Thiên Vu

Chương 406: Thanh âm bí ẩn

Trần Lạc dở khóc dở cười, nhưng rất nhanh bị hấp dẫn về sự thật nguyên sinh thái. Yên lặng minh tưởng, cảm nhận, Trần Lạc càng minh tưởng, cảm nhận hắn càng thấy khó tin. Vì trong sự thật về mình Trần Lạc cảm nhận rõ mỗi một sợi lông tóc, mỗi một tấc da, khúc xương, giọt máu, lỗ chân lông, mỗi cảm xúc, ý niệm đều là khởi nguồn của mình. Có thể thấy rõ cấu tạo, trưởng thành từ năng lượng tràng.

Trần Lạc vội ngừng cảm ứng, vì thật sự rất khủng bố.

Thông qua hư vọng minh tưởng, Trần Lạc xem năng lượng tràng, trước năng lượng tràng mọi thứ của đối phương đều lộ rõ. Đây là khái niệm gì? Không chút khoa trương khi nói vào hư vọng minh tưởng là Trần Lạc như mở thiên nhãn có thể nhìn ngó mọi thứ của đối phương, là tất cả. Chỉ cần Trần Lạc muốn thậm chí hiểu rõ đối phương hơn chính người nói.

Cái gì là xem chân, tra gốc, thăm dò nguồn?

Chính là đây!

Giờ phút này, tâm tình Trần Lạc cực kỳ kích động, kích động đến từ nỗi lòng hưng phấn, còn có giật mình, sợ hãi.

Khiến Trần Lạc hưng phấn là ngộ minh tưởng cầu chân thiên trong hư vọng chi thư giúp hắn dễ dàng biết nỗi lòng, dục vọng, suy nghĩ của người đó. Có thể trực tiếp nhìn ngó căn nguyên, cấu tạo của trận pháp, phong ấn, Tiểu linh giới. Chỉ cần Trần Lạc muốn thì sau này có thể không kiêng nể gì nhìn ngó gốc vạn vật thế giới trong phương thiên địa này, hỏi sao Trần Lạc không hưng phấn?

Khiến Trần Lạc giật mình là khi linh hồn tiến vào trạng thái hư vọng minh tưởng có thể cảm nhận năng lượng tràng của vạn vật thế giới, từ đó chứng thực chữ ghi trong hư vọng chi thư không giả dối. Phương thiên địa này, vạn vật thế giới tồn tại là giả tượng, sự thật đều là năng lượng. Chúng sinh, chúng linh, tất cả đều là vậy.

Khiến Trần Lạc sợ hãi là nếu vạn vật thế giới là giả tượng thì đằng sau che giấu bí mật kinh thế hãi tục như thế nào? Không ai không sợ điều chưa biết, Trần Lạc cũng vậy. Đặc biệt là khi biết mình chỉ là một năng lượng, cảm giác đó khiến người ta khó mà chấp nhận.

Trần Lạc suy nghĩ, đăm chiêu, càng nghĩ càng mờ mịt, càng suy tư càng bàng hoàng.

Không biết qua bao lâu, Trần Lạc trong trạng thái linh hồn không cảm nhận thời gian trôi qua.

Bất chợt từ đâu vọng đến giọng nói yếu ớt.

- Là ngươi sao?

A?

Thanh âm khiến Trần Lạc vừa thấy lạ vừa quen thuộc. Trần Lạc chợt nhớ hình như là giọng của nữ nhân điên lúc trước. Chẳng phải nữ nhân điên để lại một vệt tàn thức biến mất rồi sao, tại sao... Đang lúc Trần Lạc nghi ngờ thì giọng nữ nhân điên lại vang lên.

- Ta cảm giác được là ngươi, chắc chắn rồi...

Trần Lạc thử hỏi:


- Nàng là ai?

Nữ nhân điên không đáp lại, tiếp tục bảo:

- Ta chờ ngươi đã rất... Rất lâu... Cuối cùng ngươi... Đến rồi... Ha ha... A...

Trần Lạc lại hỏi:

- Nàng có ý gì? Chờ ta làm cái gì?

Nữ nhân điên vẫn không trả lời Trần Lạc, tiếp tục bảo:

- Tìm ta... Ta... Ha ha... Ta ở Trung Ương trận tháp, trước khi ta hoàn toàn thức tỉnh phải tìm ta... Nhất định... Ta... Ta... Hứa là không... Gặp... Không...

- Rốt cuộc nàng là ai?

- Tìm ta... Ta ở Trung Ương trận tháp, a... Muốn... Muốn biết bí mật thế giới này... Thì đến tìm ta... Mau... Trước khi ta hoàn toàn thức tỉnh... Phải... Phải tìm ta... Nhất định... Ta ở Trung Ương trận tháp... Chờ... Chờ ngươi...

