- Thẩm phán? Ý người nói thẩm phán là...
- Thẩm phán thuộc về kỷ nguyên, thời đại thời gian, có lẽ cũng là thẩm phán luân hồi, rất có thể là thẩm phán tận thế. Đây là pháp tắc, pháp tắc lớn nhất trong thiên địa.
- Vậy học phủ chúng ta nên làm sao?
Lão nhân tóc bạc nhắm mắt lại, mở miệng nói:
- Viên mãn hình thành, thẩm phán giáng xuống, người ứng kiếp sẽ sinh ra đúng lúc. Mấy năm sau sẽ là giây phút điên cuồng nhất thời đại kim cổ. Các loại kỳ tài cái thế sẽ xuất hiện như nấm mọc sau mưa, điều duy nhất học phủ chúng ta có thể làm là dạy bọn họ, dẫn dắt họ đi hướng con đường chính xác.
Táng Cổ phong là một trong các di tích bí ẩn còn sót lại từ kỷ nguên thứ ba. Nghe nói Táng Cổ phong là nơi chung kết cuộc chiến tận thế kỷ nguyên thứ ba, bên trong chôn xác nhiều cao thủ tuyệt thế của kỷ nguyên thứ ba. Có người nói trong Táng Cổ phong ẩn giấu bí mật kỷ nguyên thứ ba diệt vong. Mấy hôm nay Trần Lạc tra cứu nhiều điển tịch về Táng Cổ phong nhưng tư liệu ít ỏi vài cái, dù có thì đa phần chỉ ghi chép một ít suy đoán.
Mọi người đều biết Táng Cổ phong nằm trong Mê Vụ sâm lâm, nhưng không biết vị trí cụ thể. Kỷ nguyên kim cổ lịch sử vạn năm không một ai tìm thấy Táng Cổ phong, chưa từng có một người chính mắt thấy ngọn núi đó như thế nào.
Có người bảo Táng Cổ phong không tồn tại, chỉ là tin đồn.
Có người bảo chắc chắn Táng Cổ phong Mê Vụ sâm lâm tồn tại, có lẽ vì Mê Vụ sâm lâm quá kỳ dị, rất nguy hiểm nên không ai tìm ra.
Vạn năm nay có nhiều Vinh Diệu đoàn đi thành đàn vào Mê Vụ sâm lâm, điều tra manh mối Táng Cổ phong, bất đắc dĩ không thu hoạch được gì. Có người sống sót quay về, có người mất mạng. Dù sao chỗ đó là Mê Vụ sâm lâm, một trong các chiến trường chủ yếu của cuộc chiến kỷ nguyên thứ ba tận thế, hoàn cảnh tự nhiên rất khắc nghiệt, vu sư bình thường vào trong đó chỉ có nước chết bắc đắc kỳ tử.
Trong Mê Vụ sâm lâm tràn ngập các loại linh tức tà ác, quái lạ, qua vạn năm biến đổi quỷ mới biết nó diễn sinh ra thứ gì. Dù không diễn sinh cái gì, vào sâu trong Mê Vụ sâm lâm một chút sẽ biến thành xác sống không linh hồn. Mấy cái này là thứ yếu, kinh khủng nhất là khắp nơi trong Mê Vụ sâm lâm còn sót lại trận pháp cổ. Có lẽ nhiều trận pháp vì quá lâu nên tàn phá nhưng nếu rơi vào trong chỉ có đường chết, đừng nghi ngờ, trận pháp qua vạn năm mà không tàn loạn thì dù nó bị sứt mẻ uy lực vẫn kinh người, bình thường không thể ngăn cản.
Tất nhiên Trần Lạc không rối rắm Mê Vụ sâm lâm có nguy hiểm không mà là câu nói Đường Phi để lại trước khi đi.
Đường Phi nói nàng ở trong Táng Cổ phong, sẽ chờ Trần Lạc tại đó.
Tại sao Đường Phi chờ Trần Lạc?
Đường Phi là ai?
Hai vấn đề này như ác mộng từng giây từng phút quấy rầy Trần Lạc, làm hắn ăn không ngon, ngủ không yên. Trần Lạc không phải loại người tò mò, vấn đề không nằm ở chỗ có tò mò không mà là hắn cảm giác rơi vào vòng xoáy mù mờ, muốn ra nhưng không được, càng vùng vẫy càng ngỡ ngàng, càng lún sâu.
Nếu không quan tâm thì Trần Lạc sẽ rất khó chịu, tựa người ngứa ngáy nếu ngươi không gãi thì nó cứ ngứa, rất bực bội.
Nếu thăm dò thì Trần Lạc cũng thấy khó chịu, hắn cảm giác có bàn tay vô hình ở trong bóng tối thúc đẩy hắn. Nếu Trần Lạc đi Táng Cổ phong không biết sẽ xảy ra chuyện gì, phải chăng là cạm bẫy, từng khâu nối nhau? Vậy Trần Lạc sẽ càng lún sâu. Tạm gác chuyện này sang bên, Trần Lạc có tìm được Táng Cổ phong hay không còn là ẩn số. Vạn năm nay mọi người không tìm được chẳng lẽ Trần Lạc có thể sao?
