Tất nhiên Trần Lạc không chỉ gặp nàng một lần, vì khi hắn dùng thân phận Thông Thiên lão tổ gây án khắp nơi thường bị nữ nhân dẫn người đuổi theo truy sát cùng trời cuối đất. Trần Lạc có ấn tượng sâu sắc với nữ nhân này. Mới rồi Trần Lạc phát hiện có người đến nhưng không ngờ sẽ là nữ trung hào kiệt, uy phong lẫm lẫm của Quang Minh điện, Cổ Du Nhiên.
Chu Sơn Nhạc đột nhiên bị ngăn lại, trông thấy nữ nhân thì biến sắc mặt, nhanh chóng thụt lùi.
- Cổ thống lĩnh?
Mấy thống linh của Quang Minh điện người nào cũng nổi tiếng như cồn, trong đó Cổ Du Nhiên là nổi nhất. Lúc Cổ Du Nhiên ở Trung Ương học phủ là thiên kiêu ngôi sao nổi tiếng thiên hạ, sau khi vào Quang Minh điện trở thành Cổ thống lĩnh uy chấn thiên hạ.
Vạn Tinh Văn ngồi trên ghế, hai tay giao nhau nhìn Cổ Du Nhiên, lạnh nhạt nói:
- Cổ Du Nhiên, ngươi có ý gì?
- Ta phụng mệnh đến tiếp quản chuyện này.
- Phụng mệnh? Không biết ngươi phụng mệnh của ai?
- Thái Thăng trưởng lão.
Cổ Du Nhiên lật cổ tay, lòng bàn tay xuất hiện một khối lệnh bài có khắc mấy chữ trưởng lão chấp pháp Quang Minh điện.
- Lại là Thái Thăng trưởng lão.
Vạn Tinh Văn nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, nói:
- Thái Thăng trưởng lão đã lớn tuổi tại sao mấy năm nay trở nên thích lo chuyện bao đồng như vậy?
Vạn Tinh Văn mở mắt ra, khóe môi cong lên nói:
- Nếu là mệnh lệnh của Thái Thăng trưởng lão theo lý thuyết ta phải chấp hành, nhưng mà... Ha ha ha ha ha ha! Hôm nay Vạn Tinh Văn ta không muốn làm theo!
- Vạn Tinh Văn, ta khuyên ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng, ngươi không gánh nổi hậu quả làm trái lệnh trưởng lão.
- A! Thật ngại quá, Cổ Du Nhiên, ngươi quay về nói cho Thái Thăng trưởng lão biết chuyện này lão nhân gia không xen vào được.
Vạn Tinh Văn nói xong làm tư thế mời ý bảo Cổ Du Nhiên rời đi.
Cổ Du Nhiên không nói, nàng kéo cánh tay Trần Lạc lắc người định đi. Nhưng Cổ Du Nhiên mới nhúc nhích Vạn Tinh Văn đã xuất hiện bên cạnh nàng, một tay vịn vai nàng.
Vạn Tinh Văn cười nói:
- Ngại quá Cổ thống lĩnh, ngươi không thể mang người này đi.
Cổ Du Nhiên liếc Vạn Tinh Văn, thản nhiên nói:
- Nếu ta muốn đi ngươi cũng không ngăn ta được.
- A? Chưa chắc.
Vù vù vù vù vù!
Cổ Du Nhiên kéo Trần Lạc chớp mắt biến mất, Vạn Tinh Văn cũng biến mất theo. Cổ Du Nhiên xuất hiện ở cửa đại điện, Vạn Tinh Văn cũng hiện hình. Cổ Du Nhiên biến mất lại xuất hiện, Vạn Tinh Văn cũng vậy.
- Vạn Tinh Văn, lá gan của ngươi ngày càng lớn.
Cổ Du Nhiên thả Trần Lạc ra, ánh sáng lấp lánh quanh người, bỗng nhiên biến mất.
- Ha ha ha ha ha ha! Cổ thống lĩnh, Vạn Tinh Văn ta to gan bao nhiêu ngươi nên biết rõ nhất.
Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên bỗng nhiên đánh nhau. Hai người đều là đại thống lĩnh của Quang Minh điện, tu vi, thực lực cao đáng sợ. Sự thật đúng là vậy, Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên đánh nhau có thể nói là tới vô ảnh đi vô tung, tốc độ siêu mau. Các vu sư Quang Minh điện khác không thấy được tàn ảnh, dù phát ra linh thức cảm ứng cũng chỉ dò xét được hai lực lượng khổng lồ siêu nhanh va chạm vào nhau.
Trần Lạc đứng yên tại chỗ, thấy buồn cười, bất đắc dĩ. Nói thật là Trần Lạc không có ấn tượng tốt với Quang Minh điện, hắn lười dây dưa cùng bọn họ. Trần Lạc xoay người đi.
Thấy Trần Lạc rời đi, Chu Sơn Nhạc làm đội trưởng rống to:
- Tội đồ Trần Lạc, đứng lại cho ta!
Chu Sơn Nhạc lại xông lên, cùng một thủ đoạn, vẫn là tay chộp đầu Trần Lạc.
