Thiên Vu

Chương 408: Nữ thần rối rắm

Trần Lạc biết rõ tình cảm của Tiết Thường Uyển đối với hắn nhưng lúc cuộc thi đấu nhập học tán tỉnh túy linh lung, ngụy trang thân phận sàm sỡ Lạc Anh, còn đùa giỡn Hoàng Tuyền, cuối cùn trước mặt công chúng trái ôm phải ấp, không đùa giỡn thì là gì?

Tại sao lại như vậy?

Sao Trần Lạc có thể là người khốn kiếp đến thế?

Nụ hôn đầu, tình đầu, mối tình thứ nhất trong đời Tiết Thường Uyển sao lại có kết quả như vậy?

Tiết Thường Uyển bỗng nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, cảm giác sau này sẽ không yêu nữa. Bởi vì nàng không chịu nổi cái gọi là tình yêu.

Quên, phải quên tên khốn này.

Bỗng nhiên một thanh âm hư vô rơi vào tai Tiết Thường Uyển.

- Cô nương, tin tưởng... Vận mệnh sao?

A?

Thanh âm đột ngột kéo Tiết Thường Uyển khỏi suy nghĩ đau buồn, nàng xoay người lại. Tiết Thường Uyển thấy một nữ nhân mặc áo đen đội mũ trùm đầu đứng gần đó từ khi nào. Mũ áo kéo thấp che khuất khuôn mặt nữ nhân bí ẩn.

- Là ngươi!

Tiết Thường Uyển biết đối phương là nữ nhân vì lúc trước nàng từng thấy nữ nhân bí ẩn áo đen này. Lúc trước khi cuộc thi đấu nhập học, Tiết Thường Uyển mới cùng Trần Lạc hôn nồng thắm không mấy ngày sau hắn đột nhiên biến mất, lúc nàng đi tìm trên đường trở về đã gặp nữ nhân bí ẩn áo đen.

- Cô nương có từng nhớ lần đầu chúng ta gặp mặt ta đã nói gì với cô nương không?

Giọng nữ nhân bí ẩn áo đen theo gió bay đến:

- Ta kêu ngươi tránh xa nam nhân đã xâm nhập lòng ngươi, cũng nói với ngươi là người đó mệnh phạm đào hoa. Ta còn bảo tuyệt đối đừng rơi vào, một khi sa vào sẽ chìm trong đó không thoát ra được.

Tiết Thường Uyển im lặng, nàng nhớ rõ lần đầu gặp mặt nữ nhân bí ẩn áo đen đúng là có nói mấy câu đó. Khi ấy Tiết Thường Uyển không tin, bây giờ ngẫm lại nữ nhân bí ẩn áo đen nói trúng hết.

- Ài, cần gì khổ như vậy? Ta đã cảnh cáo nhưng ngươi cứ không nghe, bị thương rồi thấy không? Cảm giác rất khó chịu đúng không?

- Người có thói tính thêm một quẻ giúp ta không?

- Tính quẻ gì?

- Ta muốn biết hắn có thể độ qua kiếp nạn không?

Nữ nhân bí ẩn áo đen mới lật cổ tay lấy la bàn ra nghe Tiết Thường Uyển nói xong thì ngẩn người, lắc đầu.


Nữ nhân bí ẩn áo đen bất đắc dĩ nói:

- Cô nương ngốc ơi cô nương ngốc, hắn bị thương ngươi như vậy mà vẫn lo cho hắn?

- Không liên quan đến tình cảm, ta chỉ muốn biết hắn có thể bình an vượt qua không.

- Xin lỗi, tinh bàn của ta chỉ có thể bói tình duyên.

- Vậy thôi.

Tiết Thường Uyển là nữ nhân thông minh nhạy cảm, nàng biết rõ nếu lần đầu gặp nữ nhân bí ẩn áo đen là ngẫu nhiên thì lần này không đơn giản.

Tiết Thường Uyển nhìn nữ nhân bí ẩn áo đen chằm chằm, hỏi:

- Rốt cuộc người là ai?

- Ta chỉ là lữ khách.

- Lữ khách? Loại khách gì?

- A! Một lữ khách bất đắc dĩ.

Tiết Thường Uyển không hỏi thêm, nàng biết mình có nói gì thì nữ nhân bí ẩn áo đen sẽ không trả lời thật.

- Cô nương, ta không có ác ý với ngươi, chỉ không nhãn tâm nhìn ngươi nhảy vào hố lửa.

- Ý người là nam nhân xâm nhập vào lòng ta?

Thấy nữ nhân bí ẩn áo đen gật đầu, Tiết Thường Uyển nói:

- Từ xưa đến nay chuyện tình cảm không hoàn mỹ, ta chỉ yêu một người sao có thể nhảy vào hố lửa?

- Nếu ngươi yêu người khác có lẽ là yêu sai, nhưng yêu phải hắn thì không đơn giản như thế.

- Có gì khác?

- Cô nương, ta vừa nói rồi, người đó mệnh phạm đào hoa, ngươi yêu hắn chẳng phải là sẽ tan nát cõi lòng?

