Đặc biệt là tư thế ngồi của Trần Lạc, khi thì nằm ngửa, khi thì gác chân lên tay vịn, tùy ý tùy tiện làm Hạ Mạt không dám nhìn thẳng. Nói thật là lúc trước Hạ Mạt có ấn tượng không tệ với Trần Lạc, rất kính nể hành động điên cuồng nghịch thiên của hắn, thậm chí là hơi tôn sùng. Nhưng qua sự kiện này làm giảm ấn tượng của Hạ Mạt với Trần Lạc, từ thân phận chuẩn nam thnà rớt xuống hàng lưu manh thối.
- Ta nói này Hạ Mạt lão sư, nàng cứ nhìn ta mãi làm chi? Dù ta có chút sắc đẹp cũng không chịu nổi mỹ nữ như nàng nhìn chằm chằm, phải chăng đã thương thầm ta?
Giọng Trần Lạc đùa giỡn rõ ràng rơi vào ta khiến Hạ Mạt thất thần lộ biểu tình xấu hổ, ngại ngùng. Có vẻ nữ thần giỏi kiềm chế tâm tình, khuôn mặt xinh đẹp không lộ vẻ xấu hổ, e thẹn, Hạ Mạt chỉ liếc xéo Trần Lạc, lười để ý hắn.
- Họ Trần, ngươi không soi gương thử xem? Sao Mạt Mạt có thể nhìn trúng ngươi?
Bạch Phiêu Phiêu vốn gai mắt Trần Lạc bây giờ càng thêm ghét. Trước kia Trần Lạc im lặng nên Bạch Phiêu Phiêu hơi sợ, từ khi hắn biến thân lưu manh thì chút kính sợ trong lòng nàng biến mất hết.
- Bạch tiểu thư, ta phát hiện lần đầu tiên gặp nàng thì đã có địch ý với ta. Sao? Không lẽ ta có thù với nàng.
- Xì, ta có địch ý với ngươi rồi sao?
Từ khi không còn sợ Trần Lạc thì Bạch Phiêu Phiêu trở về phong cách đại tỷ, tay khoanh trước ngực, khinh thường nói:
- Ngươi nói đúng, ta sớm gai mắt ngươi. Trước kia nghĩ ngươi là một nam nhân cương cườn nên còn kính ba phần, phục ba phần. Không ngờ ngươi là tên khốn lưu manh vô lại. Nếu bộ mặt thật của ngươi công bố với thế gian, tin tưởng người tôn sùng ngươi trong thế giới này sẽ nghĩ mình đã mù mắt. Hừ, ta thấy tội nghiệp bọn họ.
- Nàng quá xem trọng ta, ta tự cho rằng mình chưa đủ tư cách làm khốn kiếp nhưng ta đang cố gắng làm được. Nếu tương lai có ngày nào Trần Lạc ta hoàn toàn thành khốn kiếp chắc chắn sẽ bày tiệc cho mọi người vui cùng.
- Ta phi, ngươi không biết xấu hổ!
Trần Lạc cười to:
- Ha ha ha ha ha ha!
Bữa tiệc đã bắt đầu một canh giờ, các loại nghi thức, diễn xuất cơ bản đều xong. Thời gian sau đơn thuần là ăn uống, đùa giỡn. Có nhiều người thỉnh thoảng liếc hướng bàn Trần Lạc, có hâm mộ,ghen tỵ xen lẫn một số ánh mắt âm hiểm. Trong đó có Vũ Hóa Phi, Đinh Tử Hiên, Diệp Thanh. Chỉ ba người là oán hận Trần Lạc lớn nhất, có mối thù với hắn sâu nhất.
- Hừ! Ta không biêt phế vật kia có gì mà đắc ý? Không có chút tu vi mà còn cười được, không biết liêm sỉ đòi ghế vàng với học phủ. Hắn nghèo điên rồi, ghê tởm chết được. Chờ chút nữa ta sẽ dạy hắn bài học nhớ đời!
Hôm nay Diệp Thanh vẫn trang điểm đậm, ăn mặc đẹp đẽ, ánh mắt như rắn độc nhìn Trần Lạc chằm chằm. Khóe môi Diệp Thanh cong lên khinh thường cười khẩy châm biếm.
- Phế vật Trần Lạc bây giờ muốn cái gì cũng không có, không hiểu sao Hạ Mạt còn ở chung với hắn, làm người ta khó chịu.
- Hừ! Hạ Mạt? Ta đã thấy nhiều loại người như Hạ Mạt, ở mặt ngoài chững chạc đàng hoàng, ngầm thì dẫm đãng õng ẹo. Thứ như nàng mà là nữ thần của công chúng? Ta thấy là tiện nhân mới đúng!
Diệp Thanh, Đinh Tử Hiên dùng ngôn ngữ độc ác nhất trút ra oán hận, lòng ghen tỵ. Vũ Hóa Phi không nói với bọn họ câu nào. Lúc trước Vũ Hóa Phi khinh thường hai người này, gã luôn ghét loại nữ nhân như Diệp Thanh. Nhưng hôm nay Vũ Hóa Phi vẫn ngồi chung với hai người, nghe Diệp Thanh chửi mắng Trần Lạc làm lòng gã rất vui.