Giọng nữ nhân điên biến mất, để lại cho Trần Lạc tràn ngập thắc mắc.

lúc trước nữ nhân điên nói vớ vẩn gì mà thẩm phán, coi chừng nữ vu, chờ Trần Lạc ở Trung Ương học phủ. Sau khi tàn thứ nữ nhân điên tan biến thì một thời gian dài không thấy nàng, tại sao bây giờ xuất hiện, còn nói Trung Ương trận tháp gì? Bắt buộc Trần Lạc phải tìm ra nàng trước khi nàng thức tỉnh? Khoan, mới rồi nàng nói gì? Muốn biết bí mật của thế giới này?

làm sao nàng biết Trần Lạc muốn tìm bí mật của thế giới này?

Nữ nhân điên là ai?

Có liên quan gì với Trần Lạc?

Không biết, Trần Lạc nghĩ bể đầu cũng không ra. Rất nhanh Trần Lạc không nghĩ nữa, linh hồn lại tiến vào trạng thái minh tưởng, cảm nhận năng lượng tràng của mình. Trần Lạc phải hiểu rõ vết thương cơ thể, nhanh chóng tỉnh lại, lập tức đi Trung Ương trận tháp tìm xem nữ nhân điên là ai.

Đã một tháng từ khi đại thương thiên thẩm phán giáng xuống, hành động nghịch thiên của Trần Lạc tạo thành oanh động, kích thích thế giới không biến mất theo thời gian mà ngược lại càng ngày càng nghiêm trọng. Các Vinh Diệu đoàn đỉnh cao, gia tộc, tài phiệt, học phủ khắp thế giới nhắc đén nhiều nhất là cái tên Trần Lạc.


Nhiều người tìm hiểu vết thương của Trần Lạc, hắn có thể sống được không? Bất đắc dĩ Trung Ương học phủ giữc kín như bưng, cho đến nay không ai biết Trần Lạc sống hoặc chết.

Trung Ương học phủ, khu tứ mười một, Nguyệt Hồ Loan, một tòa trang viện gọi là Thượng Thiện.

Tần Phấn ngồi ngay ngắn trên ghế đá loya hoay dụng cụ trà cổ kính mà rất tinh xảo. Ngồi đối diện là một thanh niên lạnh băng, chính là Ngạo Phong.

Dùng từ quân tử chi giao đạm như nước để hình dung quan hệ giữa Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong là rất thích hợp. Ba người không phải bằng hữu tri giao, cùng lắm là uống rượu vài lần. Nhưng đôi khi tình nghĩa giữa nam nhân là đơn giản như vậy, Trần Lạc, vương tử điện hạ, Ngạo Phong đều có bí mật thuộc về mình nhưng ba người rất có ăn ý không hỏi thăm nhau. Ngẫu nhiên Trần Lạc, Tần Phấn, Ngạo Phong tụ hợp lại đa phần là nói chuyện trên trời dưới đất. Nói theo lời của vương tử điện hạ là ba kẻ cô đơn không bằng hữu vào thời gian thích hợp, địa điểm thích hợp nhậu một bữa.

Từ sau sự kiện Trần Lạc nghịch thiên Ngạo Phong biến mất, một tháng qua đây là lần đầu Tần Phấn gặp lại gã. Vương tử điện hạ không biết Ngạo Phong đi đâu, gã không chủ động hỏi, chỉ cầm dụng cụ pha một chén trà thơm đưa qua.

Ngạo Phong không khách sáo, bưng trà lên nhấp một ngụm, chân mày cau lại như không quen vị trà. Ngạo Phong ngửa đầu uống cạn như uống rượu. Vương tử điện hạ lắc đầu nhìn, biểu tình bất đắc dĩ tiếc cho ly trà mình pha.

- Lạc gia.

Ngạo Phong không thích trà nhưng rất hứng thú với chén trà sắc cổ đồng, vừa ngắm nghía vừa hỏi:

- Có tin gì không?

- Lạc gia?

Tần Phấn lắc đầu ý bảo mình không biết.

Ngạo Phong lại hỏi:

- Có thể sống tiếp sao?

Vương tử điện hạ vẫn lắc đầu.

- Khi đại thương thiên thẩm phán buông xuống ngươi hy vọng hắn thành công hay thất bại?

Tần Phấn đáp ngay:

- Đều có.

- Ta cũng vậy.

Ngạo Phong gật đầu, nói:

- Ta hy vọng hắn thành công là muốn thấy tận mắt hắn nghịch thiên mà đi, sáng tạo kỳ tích. Ta cũng không hy vọng hắn thành công, bởi vì khi đó nghĩa là thế giới này xuất hiện một vị nhân thần, rất kinh khủng.

Vương tử điện hạ đầy ẩn ý nói:

- Có lẽ.