Thiên Vu

Chương 412: Đại tổng quản xấu xa

Đúng vậy! Chính là loại cảm giác này.

Giờ phút này, Trần Lạc cảm giác như bị cự thú hồng hoảng siêu khổng lồ nhìn chằm chằm.

Mãi khi hai cái hố sâu một đen một trắng biến mất Trần Lạc mới thở phào nhẹ nhõm, ý thức vẫn không dám nhúc nhích.

Tình huống gì?

Thứ vừa rồi là cái gì? Không lẽ là hình dạng linh tượng của Trần Lạc?

Nếu đúng vậy thì quá khủng khiếp, đây mới chỉ là hình dạng, Trần Lạc là người ngưng tụ ra nó mà sao sợ hãi như thấy phụ thân?

Tổ cha nó! Rốt cuộc ta ngưng tụ ra quái vật gì vậy?

Dù là biến dị chi linh nhảy ra thiên nhiên, hay ba phân thân thủ hộ dung nhập vào hố đen, hoặc linh tượng khủng bố ngưng tụ từ thiên nhiên mẫu nguyên chi tinh, ba thứ biến đổi to lớn làm Trần Lạc giật nảy mình, tuy lúc trước hắn đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn thấy bực. Nếu Trần Lạc cưỡng ép điều khiển chúng không biết có thể thành công không? Trần Lạc rất muốn thử một lần, nhưng ngẫm nghĩ lại thôi, chờ tìmh hiểu rõ tình hình cụ thể rồi thử cũng không muộn.

Trong sân, Ngụy đại tổng quản, Bạch Huấn Quang luôn chờ đợi. Bạch lão còn đỡ, đứng yên nhìn căn phòng chằm chằm, không biết lão suy tư điều gì. Ngụy đại tổng quản thì rất sốt ruột, khoanh tay bước tới bước lui trong sân.

- Tiểu tử này đi vào lâu vậy mà không có chút tiếng động gì, không biết có phải vì mất hết tu vi, không chấp nhận được kết quả này nên bắt đầu luẩn quẩn trong lòng?

Ngụy đại tổng quản vừa yêu vừa hạn Trần Lạc. Ngụy đại tổng quản hận là lúc thí luyện mạo hiểm bị tiểu tử mặt trắng họ Trần rượt theo đánh, khiến lão mất hết mặt mũi. Ngụy đại tổng quản yêu là bởi vì tiểu tử này không kiêng nể gì, thái độ vô pháp vô thiên. Trong lòng Ngụy đại tổng quản rất thưởng thức Trần Lạc, lão thậm chí hơi kính nể hắn.

Ngụy đại tổng quản khẽ thở dài:

- Ài.


Ngụy đại tổng quản luôn dùng linh thức tỏa định Trần Lạc, sợ hắn nghĩ quẩn.

Khoảng mấy canh giờ sau Trần Lạc mở mắt ra nhưng không đứng dậy, hắn tựa vào vách tường, ngồi gục đầu xuống, thẫn thờ.

- Chắc biết mình mất hết tu vi nên hắn rất suy sụp, có lẽ đang suy nghĩ lung tung. Không được, không thể để mặc hắn.

Ngụy đại tổng quản không do dự nữa, lão đẩy cửa vào. Tia nắng len vào căn phòng. Có lẽ vì đã lâu không tắm nắng nên Trần Lạc cảm nhận ánh nắng nóng cháy hơi khó thích ứng, giơ tay che mặt. Trần Lạc nghi hoặc nhìn Ngụy đại tổng quản, Bạch Huấn Quang đột nhiên xong vào.

Ngụy đại tổng quản thử hỏi:

- Trần Lạc, ngươi mới lành vết thương nặng, hay là nghỉ ngơi một lúc đi?

- Không sao.

Trần Lạc lắc đầu, nói:

- Hai vị tiền bối làm việc của mình đi, không cần lo lắng cho ta.

Ngụy đại tổng quản đắn đo nhiều lần, cuối cùng mở miệng nói:

- Trần Lạc, ta hoàn toàn hiểu tâm tình của ngươi, nhưng dù sao ngươi gặp phải đại thương thiên thẩm phán, có thể sống tiếp đã là vô cùng may mắn. Tu vi không có thì kệ nó, chờ ngươi lành vết thương rồi từ từ tu luyện lại...

Ngụy đại tổng quản nghĩ rằng Trần Lạc biết mình mất hết tu vi thì cảm xúc rất suy sụp, ngồi thẫn thờ như hóa đá, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết hắn đang nghĩ lung tung. Tuy nhiên tất cả chỉ là Ngụy đại tổng quản suy đoan.


Cảm xúc của Trần Lạc đúng là hơi thấp, nhưng không phải vì mất hết tu vi mà hắn đang nghĩ cách cướp quyền khống chế biến dị chi linh, ba phân thân, linh tượng. Trần Lạc nhận ra Ngụy đại tổng quản tưởng lầm hắn đã mất tu vi. Trần Lạc lười giải thích, chỉ lắc đầu, bất đắc dĩ cười cười.