Trần Lạc nghĩ trước tiên phải bình tĩnh, suy tính kỹ càng. Nhưng Trần Lạc phát hiện dù bình tĩnh thì trong đầu tràn ngập ba chữ Táng Cổ phong.
- Bà nội nó, cạm bẫy cũng được, âm mưu cũng thế, lão tử muốn nhìn xem chỗ đó ẩn giấu thứ quái quỷ gì!
Cuối cùng Trần Lạc không rối rắm nữa, làm liều chẩn bị đi tìm Táng Cổ phong hư vô mờ mịt, tìm hiểu bí mật gì giấu bên trong.
Trần Lạc nói làm liền làm, hôm sau hắn xin Trung Ương học phủ cho ra ngoài. Đây là quy định, đệ tử nào muốn ra ngoài phải đưa đơn xin. Trần Lạc nghĩ tình huống của mình đặc biệt, muốn ra ngoài thì hơi khó. Quả nhiên Ngụy đại tổng quản nhanh chóng đến gặp hắn.
Ngụy đại tổng quản khoanh tay đứng, nhìn Trần Lạc chằm chằm:
- Nghe nói ngươi xin ra ngoài?
Trần Lạc gật đầu, nói:
- Lần này ta ra chuyện lớn như vậy, sau khi tỉnh không nói một tiếng với gia đình, lần này ta quay về muốn gặp bọn họ.
- Theo ta được biết thì Trần Lạc, ngươi là cô nhi đúng không?
Ngụy đại tổng quản thử hỏi:
- Hơn nữa trận sư lang thang nuôi dưỡng ngươi cũng qua đời.
- Đại tổng quản nói gì vậy? Tuy ta là cô nhi, sư phụ cũng qua đời nhưng ta lớn đầu như vậy chẳng lẽ không thể có mấy thúc thúc, a di, mấy tiền bối, bằng hữu sao? Còn các lão sư từng dạy dỗ ta, không lẽ ta thức tỉnh không thể báo bình an với họ?
Trần Lạc nói hàng loạt làm Ngụy đại tổng quản câm nín.
Ngụy đại tổng quản áy náy nói:
- Bạn học Trần Lạc, xin đừng hiểu lầm, ta không có ý đó. Chẳng qua ngươi chưa khỏe hẳn, học phủ lo cho an toàn của ngươi.
Trần Lạc không biết Trung Ương học phủ thật sự lo cho an toàn của hắn hay có âm mưu gì khác, nhưng hắn đoán được đại khái.
Lòng nghĩ vậy nhưng Trần Lạc không nói ra, lên tiếng:
- Ta biết học phủ vì tốt cho ta, nhưng ta chỉ muốn quay về thăm vài người thân, ở lại đây khá muốn, ta muốn đi ra ngoài giải sầu.
- Vậy sao.
Ngụy đại tổng quản vuốt râu cằm, suy nghĩ giây lát, nói:
- Ngươi về trước đi, ta bàn lại với học phủ, ngay mai cho ngươi câu trả lời được không?
Trần Lạc không cưỡng ép, muốn ngày mai thì chờ ngày mai. Lần này Trần Lạc quyết tâm rời đi, nếu Trung Ương học phủ không cho thì hắn đành dùng thủ đoạn phi thường.
Trần Lạc đi không lâu sau Ngụy đại tổng quản lập tức chạy tới điện nghị sự tìm phủ chủ nữ nhân bí ẩn, báo cáo tin tức Trần Lạc xin ra ngoài. Nữ nhân bí ẩn biết chuyện này xong không qua ngạc nhiên, lạnh nhạt gật đầu.
- Phủ chủ cảm thấy sao...
Thú thật là Ngụy đại tổng quản không muốn Trần Lạc ra ngoài, thứ nhất là lo vết thương của hắn, thứ hai sợ người bên ngoài làm hại hắn. Dù sao Trần Lạc là người thứ nhất nghịch thiên trong kỷ nguyên kim cổ, e rằng có nhiều người hứng thú với hắn. Thứ ba, Ngụy đại tổng quản lo cho Trung Ương học phủ, vì tư chất của Trần Lạc siêu cao, ngộ tính cực mạnh, trên người có nhiều chỗ quái lạ, tà dị. Trung Ương học phủ chưa xác nhận trận doanh của Trần Lạc, không giải mở hết quái lạ trên người hắn sẽ không dễ dàng thả hắn đi. Vì một khi Trần Lạc rơi vào hắc ám sẽ không hay.
- Nếu hắn muốn ra ngoài thì cứ cho hắn đi.
Ngụy đại tổng quản mở miệng nói:
- Nhưng mà...
Nữ nhân bí ẩn ngắt ngang:
- Ta sẽ sắp xếp người ở trong bóng tối trông nom hắn.