Tiết Thường Uyển hé môi muốn nói lại thôi, nàng phải công nhận nữ nhân bí ẩn áo đen nói đúng.

- Một người không chủ động, không chịu trách nhiệm, không từ chối, người như vậy đáng giá ngươi yêu sâu đậm sao?


- Cô nương, nhất định phải rời xa hắn, nhất định phải!

- Hoa rơi cố ý nước chảy vô tình chính là vì hắn, nếu ngươi gặp lại hắn chắc chắn sẽ luôn giãy dụa trong luân hồi thất vọng và hy vọng. Một giây thiên đường, một giây địa ngục đau đớn không muốn sống. Đừng gặp lại hắn... Đừng gặp lại...

Lời của nữ nhân bí ẩn áo đen khiến Tiết Thường Uyển thấy rợn gáy. Nữ nhân bí ẩn áo đen nói như thể yêu Trần Lạc là đi đường không lối về, muốn quay lại cũng không được. Khiến Tiết Thường Uyển khó hiểu là tại sao nữ nhân bí ẩn áo đen nói những lời đó với nàng? Hai người không quen biết, không có quan hệ nào. Tiết Thường Uyển hỏi ra nghi vấn.

Nữ nhân bí ẩn áo đen trả lời:

- Ta chỉ không nhẫn tâm nhìn ngươi nhảy vào hố lửa.

- Chỉ có thế?

- Đúng vậy!

Tiết Thường Uyển không nhìn thấu nữ nhân bí ẩn áo đen, nàng cảm giác nữ nhân này rất bí hiểm, như vực sâu. Tiết Thường Uyển thường sẽ tránh xa loại người này. Tiết Thường Uyển ngần ngừ giây lát, nói cảm ơn rồi bước đi.

Nữ nhân bí ẩn áo đen nhìn bóng lưng Tiết Thường Uyển rời đi, khẽ thở dài lẩm bẩm:

- Cô nương ngốc, ta không nhẫn tâm nhìn ngươi từ bi nhập ma.

Nữ nhân bí ẩn áo đen ngước nhìn trời, nhỏ giọng nói:

- Ài,, các ngươi chỉ biết hắn là biến số lớn nhất thiên địa nhưng không biết tình cảm mới là biến số hằng cổ trong thiên địa. Các ngươi đang dùng biến số hằng cổ để kiềm chế biến số lớn nhất, không sợ xuất hiện biến số khác sao? Các ngươi cho rằng thiên sứ vĩnh viễn là thần thánh sao? Các ngươi không biết trong thiên địa còn một tồn tại khác gọi là đọa thiên sứ sao?

- Nếu chỉ là một đọa thiên sứ cũng không sao, cố tình bên kia có thêm Tu La, một thiên thề.

- Biến số thiên sứ là đọa thiên sứ, biến số Tu La là Atula, biến số thiên thề là nguyền rủa.

- Hy vọng ta đã lo lắng quá đáng, chỉ hy vọng như vậy, nếu không thì... Thật sự rối loạn.

Bóng tối âm u, mây đen dày đặc, âm trầm.

Thất Tinh Tiểu linh giới, gió mưa giăng đầy.

Cích phong là nơi cao nhất Thất Tinh Tiểu linh giới cũng là chỗ nguy hiểm nhất. Bởi vì xung quanh không chỉ có nhiều ma thú cao đẳng, hoàn cảnh tự nhiên cũng khắc nghiệt. Quanh nâm mây sấm cuồn cuộn, tia chớp đì đùng, rất khủng bố. Đừng nói là vu sư cao cấp, dù là đại vu sư cũng không dám tùy tiện đến đây.

Nhưng lúc này có một ngươi đứng trên đỉnh Xích phong, nàng mặc áo đen nhạt, tóc dài đen như mực bay rối trong gió.

Răng rắc!

Một tia chớp giáng xuống, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân hiện ra.

Nửa phân đẹp trai, nửa ki xinh đẹp, đẹp trai nhất, xinh đẹp nhất.

Đúng là Hoàng Tuyền.

Hoàng Tuyền thích bóng đêm, đặc biệt là ban đêm sấm chớp gió giật. Hoàng Tuyền đứng trên đỉnh Cích Phong, hai tay khoanh trước ngực, mi mắt nhắm, thân hình như ẩn như hiện như ngai sư tử.

Đã nửa năm từ lần thí luyện mạo hiểm, nửa năm qua Hoàng Tuyền luôn ở đây. Nàng điên cuồng tu luyện, tu vi có thể nói là một ngày ngàn dặm, tiến triển siêu tốc. Hoàng Tuyền chỉ tu luyện, vì trừ tu luyện ra nàng không biết mình nên làm gì.

Hoàng Tuyền vào Trung Ương học phủ chỉ vì tìm người vận mệnh đã định, tìm được rồi nhưng người đó quá bí ẩn, kỳ dị, khác lạ, khác lạ đến nỗi không để trời vào mắt.

Chẳng lẽ đây chính là người vận mệnh đã định cho nàng sao?