Trần Lạc cười bất đắc dĩ là vì bị tưởng lầm đã mất tu vi, Ngụy đại tổng quản lại nghĩ khác. Ngụy đại tổng quản cho rằng Trần Lạc bất đắc dĩ với cuộc sống, với con đường tu hành sau này. Một canh giờ tiếp theo Ngụy đại tổng quản hết sức khuyên nhủ Trần Lạc, còn giơ ví dụ nhiều đại vu yêu ra an ủi hắn. Ngụy đại tổng quản nói những đại vu yêu này ai cũng sống ngàn vạn năm nhưng đối diện đại thương thiên thẩm phán thì chỉ có nước chết, ngươi sống sót được là người đầu tiên, trước sau không có ai.

Ngụy đại tổng quản làm chức vụ tổng quản Trung Ương học phủ đương nhiên không phải hạng tầm thường, cảm giác được tâm trạng Trần Lạc không tốt, không tâm tình nghe nói nhiều thì biết chừng mực. Cuối cùng Ngụy đại tổng quản khuyên nhủ Trần Lạc nghỉ ngơi mấy ngày, sau đó lão rời đi.

Trần Lạc thật sự nghỉ ngơi, mỗi ngày hết ăn lại ngủ, hoặc ngâm trong ao trắng sữa hưởng thụ đại y thuật chữa thương, hoặc ngồi trong sân hưởng thụ ánh nắng ấm áp.

Nhưng Trần Lạc nhàn nhã lọt vào mắtNgụy đại tổng quản là biểu hiện đồi phế.

Mấy ngày qua Ngụy đại tổng quản ăn không ngon, ngủ không yên, cả ngày lo âu hốt hoảng. Ngụy đại tổng quản sợ Trần Lạc lạc luẩn quẩn trong lòng làm chuyện ngốc, lão rất sốt ruột. Ngụy đại tổng quản biết bây giờ khuyên bảo an ủi chẳng những không có tác dụng còn bị bắn ngược. Bây giờ Ngụy đại tổng quản đã hiểu tại sao Hách phủ chủ kêu Đường tháp chủ tính cách quái dị trở về, chỉ có thuật tâm linh của Đường Bỉnh Nhiêm mới trấn an được tâm linh suy sụp.

Nhưng vấn đề là Đường Bỉnh Nhiêm không về kịp trong thời gian ngắn.

Làm sao đây?

Nếu cứ để Trần Lạc tiếp tục sa sút thì dù sống cũng chỉ là cái xác biết đi.

Sáng sớm hôm nay, mặt trời mới mọc, khí hậu tốt đẹp, ấm áp thích hợp. Ngụy đại tổng quản như thường ngày đến xem xét. Trần Lạc như mọi khi ngồi trong sân, dựa vào vách tường, chéo chân, gục đầu. Cảm giác có người tiến vào, mắt khép chợt mở ra. Đối diện ánh mắt của Trần Lạc, Ngụy đại tổng quản ngây người.

- Ngụy tổng quản, ta có thể ra ngoài một chuyến được không?

Đây là câu nói đầu tiên của Trần Lạc trong mấy ngày nay, Ngụy đại tổng quản không kịp phản ứng. Sau đó Ngụy đại tổng quản vui như mở cờ, mấy ngày qua lão luôn muốn hỏi Trần Lạc có chuyện gì muốn làm không. Ngụy đại tổng quản nghĩ nếu Trần Lạc cứ tiếp tục đồi phế như vậy sẽ tiêu đời, chẳng bằng ra ngoài đi dạo ít nhất không suy nghĩ lung tung.

Ngụy đại tổng quản luôn đắn đo nên mở lời như thế nào, vì lỡ hỏi không đúng lúc ngược lại không hay, lão không ngờ Trần Lạc sẽ chủ động nêu yêu cầu.

- Có thể ra ngoài, ngươi muốn đi đâu?

- Đi Trung Ương trận tháp nhìn xem.

Trần Lạc nhớ rõ trong không gian hư vọng nữ nhân điên có nói nàng ở Trung Ương trận tháp, thời gian không còn nhiều. Trần Lạc vốn định chờ tìm hiểu rõ tu vi của mình mới đi, lỡ xảy ra tình huống gì cũng có cách ứng đối. Nhưng qua nhiều ngày xem xét, Trần Lạc phát hiện trong phút chốc không nhìn thấu biến dị chi linh, ba phân thân, linh tượng được. Không kịp đợi, hắn rất muốn biết nữ nhân điên có còn trong Trung Ương trận tháp không? Nếu còn thì nàng là ai? Tại sao biết Trần Lạc và bí mật thế giới có liên quan nhau? Tất cả làm Trần Lạc rất tò mò.

Ngụy đại tổng quản thầm thắc mắc tại sao Trần Lạc muốn đi trận tháp nhưng lão không hỏi, thầm suy đoán không lẽ qua cuộc đả kích này làm Trần Lạc thấy nản đường vu sư, muốn chuyển sang trận sư?