện vài ngày sau đó gói ghém hành lý lên đường. Trần Lạc còn phải tìm Táng Cổ phong hư vô mờ mịt, trước khi đi tìm hắn cần đến Trung Ương vực gặp Úy Thiên Long.
Tin tức Trần Lạc bị điều tra Quang Minh điện không công khai kết quả, nhiều người suy đoán hắn chắc chắn là cấu kết hắc ám, ký kết khế ước tà ác, bị Quang Minh điện bí mật bắt nhốt. Nhưng có người nói Trần Lạc không cấu kết hắc ám, bị điều tra không lâu đã được thả ra. Có người chính mắt thấy Trần Lạc bước ra khỏi Quang Minh Thủ Vệ đoàn.
Mọi người pahna vân không biết sự thật thế nào, đồn tới đồn lui càng lúc càng quá mức. Cuối cùng có người nói Trần Lạc là hắc ám lão ma chuyển thế, tuy rằng hơi khoa trương nhưng đa số tin tưởng hắn cấu kết hắc ám bị Quang Minh Thủ Vệ đoàn bắt nhốt. Nếu không thì không cách nào giải thích chuyện Trần Lạc ở trong Tiểu La Thiên học viện không nhúc nhích cái nào đã khiến người đứng lặng.
Đương nhiên trừ một số người có quan hệ khá thân với Trần Lạc ra còn khá nhiều người biết sự thật, Hạ Mạt là một trong số đó. Hạ Mạt biết đơn giản vì là tỷ muội tốt quen với Cổ Du Nhiên, một trong các thống lĩnh của 13.
Giờ phút này, trong gian phòng Thiên Khải tửu lâu ở Vực đô Kim Thủy Vực.
Bạch Phiêu Phiêu tò mò hỏi:
- Cổ tỷ tỷ? Ngày hôm qua tên Trần Lạc đã được thả ra?
Cổ Du Nhiên vĩnh viễn xinh đẹp lạnh lùng, đặc biệt nàng mặc quang minh chiến y có vẻ anh tư hiên ngang.
Cổ Du Nhiên gật đầu, nói:
- Hoàng hôn hôm qua hắn đã đi.
- Nói vậy là tên kia không xâm nhiễm, cấu kết hắc ám?
Cổ Du Nhiên lại gật đầu.
- Vậy thì rất lạ, nếu hắn không cấu kết hắc ám thì làm sao khiến người yên lặng được? Rất kỳ lạ.
Bạch Phiêu Phiêu nghĩ nát óc cũng không hiểu.
- Phiêu Phiêu, tin tưởng ta, có một số việc ngươi không biết thì tốt hơn.
Cổ Du Nhiên không nói ra chuyện Trần Lạc tu luyện bá thế. Thứ nhất là quy định Quang Minh điện không cho phép lộ bí mật gì ra ngoài, thứ hai là truyền thuyết về bá thế trên thế giới rất kinh khủng, nếu ai biết Trần Lạc tu ra bá thế sẽ dẫn đến hoảng loạn. Ít nhất sẽ kinh động vài người, lý do Quang Minh điện không công bố kết quả xử lý Trần Lạc cũng là vì lý do này.
Bạch Phiêu Phiêu không hỏi thêm, vì nàng biết Cổ Du Nhiên nói không biết là tốt vậy chắc chắn là đúng.
Cổ Du Nhiên thấy Hạ Mạt thẫn thờ, tò mò hỏi:
- Mạt Mạt, ngươi ngẩn ngơ làm chi?
- A...
Hạ Mạt chớp mắt, bản năng lắc đầu sau đó lấy lại tinh thần, mờ mịt nhìn Cổ Du Nhiên, Bạch Phiêu Phiêu.
- Mạt Mạt, ngươi sao vậy?
Sao vậy? Hạ Mạt cũng không biết chính mình làm sao, từ khi nghe tin Trần Lạc bị bắt làm nàng nóng ruột nóng gan, biết tin Trần Lạc được thả, tảng đá treo trong tim Hạ Mạt biến mất, lại chìm vào suy tư, nhớ lại từng hành động của hắn trong Tiểu La Thiên học viện.
Bạch Phiêu Phiêu cười trêu:
- Cổ tỷ tỷ không biết, Mạt Mạt gần đây chết mê chết mệt Trần Lạc, ăn không ngon ngủ không yên.
Hạ Mạt xấu hổ cúi đầu phản bác:
- Làm gì có.
- Còn không chịu thừa nhận? Hôm qua khi Trần Lạc bị bắt là ai cứ liên tục hỏi ta hắn sẽ không bị gì đi? Này này này, còn không thừa nhận? Mặt đỏ lên hết rồi. Cổ tỷ tỷ thấy chưa, ta không nói sai đúng không? Tám phần là Mạt Mạt thầm mến tên đó, lúc ở Tiểu La Thiên học viện bị Trần Lạc nói dối là bạn gái làm lá chắn nàng không chút tức giận.
Hạ Mạt giải thích:
- Phiêu Phiêu, đừng nói bậy, ta không có.
Nhưng Hạ Mạt không biết giải thích thế nào, không phải nàng không giỏi ăn nói mà là sẽ không nói dối.
Cổ Du Nhiên ngồi đối diện đột nhiên hỏi:
- Mạt Mạt có tin ta không?
Hạ Mạt không hiểu ra sao, ngoan ngoãn gật đầu.
- Sau này gặp Trần Lạc cố gắng tránh thật xa, tuyệt đối đừng dính dáng gì đến hắn. Nhớ kỹ, ta không nói đùa, ngươi cũng biết là ta chưa từng đùa giỡn.
Cổ Du Nhiên nói cực kỳ nghiêm túc.
Hạ Mạt khó hiểu hỏi:
- Tại... Tại sao?
- Còn hỏi tại sao? Ta sớm nói với ngươi rồi, tên này là một kẻ lăng nhăng, ngươi cũng biết hắn mập mờ với bao nhiêu nữ nhân! Nào là Lạc Anh, Tiết Thường Uyển, Hoàng Tuyền, Mạc Khinh Sầu, ngươi định cướp nam nhân với bọn họ sao?
- Không, Phiêu Phiêu, ngươi nghĩ sai rồi. Ta khiến các ngươi tránh xa Trần Lạc không phải vì lý do này.
- Vậy là gì?
- Vì thân phận của ta nên không thể nói rõ nguyên nhân, các ngươi chỉ cần nhớ kỹ tránh xa Trần Lạc càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng dính dáng gì đến hắn, đặc biệt là tình yêu nam nữ.
Cổ Du Nhiên nhớ rõ Thái Thăng trưởng lão nói bây giờ toàn thế giới hay thậm chí các đại nhân vật trong thiên địa đều chú ý tới Trần Lạc. Không ai biết Trần Lạc là tồn tại như thế nào, Cổ Du Nhiên càng không biết. Cổ Du Nhiên chỉ biết rằng một khi xảy ra biến động thì các đại nhân vật núp trong bóng tối sẽ không tiếc mọi cái giá tru sát Trần Lạc. Người như vậy nếu dính dáng đến hắn thì đáng sợ hơn cả tìm chết.