Vũ Hóa Phi cúi đầu uống rượu, khóe mắt liếc thanh niên áo lam ngồi trên ghế vàng, ánh mắt tràn ngập hâm mộ, ghen tỵ, oán hận còn nhiều hơn Diệp Thanh. Vũ Hóa Phi nghĩ gã mới là người nghịch thiên mà đi, uy danh vang khắp thiên hạ, được rất nhiều người tôn sùng, gã mới là người ngồi trên ghế vàng nói cười với Hạ Mạt.
Nhưng những thứ đó đã bị phế vật Trần Lạc cướp mất.
Trần Lạc dựa vào cái gì?
Vũ Hóa Phi không phục, luôn bất mãn.
Từng giây từng phút Vũ Hóa Phi tưởng tượng giẫm đạp Trần Lạc dưới chân, chứng minh sự cường đại với mọi người, khiến thế giới biết đến cái tên Vũ Hóa Phi. Gã cho rằng Trần Lạc cướp hết thứ của mình,Nữ nhân, tiền tài, danh tiếng, vân vân và vân vân.
Vũ Hóa Phi thầm thề:
- Hôm nay Vũ Hóa Phi ta nhất định sẽ cướp về mọi thứ thuộc về mình!
- Nhất định, phải lấy lại không tiếc trả giá hết thảy!
Trong quảng trường, trên dài cao, một tên mập mặc cẩm y ngọc bào đang cố gắng phô bày tu vi của mình cho mọi người. Tên mập này gọi là Triều Tập, được gọi là học viên thủ tịch của Tiểu La Thiên học viện, cũng là nhi tử của Triều Hưng Tu. Vì vậy nên có nhiều người vỗ tay khen hay, muốn nịnh bợ Triều Hưng Tu là người giàu có đến từ Đại Nguyên thương các. Nhưng không phải toàn bộ. Thật sự thì Triều Tập có thực lực, gã gần mười bảy tuổi đã là vu sư trung cấp, nhìn khắp học viện của Kim Thủy Vực hiếm có ai cỡ tuổi như tên mập đã thành vu sư trung cấp. Dù là Vũ Hóa Phi, Tiết Thường Uyển lúc đó được gọi là đệ nhất nhân Kim Thủy Vực chờ vào Trung Ương học phủ mới thăng lên vu sư trung cấp, Trần Lạc được gọi là thiên tài cũng vậy. Triều Tập thăng lên vu sư trung cấp ở lứa tuổi mười bảy nên được nhiều người xem trọng tiềm lực phát triển.
- Tên mập này có chút bản lĩnh, đừng thấy hắn hơi mập nhưng ra tay khá nhanh nhẹn.
Một thanh niên bề ngoài lôi thôi ngồi trong góc, gã vẫn đang nhai trái cây nhìn Triều Tập cố gắng biểu diễn trên đài. Thanh niên lôi thôi gật gù khen hay.
Thanh niên nho nhã thì lắc đầu, nói:
- Triều Tập có tu vi nổi trội như hôm nay sợ là phụ thân Triều Hưng Tu của hắn dùng nhiều tiền tạo ra. Tu vi tăng trưởng quá nhanh nhưng căn cơ không ổn định, sớm muộn gì sẽ ra vấn đề lớn.
- Lỡ tên mập may mắn thì sao?
- Đường tu hành nhiều kiếp nạn, sao có thể giao mạng sống cho vận may?
Thanh niên lôi thôi cái hiểu cái không gật đầu, lại tàn sát bàn ăn.
- Phải rồi điện hạ, ta luôn muốn hỏi một điều. Chúng ta từ xa chạy đến đây nào là dịch dung, ngụy trang, không gặp mặt Lạc gia, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
- Chỉ muốn xác định một việc.
- Xác định cái gì?
- Chút nữa ngươi sẽ biết.
Thanh niên nho nhã phe phẩy quạt nói:
- Triều Hưng Tu tốn nhiều tiền tổ chức tiệc mừng đầy năm cho Tiểu La Thiên học viện tuyệt đối không đơn giản là phô bày giàu sang. Triều Hưng Tu muốn làm rất nhiều chuyện, mục tiêu lớn nhất là Lạc gia.
- Ta biết, chắc bọn họ muốn mượn cơ hội này lợi dụng Trần Lạc cứu vãn vinh dự của Tiểu La Thiên học viện.
- Không chỉ như vậy.
Thanh niên nho nhã ra vẻ cao thâm khó dò:
- Bây giờ Lạc gia có thể nói là danh chấn thiên hạ nhưng tu vi mất hết, sự tồn tại của hắn là đá kê chân hoàn mỹ. Bất cứ ai dính dáng chút quan hệ với Lạc gia muốn không nổi danh cũng khó. Nếu có thể một chiêu nửa thức hơn Lạc gia, không nói khoa trương là chắc chắn một đêm nổi tiếng. Cơ hội tuyệt vời như vậy đương nhiên Triều Hưng Tu sẽ không bỏ qua. Nếu ta không đoán sai, Triều Hưng Tu sẽ đưa cơ hội này cho nhi tử của mình trước tiên.