Trần Lạc không thèm nhìn Chu Sơn Nhạc, đi tiếp. Khi Chu Sơn Nhạc chạy đến, bàn tay to kỳ dị khựng giữa không trung. Lần này không ai ngăn lại Trần Lạc, khi Chu Sơn Nhạc lao đến thì gã như pho tượng đứng yên tại chỗ.
Trần Lạc tiếp tục đi tới, chưa từng ngừng lại.
Hơn một trăm sáng tạo thất tinh trận phápu sư Quang Minh điện trong đại điện thấy cảnh tượng này mắt lóe tia giật mình, nhưng chỉ chợt lóe. Mọi người phát ra ánh sáng, các loại linh tượng cường đại cùng sử dụng.
Vù vù vù vù vù!
Một trăm vu sư Quang Minh điện biến mất, lúc xuất hiện đã bao vây Trần Lạc nhưng chỉ là bao vây. Khi một trăm vu sư Quang Minh điện ập đến thì bọn họ cũng như Chu Sơn Nhạc đứng yên tại chỗ.
Có lẽ vì hình ảnh này quá kinh thế hãi tục nên Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên đang kịch chiến cùng ngừng lại, biểu tình kinh ngạc nhìn chằm chằm. Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên là thống lĩnh của Quang Minh điện, quanh năm chém giết với thế lực hắc ám, nhỏ từ yêu ma quỷ quái, lớn đến lão vu sư tà ác, có tình cảnh gì hai người chưa từng gặp? Cỏ thủ đoạn gì bọn họ chưa thấy? Nhưng Vạn Tinh Văn, Cổ Du Nhiên chưa từng chứng kiến cảnh tượng kỳ dị như vậy.
Không có linh lực, không có tinh thần lực, không có bất cứ linh tức, càng không có bất cứ lực lượng dao động, không có! Không gì hết.
Đây là cái gì?
Vạn Tinh Văn híp mắt nhìn Trần Lạc, mắt lóe tia sáng lạnh lẽo như núi băng bỗng nổ tung.
Vạn Tinh Văn nhìn Trần Lạc chằm chsằm, khinh thường nói:
- Bàng môn tả đạo!
Vạn Tinh Văn dứt lời, quanh người gã bỗng dấy lên ngọn lửa, là ngọn lửa trắng tinh thuần ẩn chứa hơi thở quang minh vô cùng. Vạn Tinh Văn nhảy lên, chợt cảm thấy áp lực vô hình bao phủ, cảm giác như rơi vào vực sâu hắc ám vô tận. Không có thiên địa, không có hồng hoang, không có thời gian, không gian, chỉ có tĩnh lặng, vô tận tĩnh lặng.
Biểu tình Vạn Tinh Văn kỳ lạ, thánh hỏa quang minh đốt cháy quanh người gã yếu đi nhiều, trở nên mơ hồ, đông lại.
Vạn Tinh Văn nghiêm túc nói:
- Linh hồn của ta là quang minh thủ hộ, thánh hỏa thiêu hủy, ngươi muốn chấn nhiếp linh hồn ta? Đúng là mơ tưởng viễn vông!
Vù vù vù vù vù!
Thánh hỏa quang minh quanh người Vạn Tinh Văn lại bốc cháy, nhưng gã vừa nhấc chân thì thánh hỏa lại yếu đi, đông đặc.
Vạn Tinh Văn hừ lạnh một tiếng:
- Hừ!
Thánh hỏa quang minh quanh người Vạn Tinh Văn lại bốc cháy lên, tiếc rằng khi gã bước ra một bước thì lại yếu đi.
Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần. Suốt năm lần, mỗi lần quang minh thánh hỏa quanh người Vạn Tinh Văn bốc cháy, gã nhấc chân bước ra một bước sẽ bị đông lại. Lần thứ sáu, trong tay quang minh thánh hỏa đột nhiên cầm thanh trường đao màu trắng. Không biết thanh đao là bảo bối gì mà ẩn chứa hơi thở quang minh khổng lồ, khi rút ra thì khiến quang minh thánh hỏa quanh thân gã bốc cháy hừng hực.
Một bước, hai bước, năm bước, sáu bước.
Vạn Tinh Văn cầm đại quang minh chi nhẫn từng bước sấn tới, khi gã chạy ra một thước thì trước cửa đại điện bỗng có một lão nhân bước vào. Đây là lão nhân râu tóc bạc phơ, mặt mũi hiền lành, thân mặc quang minh thánh y cũ rách như giặt nhiều năm chuyển màu xám. Lão nhân già nua nhưng tinh thần quắc thước, đôi mắt đục.
Lão nhân xuất hiện, Trần Lạc bỗng dừng bước. Khi Trần Lạc đứng lại, hơn một trăm Quang Minh Thủ Vệ giả trong đại điện bị hóa đá té xuống đất. Vạn Tinh Văn ở sau lưng Trần Lạc giơ quang minh chi nhẫn khựng giữa không trung, không chém xuống được. Không phải Vạn Tinh Văn không dám mà bởi vì gã không thể nhúc nhích, tựa như không cảm giác được cơ thể của mình.